Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Quyển 4 - Chương 43-2: Ký ức bị thời gian chôn vùi (Trung) Tô và Kiều (2)

Đến lúc anh trở lại lần nữa, cô đã thay quần áo của anh, hơi lớn, cô búi mái tóc dài lên đơn giản, không dùng bất kỳ dây buộc tóc nào, lộ ra chiếc gáy thơm mát trắng như tuyết, cô đang hong quần áo của mình.

"Trước tiên thuốc uống đi, tôi nấu chút đồ cho cô ăn." Trong tay của anh có một ít thuốc, có thể là lấy từ hàng xóm, cho nên không có lọ, chẳng qua là dùng một tờ giấy nhỏ gói lại .

Anh thả Tử Kỳ lên trên giường, trong tay Tử Kỳ cũng có thêm một món đồ chơi, một mình ngồi ở chỗ đó chơi vô cùng cao hứng, cũng tha thứ cho mấy người lớn đối với cô tạm thời chểnh mảng.

"Chỉ cần uống một viên là được rồi." Anh rót cho cô ly nước, cầm một viên thuốc đưa cho cô.

Áo sơ mi trên người anh đã rất nhăn rồi, khi anh đến gần cô phảng phất ngửi được mùi mồ hôi, so với cô, anh thật sự mệt mỏi hơn, thời điểm cô đang ngủ, anh vẫn luôn bế Tử Kỳ, trong ánh mắt của anh tơ máu rất đậm.

Cô rũ mi mắt xuống, nuốt thuốc lẫn nước xuống, sau khi do dự mới ngẩng đầu nói với anh: "Cám ơn."

Anh sửng sốt một chút, ngay sau đó lại quay sang cười khẽ, "Không cần, cô ngồi xuống đi, tôi đi cho nấu cho cô tô mì, ăn xong, tôi đưa cô và đứa nhỏ trở về, người trong nhà hẳn là lo lắng lắm?"

Cô không trả lời, chẳng qua là nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi nheo mắt lại.

Anh thức thời mà không có hỏi nữa, đến cạnh giường nhìn Tử Kỳ một chút, mới xoay người đi làm mì.

Anh đối với việc ăn uống từ trước đến nay không chú ý, nhất là sau khi đến từ nhà họ Kiều, chỉ cần có thể lót đầy bụng là được.

Nhưng anh biết cô đối với thức ăn hay soi mói, không chỉ một lần ở nhà họ Tô thấy cô lúc ăn cơm ưa chọn thức ăn, cô không thích thịt béo, không thích thịt gà, không thích hết thảy những đồ liên quan đến tỏi. . . . . .

Trong phòng anh có vài vắt mì khô chính là lần trước bác gái dưới lầu mang cho, trong ngày thường anh đều ở trường học ăn xong cơm tối mới trở về, như vậy có thể miễn ở nhà nấu cơm cho phiền.

Mới vừa rồi các bạn hàng xóm cho một ít cà chua và trứng gà, anh cắt cà chua thành miếng, rồi đánh trứng trộn đều, dùng dầu xào món trứng cà chua ở trong chảo, sau đó cho mì xuống dưới rồi rưới trứng cà chua lên đầy mặt chén.

Khí trời bên ngoài có phần nóng bức, trời tháng sáu, đã nghênh đón khí hậu ngày hè, anh chỉ là đang ở trước bếp dầu lập tức toàn thân ra đầy mồ hôi, anh rửa mặt xong, mới bưng chén mì đi tới.

Trong phòng có duy nhất một cái bàn bày đầy sách, là anh dùng khi học nghiên cứu sinh.

Giờ phút này cô đang ngồi ở bên cạnh bàn mở quạt điện, tùy ý lật xem một quyển sách học thiết kế, anh vội vàng để cái chén qua một bên, lấy quạt điện ra: "Cô bị cảm, bây giờ trúng gió, sẽ nhức đầu rồi sốt lên, ngoan ngoãn, ăn đi!"

Anh nói với cô ngữ điệu không tự chủ như dỗ dành đứa bé.

Cô trong lúc nhất thời ngây ngốc mà nhìn anh, anh cũng lúng túng không biết làm sao, sau đó trên giường truyền đến một tràng âm thanh bùm bùm, sau đó là một trận mùi thúi .

Bé Tử Kỳ nằm ngửa ở trên giường, kêu rầm rì lẩm bẩm, gương mặt trướng đến đỏ bừng.

"Bé Tử Kỳ lại làm chuyện xấu rồi!" Cô quá quen thuộc cái vẻ mặt này, không nhịn được cười ra tiếng.

Kiều Nam nhìn sang cô giữa mày mắt nở rộ ý cười, cũng theo đó cong khóe miệng lên.

Cô là bởi vì đứa nhỏ, mà anh, cũng là bởi vì cô.

Cỡi tã của Tử Kỳ ra, như cô đoán, là đầy một đống màu vàng, một tay nâng cao hai cái chân ngắn mũm mĩm, một tay che miệng mũi nhíu mày, trên giường Tử Kỳ lại miệng không đứng đắn, cười xấu xa.

Tối hôm qua cô khi ra ngoài vội vàng, không có mang bất kỳ tã lót nào cho Tử Kỳ tắm rửa, lúc này bộ dáng một đống như thế này, chẳng lẽ muốn Tử Kỳ cởi truồng sao? Bộ dáng kia, cái giường này sớm muộn cũng gặp hoạ. . . . . .

Đang lúc cô không còn kế sách, người bên cạnh chợt đứng dậy, từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo, dùng cây kéo nhanh chóng cắt đi, không đến một phút, trước mặt cô đã có mấy miếng tã.

"Trước tiên dùng chúng đi, tôi không có bệnh gì, cũng coi như sạch sẽ."

Cô kinh ngạc nhìn anh một cái, lặng lẽ nhận lấy mấy miếng vải bông vụn vặt.

Anh thật sự rất chu đáo tỉ mỉ, cố ý chọn một chiếc áo toàn bộ là bông vải mà đem cắt, vải bông dán da dễ chịu, sẽ không xước da non mềm của đứa nhỏ, cô im lặng mà lau sạch sẽ cái mông của Tử Kỳ, lót tã lên.

Lúc cô sửa sang lại quần áo cho Tử Kỳ xong, chiếc tã bẩn nhét vào dưới giường cũng đã không có ở đây, quay đầu lại nhìn thấy anh bưng một chậu nước rửa mặt tới đây, bên trong là chiếc tã anh đã giặt sạch sẽ.

Nghĩ đến chiếc tã phía trên đều là đại tiện hôi thối của Tử Kỳ, mặt của cô trong nháy mắt đỏ bừng.

Nhưng anh lại rất tự nhiên mà mang tã phơi lên sợi dây, sau đó nói với cô: "Mì sắp nguội rồi."

Khoảnh khắc anh xoay người đi kia, cô thiếu chút nữa rơi nước mắt lã chã, không biết tại sao, chẳng qua là cảm thấy lòng chua xót, vì vậy cô vội vàng quay lưng lại, đi tới bên bàn ngồi xuống, cúi đầu vội ăn tô mì kia.

Cô ăn thật chậm, giống như tô mì này khó có thể nuốt xuống, mỗi một miếng cô đều đã dùng hết khí lực toàn thân.

"Rất khó ăn sao?" Anh ngượng ngùng mà cười cười, ngồi ở một bên mép giường trêu chọc Tử Kỳ.

Cô nuốt sợi mì trong miệng xuống, ngẩng đầu lên, nhìn đến anh, rất nghiêm túc mà nói: "Ăn rất ngon."

Ý cười bên miệng anh càng đậm, cặp mắt kia lóe ra ánh sáng lóng lánh như sao.

Ăn xong mì, lại nghỉ ngơi chốc lát, anh mới đưa cô và đứa nhỏ rời đi.

Hàng hiên mặc dù cũ kỹ nhưng được thu dọn rất sạch sẽ, anh bế lấy Tử Kỳ buồn ngủ đi ở phía trước, cô đi theo phía sau anh, tầm mắt cũng thẳng một đường, là cái gáy cùng bóng lưng cao ngất của anh.

Kiều Nam vẫn còn là tiến sĩ sinh ở trong trường học, mục tiêu của anh rất có thể là trở thành một vị tiến sĩ, nhà họ Kiều xuống dốc không thể cho anh bất kỳ sự trợ giúp nào, cho nên đi học có trình độ học vấn cao là lối thoát duy nhất của anh.

Bọn họ mới vừa xuống lầu lập tức nhìn thấy ở thím Ngô ở sát vách Kiều Nam tay phải đang nắm chặt một con cá lóc tươi, nhìn thấy bọn họ đi xuống, lập tức nhiệt tình mà kêu: "Xuống rồi hả, con cá này là người nhà tôi bắt được, tiểu Kiều cậu cầm đi, buổi tối nấu canh cá cho vợ cậu uống!"

Người nơi này đều rất thiện lương, không có thứ hư tình giả ý và đấu đá nhau như nhà giàu.

Cô kinh ngạc nhìn nhìn thím Ngô tìm cái túi ni lông, sau đó bỏ con cá lóc đen lớn vào, tiếp đến nhét vào trong tay của cô, chỗ xách túi ni lông còn hơi mang theo mùi cá, thật sự thì cô có chút buồn nôn, nhưng không buông tay.

Đi ra khu náo nhiệt đó, bốn phía cũng có chút bắt đầu hoang vu, họ đi song song, ai cũng không mở miệng nói chuyện, con cá lóc trong bịch xốp vẫn còn vùng vẫy giãy chết, không ngừng nhảy lên nhảy xuống.

Khi đó vẫn còn chưa có xe buýt, đặc biệt là loại địa phương gặp phải cảnh bị phá bỏ và buộc dời đi nơi khác, xe đi qua cũng rất ít, nhưng anh vẫn ở cùng cô bên ven đường, không biết qua bao lâu, cũng không có xe lái qua.

"Tôi đưa một tháng tiền thuê phòng, ở nhờ một tuần lễ, có thể không?" Cô đột nhiên quay đầu nhìn anh, "Tử Kỳ bây giờ thân thể không tốt, bị bệnh thuỷ đậu, tôi muốn để cho con bé đỡ bệnh sẽ về nhà, chúng tôi cũng sẽ không quấy rầy đến anh."

Cô đã sớm quên mất, cô một ngày một đêm không trở về nhà, nhà họ Cận và nhà họ Tô sẽ sốt ruột thành cái dạng gì, cô đột nhiên không muốn quay lại cái nơi mà giống như nhà tù đó nữa, chỉ muốn ở lại nơi này cái địa phương mà dân chúng thành thật chất phác.

Mặc dù. . . . . . Nơi này điều kiện cư trú tồi tệ đến không thể dùng lời để hình dung.

Ven đường, một chiếc máy kéo lái qua lộc cộc lộc cộc, âm thanh hỗn độn hầu như muốn lấn át cả tiếng nói của cô

Thật sự thì, lý do của cô rất sứt sẹo, ngay cả chính cô cũng đã hiểu, huống chi là anh?

Tuy nhiên, trừ nơi này, cô không biết còn có thể ôm đứa bé đi đâu, ở lại nhà họ Cận, sẽ phải ngày ngày đối mặt cha mẹ chồng vui vẻ hoà thuận một cách giả dối, còn những người đồng tình và thương hại thì mắt lạnh bàng quan, cô thậm chí muốn mang theo đứa nhỏ cao bay xa chạy, nhưng cũng biết cha cô sẽ tóm được cô dù ở chân trời góc biển nào.

Nói trắng ra là, chỗ nào cô cũng không đi được, cũng không có người nào sẽ nguyện ý chứa chấp cô cái củ khoai lang phỏng tay này.

Dường như lúc này cũng chỉ có ngôi nhà ngang cũ kỹ kia mới có thể trở thành bến cô tạm thời tránh gió, để cho cô tạm thời cách xa những khuôn mặt dối trá kia, không thèm nghĩ đến tương lai nặng nề nữa, mặc dù biết yêu cầu này đường đột, nhưng cô dường như cũng không có lựa chọn khác, dù sao tối hôm qua bộ dạng chật vật thế nào Kiều Nam cũng đã thấy được, cũng không sợ mất thể diện một lần nữa.

Cô khó khi tuỳ hứng mà suy nghĩ như vậy, đôi mắt ngang ngạnh mà nhìn thẳng gương mặt tuấn tú hơi có vẻ ngạc nhiên của anh.

"Con cá này sắp thiếu dưỡng khí mà chết, nên mau trở về đặt nó vào trong thùng nước thôi."

Thật lâu không có được câu trả lời của anh, cô dứt khoát bình nứt không sợ bể, nói thầm xong một câu, tiếp tục cúi đầu xuống, anh không nhịn được buồn cười, mà Tử Kỳ ở trong ngực chẳng biết thức dậy lúc nào rồi, đang cười khanh khách.

Nhìn sang dáng vẻ cô ảo não, anh phát hiện lòng mình chưa bao giờ mềm mại giống như bây giờ, đáy mắt thoáng xẹt qua một chút nuông chiều không dễ dàng phát giác, nhưng khi cô lần nữa ngẩng đầu lên, trên mặt anh vẫn bình thản như lúc ban đầu.

"Chúng tôi thật sự sẽ không tạo phiền phức cho anh, nếu không. . . . . . Anh hỏi dùm tôi thử, nơi này có phòng trống không, tôi có thể trả gấp đôi tiền thuê một tháng."

Anh không nói gì, chẳng qua là ôm đứa nhỏ đi về, trong lòng cô vui mừng, biết là anh ngầm cho phép yêu cầu của cô, lại đi theo phía sau anh bắt đầu trở về.

Dưới nhà ngang vẫn rất nóng và ồn ào, có người chào hỏi với họ: "Đi ra ngoài tản bộ về sao?"

Cô chẳng qua là mỉm cười gật đầu, thuận tiện chạy đi đến cạnh giếng nói tiếng cám ơn với thím Ngô.

Thím Ngô khoát tay: "Cám ơn cái gì mà cám ơn, đều là láng giềng kế bên mà, vợ nhà tiểu Kiều quá khách sáo."

Lần này, cô không có lên tiếng giải thích, chẳng qua là cười cười, sau đó trở lại bên cạnh Kiều Nam.

Chiều hôm đó, Kiều Nam đến thư viện của trường học tìm tài liệu, cô và Tử Kỳ ở lại trong nhà ngang.

Tử Kỳ đối với hoàn cảnh mới cũng không có biểu hiện ra mâu thuẫn gì, đôi mắt to chuyển qua chuyển lại, sau đó ở trong phòng đợi không được liền rùm beng la hét muốn xuống lầu, bất đắc dĩ, cô chỉ có thể ôm đứa nhỏ đi xuống dưới lầu.

Ở nhà ngang thì có không ít hộ gia đình, hiển nhiên trẻ con cũng không ít, giờ phút này đều đã tập hợp ở dưới lầu chơi đùa, tiếng cười trong trẻo cả một dải, Tử Kỳ vừa nghe đến tiếng cười kia, thì kích động lắc lắc cơ thể muốn đi tới.

Cạnh nhà ngang có một gốc cây muồng, xế chiều đầu mùa hè, trong bầu không khí nóng bức tràn đầy mùi thơm nhàn nhạt, trên cây muồng đã nở đầy những đoá hoa màu hồng nhạt, vài con chim sẻ đứng trên nhánh cây không ngừng kêu líu ríu.

Cô ngồi ở bên miệng giếng cổ, khi nóng, múc một hai muỗng nước giếng vẩy lên trên chân cho bớt nóng.

"Vịt. . . . . . vịt. . . . . ." Một tràng tiếng lục lặc vang dội, bé Tử Kỳ lung lung lay lay chạy tới chỗ cô, đôi tay nhỏ bé dang rộng hai cánh tay, đôi mắt trừng đến to tròn.

Cô kinh ngạc mở to mắt, không thể tin được mình nghe được, Tử Kỳ thế nhưng đã nói chuyện!

Tuy nhiên, con bé kêu không phải mẹ, cũng không phải là ba ba, mà là vịt vịt. . . . . .

Thím Ngô che miệng cười đến gương mặt nhăn thành nếp, "Mới vừa rồi ở bên kia thấy được một con vịt hoang, vẫn vui vẻ mà đuổi theo ở phía sau, tôi mới dạy, con bé liền nói, đứa nhỏ này giống như ba ba nó, thật thông minh!"

Tử Kỳ học đi cũng mới được mấy tháng, lảo đảo nghiêng ngã, nhưng lại đặc biệt thích đi bộ, cho dù là ngã xuống rồi cũng sẽ tự mình đứng lên, cũng không khóc, đáng thương cho cái trán đυ.ng phải xanh đen một cục lớn.

"Bé Tử Kỳ thật đáng yêu, bé trai trong khu nhà ngang đều thích bế cô bé đấy!"

"Đúng nha, cũng không biết thằng con nhà ai phúc khí tốt như vậy, có thể cưới bé Tử Kỳ vào cửa!"

Tiếng khen ngợi của tốp năm tốp ba kèm theo tiếng cười oanh oang nổ tung dưới lầu nhà ngang.

Bé Tử Kỳ toét miệng cười, nhào vào trong ngực Tô Ngưng Tuyết, ngón tay út chỉ vào một chỗ, muốn Tô Ngưng Tuyết xem.

"Vịt vịt. . . . . . Vịt vịt. . . . . ."

Trên mặt bé Tử Kỳ thuỷ đậu vẫn chưa hoàn toàn phát ra, giống như từng chấm đỏ đông một nốt tây một nốt.

Tô Ngưng Tuyết sờ sờ trán của cô bé, xác định cô bé không có nóng lên nữa mới yên tâm, tuy nhiên bé Tử Kỳ lại kéo cổ áo cô, cố ý mà một lần lại một lần kêu la "Vịt vịt. . . . . . Vịt vịt. . . . . ."

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Lúc Kiều Nam trở lại, lập tức nhìn thấy bé Tử Kỳ dắt một con vịt ở chạy tới chạy lui quanh giếng cổ.

Tiếng cười liên tiếp phiêu tán ở trên không quanh nhà ngang.

Hoàng hôn trời tháng sáu, nắng gắt ánh đỏ một góc trời, rải rác lơ thơ dưới bóng rừng ven đường.

Tô Ngưng Tuyết cầm một quyển sách ngồi dựa bên giếng cổ, vài sợi tóc đen rơi bên gò má trắng nõn, cô dùng ngón tay vén nhẹ qua đến sau tai, hàng mi dày hơi cong khẽ run, bộ dáng điềm tĩnh mà chuyên chú đó, như một con dao khắc vào trong mắt của anh.

Anh quên là mình đi qua đó như thế nào. Cô nghe được tiếng bước chân nên ngẩng đầu, đối với anh thoáng hiện một chút ý cười, cộng thêm một tiếng thăm hỏi rất gia đình: "Anh đã về?"

Bé Tử Kỳ nhìn thấy anh, mở trừng hai mắt, sau đó vứt dây vải trong tay, vui sướиɠ mà chạy tới, bắt được chân của anh, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng, toét miệng, nước miếng chảy tràn ào ào.

Trừ hai chữ "vịt vịt", bất kể Tô Ngưng Tuyết dạy cô bé cái gì, cô bé cũng không chịu nói, còn liều chết mím chặt cái miệng nhỏ nhắn, nhíu hai hàng lông mày nhỏ, nhìn cô cảnh giác giống như là quân địch.

Bất đắc dĩ, chỉ có thể buông tha ý tưởng dạy cô bé kêu"Mẹ", hết thảy tùy duyên thôi!