Kiều Niệm Chiêu nằm ở trên giường bệnh, gắn ống truyền nước biển, cùng nữ siêu sao điện ảnh và truyền hình trên TV mặt mày toả sáng tưởng như hai người, cả người nhìn qua đều tiều tụy không thể tả.
Cận Tử Kỳ bước nhẹ đi tới, đứng ở bên giường nhìn xem một gương mặt cùng mình có vài phần tương tự.
Luôn luôn làm bóng dáng của cô, chẳng lẽ không mệt sao, Kiều Niệm Chiêu?
Người trên giường tựa hồ nghe thấy tiếng lòng cô, chậm rãi mở mắt ra, thấy rõ ràng là Cận Tử Kỳ ngồi ở trên ghế, đang lẳng lặng nhìn mình, vốn chìm vào hôn mê đầu óc lập tức thanh tỉnh.
"Tại sao lại. . . . . . Là cô? !" Cô có vẻ vô cung kinh ngạc, cũng không cách nào che giấu vẻ thất vọng.
Kiều Niệm Chiêu giống như một con thú mẹ đã bị công kích, bàn tay trắng bệch nắm lấy chăn mền, trong vành mắt đỏ hồng còn chút nước mắt đã khô cạn, cứ như vậy nhìn thẳng, tức giận trừng mắt cô.
Cận Tử Kỳ không một chút nào tức giận khi cô cảnh giác mình, tầm mắt chuyển một cái, dừng trên cổ tay cô đang quấn băng gạc.
Nơi đó còn thấp thoáng có tia máu rỉ ra.
Cô hiện tại nên nặn ra vài giọt nước mắt, có thể bị gọi là nước mắt cá sấu của tiểu thư cá sấu tiểu thư?
Huống chi, từ trong ánh mắt Kiều Niệm Chiêu mới vừa rồi thất vọng khi thấy cô thì cô cuối cùng cũng hiểu, ở chỗ này vở diễn chết vì tình là diễn cho Tô Hành Phong xem, chỉ tiếc cô nửa đường đi vào, phá hư tâm tình mà cô ta đã bỏ công chuẩn bị.
"Cô tới làm gì!" Giọng nói của Kiều Niệm Chiêu rất trướng, hiện tại ngay cả ngụy trang cũng giảm đi sao?
Cận Tử Kỳ bình tĩnh nhìn Kiều Niệm Chiêu, hồi lâu sau trầm mặc, mới chậm rãi mà mở miệng: "Ba bảo tôi đến đây khyên bảo cô mấy câu, bất quá nhìn dáng vẻ của cô cũng không cần tôi lãng phí thời gian."
Kiều Niệm Chiêu quay mắt đi, cười nhạo một tiếng, "Cô đừng nói giỡn, cô khuyên bảo tôi sao? Cận Tử Kỳ, nói là cô đến xem tôi để chê cười cũng không sai lắm."
Hàng lông mày đen xinh đẹp nhướng lên, Cận Tử Kỳ không phủ nhận bản thân mình cũng mang theo chút tâm tư như vậy.
Trên gương mặt tiều tuỵ của Kiều Niệm Chiêu hiện lên một nụ cười khác: "Bây giờ trong lòng cô nhất định đang suy nghĩ, xem đi, lúc trước liều mạng từ bên cạnh cô cướp đi Tô Hành Phong, hiện tại báo ứng đến đây mà? Cô muốn làm Tiểu Tam, hết lần này tới lần khác đã có người sẽ làm Tiểu Tứ Tiểu Ngũ. Tô Hành Phong có thể vì Tiểu Tam vứt bỏ chính thất, cũng có thể vì Tiểu Tứ vứt bỏ Tiểu Tam."
"Xem ra cô không phải là bị thương do cắt cổ tay mà là đυ.ng bị thương đầu, đến bây giờ còn không hiểu rõ ràng."
"A, hiểu rõ ràng? Cô muốn để cho tôi nghĩ như thế nào?" Giọng điệu Kiều Niệm Chiêu đầy mỉa mai mà cười lạnh, "Nghĩ rằng Kiều Niệm Chiêu tôi vốn là tiện chủng, cho rằng quyến rũ người có hi vọng thừa kế Tống thị Tô Hành Phong có thể từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, kết quả cuối cùng Tô Hành Phong lúc này đây bản thân cành cây cao khó bảo toàn, cũng phải bị bổ làm thành củi mục, con chim sẻ như tôi đây dĩ nhiên cũng phải ngã chết trên mặt đất?"
Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ cau lại, lạnh nhạt mà nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu có chút điên cuồng.
Ánh mặt trời chiếu khắp nơi khăn trải giường trắng, những đầu ngón tay của Kiều Niệm Chiêu dưới ánh sáng vàng càng như lộ ra xương trắng.
Cô giơ tay lên lau đi nước mắt còn chưa kịp chảy ra ở khoé mắt, hừ cười nói: "Từ nhỏ đến lớn, bất luận tôi cố gắng cỡ nào cũng chỉ có thể là cái bóng của cô."
"Dựa vào cái gì cô là kim cương sáng chói hoàn mỹ, từ khi sinh ra đã được nâng niu trong lòng bàn tay, tôi thì nhất định là thuỷ tinh hèn mọn không đáng giá, cũng bị người ta tàn nhẫn giẫm đạp ở dưới chân, tùy ý giày xéo?"
Cận Tử Kỳ nhìn cô trút hết cảm xúc hung hăng trong lòng, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Đây cũng là lý do ban đầu cô và Tô Hành Phong ở chung một chỗ, chỉ vì muốn chứng minh cô so với tôi cũng không kém sao?"
Kiều Niệm Chiêu lại mím môi nói không ra lời, đối với Tô Hành Phong, cô đã ném vào bao nhiêu chân tình, mặc dù phần tình yêu kia cũng không đơn thuần, ghen ghét, ganh đua so sánh, khoe khoang chiếm một phần rất lớn.
Nếu như Tô Hành Phong không phải là vị hôn phu của Cận Tử Kỳ, cô còn có thể trăm phương ngàn kế đi quyến rũ thu hút sự chú ý của anh ta sao?
Nếu như không phải Doãn Lịch luôn dùng cái loại ánh mắt như nhìn hạ nhân đó mà nhìn cô, cô lại có thể không từ thủ đoạn nào mà mê hoặc Tô Hành Phong thậm chí không tiếc dùng trinh tiết của mình mà đi đánh cuộc không?
Nếu như cô mới là thiên kim danh chánh ngôn thuận của Cận gia, lúc này tất cả toàn bộ gian khổ cũng nên có Cận Tử Kỳ tới chịu đựng!
"Cô đã sớm biết tôi là con gái ruột của Cận Chiêu Đông, có đúng hay không?" Kiều Niệm Chiêu đỏ mắt hỏi.
Cận Tử Kỳ gật đầu: "Biết, thế nhưng không có cái gì biến đổi."
Kiều Niệm Chiêu sợ run lên, ngay sau đó ha hả cười lên, cười đến nước mắt cũng chảy ra, sau đó từ từ hô hấp lại bình thường.
"Biết không, hợp đồng đĩa nhạc và phim truyền hình năm sau của tôi toàn bộ đột nhiên bị hủy bỏ, ngay cả bộ phim 《 Kiếm Tiên 》quay vào cuối tháng mười hai cũng bị báo tạm thời yêu cầu tôi thối lui ra khỏi đoàn phim!"
"Tôi cũng không nhìn thấy đoàn phim《 Kiếm Tiên 》 nửa đường phát ra thông báo đổi diễn viên, huống chi, đây là do công việc của cô có vấn đề, dường như đối với tôi không có quan hệ gì." Cận Tử Kỳ thẳng thắn nói rõ.
Kiều Niệm Chiêu ngẩng phắt đầu lên mà nhìn cô chằm chằm, "Đã không có một Tô Hành Phong, lại đến đây một Tống Kỳ Diễn, tôi không biết cô nói với hắn ta cái gì, hắn cũng đã quyết định bao vây đuổi gϊếŧ tôi rồi, không lưu lại một chút đường sống!"
Cận Tử Kỳ lúc này mới bắt đầu cẩn thận suy xét thần tình trên mặt Kiều Niệm Chiêu, không cách nào che giấu hận ý, như vậy khiến cho một người phụ nữ đối với cuộc sống tràn trề oán hận bỏ đao xuống dường như không quá có khả năng.
Ngược lại , sợ rằng mỗi thấy cô một lần, cũng sẽ khiến cho nội tâm của Kiều Niệm Chiêu thêm một phần vặn vẹo.
"Cận Tử Kỳ, tôi cho cô biết, mặc dù Tống Kỳ Diễn dùng thủ đoạn ti tiện thủ đoạn như vậy dồn ép tôi đi đến đường cùng, tôi cũng sẽ không cúi đầu, cái gì thuộc về tôi thì tôi nhất định sẽ lấy về!"
Lấy về? Lấy cái gì, tài sản Cận gia, hay là cái thân phận thiên kim Cận gia được đặt lên đầu trước đó?
Đôi mắt đẹp của Cận Tử Kỳ nhấp nháy, cô lập tức đứng lên, lúc giơ tay nhấc chân cử chỉ cũng lộ ra phong thái ưu nhã.
"Nếu quả thật là của cô thì đến mà lấy đi, tôi sẽ không dòm ngó dò xét đồ của người khác."
Nói xong liền xoay người đi đến cửa, sau lưng lại vang lên tiếng bộ dụng cụ ăn bị Kiều Niệm Chiêu quét rơi xuống từ trên tủ giường.
"Cận Tử Kỳ, cô cho rằng cô như vậy là chuyện đương nhiên rồi sao? Cô đeo vào chiếc mặt nạ cao quý đầy dối trá là có thể hạnh phúc sao? Cô thật là có bản lãnh, từ trước đây, rồi bây giờ, ha ha, tôi không biết cô làm như thế nào, nhưng tôi muốn cho cô, Cận Tử Kỳ, cô và mẹ cô nợ tôi tôi cũng sẽ đòi lại !"
Câu nói sau cùng của Kiều Niệm Chiêu nói xong cực hạn kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Cận Tử Kỳ có chút khắc chế không được mà quay đầu, lạnh nhạt cười cười, "Nếu như cô tiếp tục như vậy nữa, đẩy cô ép cô vào bước đường cùng không phải tôi, mà là chính cô."
Cận Tử Kỳ khép lại cửa phòng bệnh sau lưng, nét lạnh lùng trên mặt vẫn dày đặc như cũ không thể tan đi.
Buổi khuyên bảo này cứ như vậy mà đi đến kết cuộc, ra về chẳng hề vui vẻ.
Loại người như Kiều Niệm Chiêu nhìn cả thế giới với đôi mắt căm thù, cuối cùng chỉ biết sống ở trong nỗi oán hận của chính mình.
Không phải cô đem người thương yêu bên cạnh cô ép điên, chính là cô đem mình đang tươi sống mà bức tử.
Về phần Cận gia...
Đôi mắt Cận Tử Kỳ rét lạnh, cô khinh thường việc đến đoạt đồ của người khác.
Cô bây giờ có được mọi thứ từ trước đến nay đều không phải là người khác cho .
Nghĩ đến từ nhỏ phải tiếp thụ chương trình học mà không phải người thường có thể chịu được, tay Cận Tử Kỳ nắm chặt tay cầm trên cửa.
Nên thuộc về cô, cuối cùng là chính cô ứng đắc.
Nếu như Kiều Niệm Chiêu trời sanh có đầu óc buôn bán, như vậy hiện tại cô nên là đứa con gái không được coi trọng.
Trên thực tế, từ lúc hơn hai mươi năm trước, thế hệ trước của Cận gia đã đưa ra quyết định.
Kiều Niệm Chiêu cho là, Cận gia thật sự chỉ cần Cận Chiêu Đông nói cho người nào thì cho người đó sao?
. . . . . .
Trên ghế ngồi trong hành lang không thấy Tống Kỳ Diễn, Cận Tử Kỳ tùy ý mà bước đi thong thả vài bước, thì nghe có người gọi mình.
Vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Tô Ngưng Thu và Ngu Thanh Kiều nở nụ cười đâm đầu đi tới.
Hai mẹ con vẫn ăn mặc rất hiện đại, không giống như là đến thăm bệnh mà giống như là tới biểu diễn.
Chẳng qua là có chút không nghĩ đến hai mẹ con thế nhưng sẽ đến bệnh viện thăm Kiều Niệm Chiêu.
"Dì, Thanh Kiều!" Khi hai mẹ con họ đi tới trước mặt, Cận Tử Kỳ lên tiếng chào hỏi.
Tô Ngưng Thu nhìn quanh mọi nơi xong lên tiếng hỏi, "Như thế nào chỉ một mình con?" Vẻ mặt có chút ngượng ngùng, dường như cảm giác mình bỏ lỡ một vở kịch hay.
Ngu Thanh Kiều trực tiếp ôm vai Cận Tử Kỳ, thần bí đè thấp giọng nói: "Tới đây, chị họ, chị hãy nói cho em biết, cái cô Kiều Niệm Chiêu đó có phải là do dượng cả . . . . . . Uhm, ừ, chị hiểu mà."
"Thanh Kiều!" Tô Ngưng Thu liếc cô một cái, muốn quát bảo cô ngưng lại.
Ngu Thanh Kiều liền bụm miệng, trợn tròn đôi mắt lắc đầu, mồm miệng mơ hồ la ầm lên: "Không hỏi không hỏi." Nói xong ánh mắt nhìn về phía sau lưng Cận Tử Kỳ, nhiệt tình mà kêu lên: "Chào dượng cả!"
Cận Chiêu Đông vẫn còn chưa đi?
Cận Tử Kỳ quay người lại, thì nhìn thấy Cận Chiêu Đông đang cầm một cái ấm giữ nhiệt đi lên trước, sắc mặt vẫn không có tốt hơn, vẫn như cũ đối với Tô Ngưng Thu và Ngu Thanh Kiều cười cười: "Sớm như vậy, tối hôm qua ngủ đã quen chưa?"
"Tại sao có thể không quen? Kia vốn chính là nhà của dì cả, con lại chính là cháu gái danh chánh ngôn thuận bên ngoại, ngủ ở nơi đó cũng là yên tâm thoải mái. A, ngược lại dượng cả dường như ngủ không ngon, làm sao mà sắc mặt kém như vậy?"
Ngu Thanh Kiều thân thiện theo sát Cận Chiêu Đông đang ở bên cạnh hỏi, nhìn thấy túi giữ nhiệt trong tay ông, trước mắt sáng lên, "Ai nha, dượng cả, dượng thật là người đàn ông tốt, biết mọi người đến còn cố ý đi mua bữa ăn sáng!"
Trước khi Cận Chiêu Đông vẫn chưa rõ ràng là chuyện gì xảy ra, túi giữ nhiệt trong tay đã bị Ngu Thanh Kiều bưng đi.
Tô Ngưng Thu liếc nhìn rổ mây nhỏ trong túi giữ nhiệt, ha hả cười: "Là điểm tâm sáng của Đức Phúc Ký a, Thanh Kiều, còn không mau nói cám ơn với dượng, chạy xa như thế mua điểm tâm làm sao mà không biết ngượng chứ!"
"Nha." Ngu Thanh Kiều lập tức hướng Cận Chiêu Đông bày ra một nụ cười sáng lạn, "Cảm ơn dượng!"
Da thịt trên mặt Cận Chiêu Đông co rút, chỉ là ậm ờ mà trả lời sau đó chán nản đi vào phòng bệnh.
Cận Tử Kỳ ở một bên thấy thế đáy mắt tràn đầy ý cười, lúc này hai mẹ con Ngu gia bất kể là thật sự không biết vẫn là giả bộ, tối thiểu hai mẹ con họ đã thành công khiến cho Cận Chiêu Đông lại một lần nữa kìm nén đến nội thương.
"Chị họ, chị có muốn nếm thử một chút hay không, mùi vị không tệ a!" Ngu Thanh Kiều có lòng tốt đưa tới một miếng.
Cận Tử Kỳ cười lắc đầu, "Em họ ăn đi, chị đã dùng qua bữa sáng, chị phải chạy đi làm, hai người. . . . . ."
Tô Ngưng Thu dùng giấy khăn lau xong móng tay liền lôi kéo Ngu Thanh Kiều đẩy cửa phòng bệnh ra, không quên quay đầu lại nói với Cận Tử Kỳ: "Dì với em họ con còn muốn thăm bệnh nhân một chút, cũng đã đến cửa không đi vào sao được?"
Nói xong, hai người đã không thể chờ đợi được mà đi vào.
Cận Tử Kỳ nhìn xuống đồng hồ đeo tay, lại nhìn hành lang một lần nữa, sau đó đi sang cửa thang máy bên cạnh gọi điện thoại cho Tống Kỳ Diễn, cũng muốn hỏi hắn đi đâu rồi .
"Tử Kỳ." Một giọng nói đàn ông hơi khàn khàn truyền đến trước mặt cô.
Cận Tử Kỳ vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Tô Hành Phong đứng ở cách đó không xa, bước chân của anh ta có chút ngập ngừng, dường như không biết nên xoay người rời đi hay là tiếp tục đi tới chỗ cô, trên mặt cũng là vẻ chần chờ không nhất quyết.
Ánh mắt của Cận Tử Kỳ dừng ở bó hoa hồng trên tay anh ta, cũng không biết là tặng cho Kiều Niệm Chiêu , hay là muốn cầm đi cho Bạch Tang Tang ở phòng bệnh khoa phụ sản?
"Em. . . . . . Là tới thăm Chiêu nhi sao?" Tô Hành Phong cuối cùng vẫn lựa chọn đi lên phía trước hỏi thăm.
Tinh thần của anh ta có chút ngẩn ngơ, giữa mày cũng đã lờ mờ có nếp nhăn, không được bình thản, có lẽ, mấy ngày nay nhiều chuyện phiền toái lũ lượt kép đến so với những chuyện mấy năm gặp phải cộng lại còn khó giải quyết nhiều hơn.
Cận Tử Kỳ nhàn nhạt gật đầu một cái, không có nói nhiều, cùng anh ta đi lướt qua nhau.
Nhưng Tô Hành Phong bỗng dưng quay người lại, giữ lấy tay cô, "Anh cùng Bạch Tang Tang thật sự không phải như mọi người nghĩ, đêm hôm đó. . . . . . Đêm hôm đó. . . . . ."
Nhưng mà khi nhìn vào trong đôi mắt của Cận Tử Kỳ giống như có thể nhìn thấu lòng người, rốt cuộc nói không nên lời kế tiếp.
"Đó là chuyện nhà của các người, nói với tôi cũng không có tác dụng gì."
"Tử Kỳ. . . . . ." Tô Hành Phong giống như là con chim non bị thương, cần sự an ủi dịu dàng.
Trong mắt của anh ta, hiện đầy tơ máu, giống như bao nhiêu nỗi xót xa và sự mỏi mệt sâu nặng không thể tan đi hết.
Cận Tử Kỳ từ từ phất tay của anh ra: "Nơi đây có mẹ của anh là vị Phật sống vĩ đại, giữa hai người phụ nữ Kiều Niệm Chiêu và Bạch Tang Tang, tôi chỉ có thể dâng tặng anh bốn chữ, tự giải quyết tốt."
"Tự giải quyết tốt, không nghĩ tới nói với anh bốn chữ này chính là em..."
Tô Hành Phong lẩm bẩm tự nói, dáng vẻ buồn bã thất thần.
Anh ta giống như là nhận ra được cái gì đó, lui về phía sau nửa bước, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ, cách sau một hồi, mới quay đầu cười khổ, "Nguyên lai là như vậy, hắn thế nhưng mới là người hiểu em nhất, người thích hợp với em nhất."
Dứt lời, anh cũng không liếc nhìn cô một cái, lướt qua cô đi đến phòng bệnh của Kiều Niệm Chiêu.
Cận Tử Kỳ đứng tại chỗ, không mở miệng gọi anh ta lại.
Chẳng qua là khi quay đầu đi, nhìn sang bóng lưng anh do ngược chiều ánh sáng đã gầy gò không ít, trong lòng vẫn còn có chút cảm xúc.
Ba người phụ nữ, Tô Hành Phong, đúng là đủ khiến anh ta bị dày vò cả đời rồi!
.........
Khi xoay người lại, đã nhìn thấy Tống Kỳ Diễn chẳng biết đến lúc nào mà đứng ở cách đó không xa.
Hắn đi tới, vừa ôm cô vừa đưa mắt nhìn về phía bóng lưng Tô Hành Phong, "Đi thôi."
Đang trên đường đưa cô đi đến công ty, giữa lông mày Tống Kỳ Diễn là vẻ hân hoan phấn khởi, đằng hắng cổ họng, thái độ nghiêm túc tuyên bố: "Năm giờ chiều, cùng anh đi đến sân bay đón người nhé."
Cận Tử Kỳ nhìn ra hắn cao hứng, trong dáng vẻ đó có mang một chút khẩn trương, khóe miệng cong lên.
—— xem ra người này đối với hắn mà nói có ý nghĩa phi phàm.
Quả nhiên, Tống Kỳ Diễn sau đó liền giải thích: "Là phu nhân
Winsor mẹ nuôi của anh ở Anh quốc, đúng lúc bà muốn về nước thương lượng hợp tác hạng mục dung tư* hải ngoại, thuận đường tới tham dự hôn lễ của chúng ta."
*Dung tư (Financing): chỉ tiền bạc lưu động giữa
người cung cấp với người có nhu cầu, quá trình lưu động này có hai
hướng, vừa bao gồm tiền bạc dung nhập vào, cũng bao gồm tiền bạc chuyển
ra.
Cận Tử Kỳ gật đầu ghi nhớ, "Vậy anh gần tối tới Phong Kỳ đón em đi."
Lơ đãng liếc đến tủ chứa đồ lộ ra một góc của tờ báo, tiện tay vừa kéo, thì rút ra một tờ báo sáng.
Cả tờ báo đang mở ra trước mắt của cô.
Tiêu đề trên tờ báo với dòng chữ đỏ bắt mắt in sát vào tấm ảnh Tống Kỳ Diễn đang cúi đầu hôn lên má cô.
Trên tấm ảnh bọn họ thoạt nhìn nồng tình mật ý, là tấm ảnh đã được chụp khi tham gia tiệc sinh nhật của Viên gia đêm hôm đó.
Cận Tử Kỳ đem bản tin có liên quan mà tỉ mỉ xem một lần, phải nói người viết có sức tưởng tượng vô cùng phong phú.
"Thái tử gia" Tống thị chết đi sống lại, dắt tay thiên kim Cận thị trăm năm ước hẹn.
Theo những người biết chuyện tiết lộ, hai người thật sự thì đã sớm mến nhau
nhiều năm, thậm chí đứa bé trước kia thiên kim Cận thị công bố ra bên
ngoài là nhận nuôi cũng là con ruột của hai người, hôm nay ngày kết hôn
đến gần, bị nghi mang thai lần thứ hai.
Ở bên cạnh những dòng văn tự miêu tả sinh động như thật, còn bố trí ba bốn tấm hình, có Bạch Tang Tang, có Kiều Niệm Chiêu, cũng có Tô Hành Phong, thậm chí ngay cả Tần
Viễn cũng không có buông tha, đều mang đi lên.
Trên tấm ảnh đó
đều khiến những người có liên quan bị trúng thương, tất cả đều bị in
hình trắng đen, nhân vật chính ở trung tâm thì in màu sắc rực rỡ xinh
đẹp đã tạo nên sự đối lập nghiêm trọng, thậm chí còn điều chỉnh hiệu ứng từ trong ra ngoài cho những hình trắng đen này.
Nếu như dễ hiểu
nhất, chính là để cho độc giả càng thêm hiểu được rằng cuộc hôn nhân này qua cả một đường gian khổ khó khăn nhưng cũng không đổi, cũng càng
khiến cho người ta hâm mộ đưa tin tuyên dương bàn luận tình yêu chân
thành trong giới hào phú.
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn Tống Kỳ Diễn mắt tập trung lái xe, hắn bất quá khẽ mỉm cười, dáng vẻ không quá mức để ý.
Cô cũng biết, ở nơi này sau khi hôn sự được xác định và truyền ra ngoài,
cổ phiếu Cận thị bắt đầu tăng lên nhanh chóng, thậm chí cô còn nghe được lời đồn đãi, dãy đất ở phía đông thành phố giá trị ngàn vàng đã chuyển
đến danh nghĩa của Cận thị.
Vốn đang đặt trên tay lái, tay hắn
chậm rãi dời xuống dưới, cầm lấy tay cô đang đặt trên đầu gối, "Hình
cưới sợ rằng không còn kịp chụp nữa, sau khi kết thúc hôn lễ thì chụp bổ sung."
Cận Tử Kỳ trở tay lại nắm tay của hắn, Tống Kỳ Diễn
thoáng khựng lại, lập tức ý cười ở khóe miệng càng sâu, đan chặt năm
ngón tay của cô, Cận Tử Kỳ lại quay mắt đi, nhẹ nhàng nói: "Lái xe cho
tốt!"
Xe họ chậm rãi dừng lại dưới lầu của Phong Kỳ.
Cận
Tử Kỳ cởi dây an toàn ra, Tống Kỳ Diễn đột nhiên mở miệng: "Tiểu Kỳ, có
lẽ anh không phải là người chồng được chọn hoàn mỹ nhất trong lòng em,
nhưng anh sẽ cố gắng bằng hết khả năng của mình để cho em được hạnh
phúc."
Tay của cô còn nắm giữ dây an toàn, nhè nhẹ lạnh như băng truyền đến vỏ đại não.
Nhìn qua người trước mắt gương mặt anh tuấn tú mà nghiêm túc, đường nét trên khuôn mặt khắc sâu, tứ chi của Cận Tử Kỳ lại giống như là bị trói buộc, trong phút chốc cứng đờ, toàn thân máu bắt đầu từ từ ngưng trệ.
Tống Kỳ Diễn nhìn chăm chú bộ dáng say sưa ngây ngẩn của cô, đáy mắt thoáng
hiện lên luồng ánh sáng sắc bén mờ ám, giơ tay lên nhéo nhéo gò má mềm
nhẵn trắng nõn của cô, bùi ngùi mà thì thầm một câu: "Quả nhiên cảm thấy sướиɠ tay như trong tưởng tượng."
Cận Tử Kỳ đột nhiên hoàn hồn,
nhìn thấy Tống Kỳ Diễn nghiên cứu da thịt của mình, vội vàng cuống cả
lên mã khẽ đẩy hắn ra, mở cửa xe đi xuống, "Giờ làm bị muộn rồi, đi mau
đi!"
Tống Kỳ Diễn mãn nguyện nhìn sang mặt cô đỏ hồng, cúi đầu cười, sau đó liền nổ máy cho xe rời đi.
Cận Tử Kỳ đưa mắt nhìn theo chiếc xe xa hoa biến thành một điểm đen, ngây
ngẩn giơ tay lên vuốt ve chỗ mới vừa rồi bị nhéo qua, thật giống như nơi đó còn lưu lại hơi ấm của hắn, đột nhiên cười một cái.
Chẳng qua là lúc xoay người, lại khôi phục bộ dáng của Cận sản xuất cao quý lạnh nhạt, đi vào cửa chính.
-----------------
Bốn giờ rưỡi chiều Tống Kỳ Diễn đã đến đón cô.
Sau khi quan sát Cận Tử Kỳ từ trên xuống dưới vài lần, sau đó ung dung thản nhiên mà thay cô mở cửa xe.
Lên xe hai người tương đối không nói gì, ý cười ở khóe miệng Tống Kỳ Diễn từ đầu đến cuối không hề tan biến.
"Cười cái gì?" Cận Tử Kỳ cuối cùng chịu đựng không nổi không khí quỷ dị như vậy.
Tống Kỳ Diễn một tay vuốt ve cằm, như cười như không liếc cô một cái, "Không có gì."
Cận Tử Kỳ cảm thấy hắn là cố ý gợi ra lòng hiếu kỳ của mình sau đó lại treo ngược hứng thú của cô, dứt khoát hơi nghiêng người qua nhìn sang con
đường ngoài cửa sổ, không thèm để ý tới hắn.
"Như thế nào lại trang điểm rồi?" Hắn lại đột ngột hỏi một câu.
Cận Tử Kỳ ngẩn ra, rất là mất tự nhiên nói: "Chính là muốn che quầng thâm dưới mắt một chút. . . . . ."
Hắn như bừng tỉnh đại ngộ mà hơi gật đầu, ý cười ở khóe miệng không giảm, "Nguyên lai là che quầng thâm mắt nha!"
Mang tai Cận Tử Kỳ lại hơi phiếm hồng.
Không biết là bởi vì giọng điệu của hắn như không đếm xỉa tới hay là bởi vì lời nói dối của mình bị vạch trần rồi.
Thực xấu hổ, do mình biểu diễn vụng về, vừa đến trước mặt Tống Kỳ Diễn, trở nên càng giống như là một trò cười.
Hai tay không khỏi giữ chặt lấy túi cầm tay, Cận gia phần lớn dạy cô trên
thương trường ngươi lừa ta gạt, nhưng chương trình đó lại chưa bao giờ
dính đến việc cùng mẹ chồng chung đυ.ng.
Phu nhân Windsor so với Tống Chi Nhậm mà nói, càng như là người thân của Tống Kỳ Diễn.
Tình cảm dưỡng dục lớn hơn tình sinh ra.
Cô không khỏi có chút lo lắng, nếu như phu nhân Winsor giống như Tống
Nhiễm Cầm không thích Kiều Niệm Chiêu mà không thích mình như vậy, cô
lại làm thế nào ứng đối với cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu đây?
Mặc dù, có thể một năm cô cũng không gặp được phu nhân Windsor bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng trong lòng cũng có một cây gai.
Tống Kỳ Diễn dường như cảm nhận đến sự bất an của cô, quay đầu nhìn cô, "Mẹ
nuôi của anh mặc dù là người Anh quốc, nhưng thật sự mà nói cũng là
người điển hình yêu thích đất nước Trung Quốc, nếu như gặp em nhất định
sẽ thích em."
"Tại sao em cảm thấy những lời này không giống như ca ngợi?"
Xe có rèm che dừng lại sát ven đường, Tống Kỳ Diễn đưa tay tới, lướt nhẹ
qua đôi mắt mang thần thái rất Phương Đông cổ điển của cô, cho dù là
biểu tình nhẹ như nước cũng đầy phong tình.
Hàng mi dày cong cong khẽ chớp xuống, quệt vào ngón tay của hắn khiến hắn cảm giác hơi nhột,
cố đè xuống đáy lòng đang rục rịch, khẽ thở dài, có phần không thể làm
gì, thời gian và địa điểm cũng không thích hợp....
"Từ lần đầu
tiên anh nhìn thấy em, anh còn lầm tưởng là em bước ra từ trong sách sử
cổ xưa, từ dáng vẻ bên ngoài đến khí chất đều hấp dẫn khiến người khác
say mê, đúng với chất Đông Phương kinh điển không cách nào phục chế, nói như thế nào đây, tựa như một loại tinh hoa hiếm thấy của quốc gia."
Nhưng Cận Tử Kỳ nghe xong thì hàng lông mày đen xinh đẹp nhíu lên, "Anh có thể nói thẳng là em cổ lỗ nhàm chán."
"Ách. . . . . ." Tống Kỳ Diễn thoáng ngây ngẩn, nhìn làn tóc mai đen như mực
của cô, gương mặt trang điểm chút phấn hồng, ánh mắt như nước, nhất thời tâm thần nhộn nhạo, không tự chủ mà nhoài người sang dựa sát gần.
Chỉ là trước mắt đột nhiên xuất hiện một tờ báo, cản trở hành vi man rợ của hắn.
"Đến sân bay rồi, mau xuống xe đi!" Bên tai là giọng nói bình thản như không có gì thay đổi của Cận Tử Kỳ.
Một phen rút tờ báo trước mặt ra, nhìn sang cô nhích ra dáng người nhỏ bé
của mình rồi bước xuống xe, trong lòng tức tối mà nghĩ ----
Còn muốn lần sau phải mang cô ra trêu hoa ghẹo nguyệt nữa mới được !
-----------
Chuyến bay bởi vì bị trì hoãn mà kéo dài thêm nửa giờ, Cận Tử Kỳ trên đường đi đến toilet.....
Mới vừa đi tới cửa phòng nhà vệ sinh, đèn bên trong đột nhiên tối sầm lại, sau đó là tiếng kinh hô nhẹ của một người phụ nữ.
Cận Tử Kỳ phản ứng theo bản năng ngẩng đầu, liền nhìn thấy một người phụ nữ vốn đang trước gương đột nhiên xoay người.
Trong nhà vệ sinh u ám, bởi vì sự phản xạ của tấm gương, một luồng ánh sáng hắt vào mắt của người phụ nữ kia.
Mà đôi mắt kia cũng đang nhìn thẳng sang, nhìn về phía Cận Tử Kỳ đang ở cửa.
Tim giống như là bị một vật gì đó đánh mạnh vào, lục phủ ngũ tạng trong
phút chốc lệch vị trí, Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy vào lúc ánh mắt ở đối diện kia khi bị ánh sáng chiếu vào, đầu óc có một trận đau đớn kịch liệt.
Trước mắt dường như chợt lóe lên một hình ảnh, cô như nhìn thấy mình mất trọng lượng mà bay khỏi mặt đất.
Người của cô lui về phía sau lảo đảo một cái, áp vào cánh cửa ở phía sau, một cổ lạnh lẽo từ xương sống chậm rãi dâng lên.
Đôi mắt kia...
Đèm trong nhà vệ sinh lần nữa sáng lên, vang lên tiếng mắng chửi tục tằng của tốp năm tốp ba phụ nữ.
Cận Tử Kỳ lại như bị ngăn cách với không gian huyên náo ở nơi này, hai tay
của cô lạnh như băng, thậm chí ngay cả hốc mắt cũng có chút hơi nước ươn ướt, sau đó cô ngẩng đầu nhìn sang hướng vị trí mới vừa rồi ——
Trước vách kính trong nhà vệ sinh, Phương Tình Vân đang mang vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn sang cô, sau khi thấy rõ cô là Cận Tử Kỳ, lập tức lộ ra một nụ
cười như người bạn thân, "Cận tiểu thư, sao cô cũng ở sân bay?"
Cận Tử Kỳ cố gắng bình phục xuống tâm tình kích động của mình, đối với
Phương Tình Vân cười nhạt: "Tôi cùng Kỳ Diễn tới đón mẹ nuôi của anh ấy, Phương tiểu thư là đi công tác sao?"
Phương Tình Vân chạy tới trước mặt Cận Tử Kỳ, "Cận tiểu thư sắc mặt của cô không tốt lắm, có mệt lắm không?"
Nói xong, cô liền duỗi một tay ra, muốn chạm vào Cận Tử Kỳ.
Chẳng qua là, đầu ngón tay mới vừa đυ.ng phải Cận Tử Kỳ, Cận Tử Kỳ liền đột
nhiên co rụt lại, lảo đảo lui về phía sau một bước, bàn tay Phương Tình
Vân ngưng tại chỗ, nhất thời có chút lúng túng.
Cận Tử Kỳ ý thức
được mình phản ứng quá khích, ổn định tốt thân hình, ngẩng đầu nhìn
Phương Tình Vân liếc mắt một cái, "Ngại quá, tôi sợ không có thói quen
để người khác bất thình lình chạm vào tôi."
Phương Tình Vân rất
nhanh liền tản đi vẻ mặt cứng ngắc, lẳng lặng nhìn cô lấy lại bình tĩnh, tầm mắt liếc về phía bên ngoài, "Kỳ Diễn cũng tới sao?"
Cận Tử Kỳ mỉm cười gật đầu, mặc dù như vậy nụ cười đó có chút nhạt nhẽo, bất quá Phương Tình Vân cũng không ngại.
So với Cận Tử Kỳ sắc mặt hơi tái nhợt bất đồng, Phương Tình Vân là khuôn
mặt vui vẻ, mày mắt là nồng đậm sự hạnh phúc ngọt ngào, cho hay: "Tôi là cùng a Viễn trở về chuẩn bị hôn lễ, ba ngày sau chúng tôi sẽ kết hôn."
Nói tới chỗ này, Phương Tình Vân tỉnh ngộ mà ồ một tiếng, "Tôi thiếu chút
nữa đã quên rồi, hai người cũng là kết hôn ngày đó, chúc mừng hai
người." Nụ cười rất chân thành tha thiết.
"Cám ơn."
"Vậy tôi đi trước, a Viễn còn chờ tôi cùng đăng ký."
Cận Tử Kỳ nhìn sang bóng dáng Phương Tình Vân vội vã rời đi, bàn tay lạnh như băng bàn tay bưng lấy trán nóng hầm hập.
Lòng bàn tay dính một lớp mồ hôi lạnh thật mỏng.
Cô xoay người đi đến trước bồn rửa mặt, nhìn người phụ nữ trong gương sắc
mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi màu nâu nhạt kia cặp kia, trước mắt bỗng dưng tối sầm, ngay sau đó thì giống như thấy được dưới
ánh sáng lờ mờ có một ánh mắt sắc bén.
Bàn tay đang vịn trên bồn rửa mặt siết chặt, trong đầu từng lần lại từng lần thấy những con chữ cứ quanh quẩn rải rác khắp nơi——
Đôi mắt kia. . . . . .
Cô trước kia nhất định gặp qua ở nơi nào đó, nhưng đến tột cùng là ở nơi nào?
-----------------
Cận Tử Kỳ ở trong nhà vệ sinh ổn định tốt tâm tình của mình, đến lúc cô đi
ra liền nhùn thấy Tống Kỳ Diễn đang ở bên cạnh vài người.
Tổng
cộng có bốn người, ngoại trừ một người Trung Quốc, những người khác đều
là người Châu Âu, bắt mắt nhất chính là người phụ nữ trung niên ăn mặc
ưu nhã quý khí, cử chỉ khi cười nói đều là phong phạm của đại gia tộc
Tây Âu.
Hai bên giống như có một loại tâm linh cảm ứng, Tống Kỳ Diễn đột nhiên quay sang hướng của cô mà nhìn qua.
Cận Tử Kỳ không khỏi dừng lại bước chân, mặc cho hắn mang theo những ánh mắt khác cùng nhìn mình.
Tống Kỳ Diễn sau khi phát hiện là cô, màu con ngươi mắt dần dần sâu nồng, và vội vã nói một câu cùng mấy người bên cạnh, lập tức đi nhanh đến chỗ cô đi tới, sau đó nhẹ nhàng ôm ngang lưng cô, dẫn cô tới trước mặt những
người đó.
"Tiểu Kỳ, vị này chính là mẹ anh nhắc đến —— Phu nhân Windsor."
Giọng của Tống Kỳ Diễn trầm thấp và trong khoảnh khắc ấy đặc biệt ôn nhu thận trọng, ngay cả động tác kéo cô cũng có vẻ cẩn thận, hắn là muốn mượn
việc này nói cho những vị khách ở đây địa vị của cô ở trong lòng hắn
sao?
Cận Tử Kỳ vốn mang tâm tình phức tạp gần như bình thản, sự xúc động trong lòng cũng được dung nhập vào huyết mạch.
Cô đối với phu nhân Windsor lễ phép mỉm cười: "Hoan nghênh đến Trung Quốc, rất vinh hạnh có thể gặp ngài."
Phu nhân Windsor cũng có điểm đẫy đà như những phụ nữ Tây Phương, nhưng
cũng có lồi có lõm, thoạt nhìn rất dịu dàng, bà chủ động tiến lên ôm bờ
vai gầy của Cận Tử Kỳ, sau đó hôn xuống ở hai bên gò má trái phải của
cô.
"Con là cô gái phương Đông xinh đẹp nhất mà ta đã thấy!"
Trung văn của phu nhân Windsor nói ra coi như có thứ tự, chỉ là âm điệu không được chuẩn lắm, đối chứng với lời của Tống Kỳ Diễn mà nói, vị phu nhân
Windsor này thật sự là một người phương Tây nhiệt tình yêu thích văn hóa Trung Quốc.
"Cám ơn!" Cận Tử Kỳ nói cám ơn đồng thời mới sinh ra cảm giác của người làm vợ.
Ba ngày sau, quan hệ hôn nhân của cô và hắn công bố với công chúng, đến lúc đó sẽ phải nhận vô số lời chúc phúc.
Nhưng cũng bởi vì cảm thấy thấp thỏm bất an, cô lo lắng bản thân mình thực
hiện không tốt trách nhiệm và nghĩa vụ của một người vợ.
Phu nhân Windsor từ ái mà sờ sờ mặt Cận Tử Kỳ, "Đừng lo lắng con gái, không có
chuyện gì là có thể lập tức làm tốt, từ từ đi, ta tin con có thể làm một người vợ tốt, một người mẹ tốt."
Cận Tử Kỳ như bị nhìn xuyên tâm tư mà ngượng ngùng, gò má hơi đỏ lên, tâm tình Tống Kỳ Diễn lại sung
sướиɠ nhướng mày lên, nói với phu nhân Windsor: "Hôn lễ ngày đó ngài sẽ
thấy cháu trai của ngài."
Phu nhân Windsor ngạc nhiên mừng rỡ há
to mồm, lập tức liền quay đầu cùng vài trợ lý ở sau lưng dùng ngôn ngữ
trong nước giảng một đống lớn, sau đó những trợ lý kia rối rít hướng Cận Tử Kỳ cùng Tống Kỳ Diễn chúc mừng.
"Luân Ân cũng đang ở Thịnh Thế Hào Đình chờ ngài, xe dừng ở bên ngoài, chúng ta đi thôi."
"Không, chờ một chút." Phu nhân Windsor lại ngăn động tác chuẩn bị xoay người
của Tống Kỳ Diễn lại, bà chỉ chỉ đồng hồ trên cổ tay mình, giải thích:
"Một người bạn, đã nói chờ ông ấy đến cùng đi khách sạn ."
Vừa
mới dứt lời, trên cổ tay mình lập tức như nhìn thấy gì, mừng rỡ đối với
người ở sau lưng Tống Kỳ Diễn ngoắc ngoắc: "Kiều, nơi này, nơi này!"
Không đúng chuẩn Trung văn nghe có chút tức cười.
Cận Tử Kỳ khẽ
mỉm cười, xuất phát từ lễ phép theo Tống Kỳ Diễn xoay người, đập vào mắt chính là một người đàn ông trung niên, mặc tây trang màu cà phê đậm,
bên trong là áo sơ mi trắng mở ra nút áo, đang kéo một cái rương hành lý đi đến chỗ bọn họ.
Là người Trung Quốc, không biết là được bảo
dưỡng tốt hay là trời sinh đã lộ ra trẻ tuổi, dáng vẻ vị Kiều tiên sinh
này nhìn qua ước chừng bốn mươi, có thể bởi vì hàng năm ở nước ngoài, vô luận là động tác kéo hành lý hẫn là bước chân dưới chân, cũng thấm vẻ
cao quý mà nhanh nhẹn của xã hội thượng lưu Tây Phương .
"Chú Kiều, hoan nghênh trở lại." Trước hết tiến lên chào hỏi lại là Tống Kỳ Diễn đang ở bên cạnh Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ có chút kinh ngạc với việc Tống Kỳ Diễn đối với người đàn ông
trung niên xa lạ này nhiệt tình, bất quá rất nhanh thì hiểu được, bạn
thân của phu nhân Winsor Tống Kỳ Diễn tất nhiên cũng là biết trưởng bối.
Kiều tiên sinh vỗ vỗ vai Tống Kỳ Diễn, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ tán
thưởng, nói với phu nhân Windsor: "Phu nhân, nay nhìn thấy Kỳ Diễn, mới
tin chị nhiều năm đào tạo như vậy xem ra là không có uổng phí."
Dư quang ở khoé mắt Kiều tiên sinh chú ý tới Cận Tử Kỳ đứng ở bên cạnh
Tống Kỳ Diễn, ánh mắt chợt lóe, trên mặt nhanh chóng thoáng qua kinh
ngạc, nhưng ngay sau đó liền không lộ dấu vết mà khôi phục lại bình
tĩnh, ôn hòa mà nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, "Vị này là. . . . . ."
Tống Kỳ Diễn biết rõ ông chỉ là ai, liền dắt lấy tay Cận Tử Kỳ nhẹ đẩy tới
trước mặt Kiều tiên sinh, cười giới thiệu: "Chú Kiều, đây là Cận Tử Kỳ
vợ của con."
Cận Tử Kỳ khi ở khoảng cách gần nhìn thấy mặt chú
Kiều, cảm thấy giống như đã từng quen biết rồi lại nhớ không nổi đã gặp
qua ở nơi nào.
Ông nhìn qua rất cao lớn, được giới thiệu của Tống Kỳ Diễn, gật đầu một cái, trên mặt là nụ cười ấm áp.
"Rất hân hạnh được biết cô, Cận tiểu thư."
Tống Kỳ Diễn đυ.ng đυ.ng bả vai của cô: "Tử Kỳ, đây là bạn tốt của mẹ anh, tiên sinh Kiều Nam."
Cận Tử Kỳ lúc này mới phát hiện mình dường như nhìn chằm chằm vị Kiều tiên
sinh này trong thời gian quá dài, không khỏi có chút ngượng ngùng mà đỏ
mặt, giơ tay lên bắt lấy tay Kiều Nam, "Chào ngài, Kiều tiên sinh."
Kiều Nam dường như cũng không thèm để ý cô thất thần, tựa như một người
trưởng bối ấm áp mà nhìn vãn bối, "Không cần xa lạ như vậy, cháu cũng
như Kỳ Diễn mà gọi ta chú Kiều là được rồi, Tử Kỳ."
Kiều Nam ha hả cười, cười đến khóe mắt xuất hiện mấy đường nếp nhăn nhàn nhạt.
Nhưng mà, nếp nhăn nơi đuôi mắt của người đàn ông nhìn qua cùng năm tháng
không liên quan, tràn đầy hàm súc như một loại sâm banh.
Sau khi trải qua sự đời và lắng đọng nơi khoé mắt, giống như một giấy chứng nhận thâm niên.
Cận Tử Kỳ cảm giác mình thế nhưng không có bài xích ông như những người xa lạ khác mà lúc thường cô không muốn cùng họ đến gần.
Bởi vì ông nhìn qua cao lớn như vậy, bao dung, ấm áp, giống như là một người cha.
Ánh mắt của Cận Tử Kỳ thoáng vụt sáng, thế nào lại nghĩ đến cái từ "Cha" này.
Thật chẳng lẽ chính là do cô quá thiếu tình thương của cha rồi sao?
Cô cúi đầu mím môi dưới, lập tức lui về sau một bước, cùng Tống Kỳ Diễn sóng vai đứng ngay ngắn.
Kiều Nam và những người khác chào hỏi xong, ánh mắt lại dừng lại một lát
trên người Cận Tử Kỳ, như đang ngẫm nghĩ cái gì, cau mày, nhưng khi phu
nhân Windsor và ông trao đổi thì tầm mắt lại dời đi chỗ khác.
Tống Kỳ Diễn mắt sắc, sớm phát hiện Kiều Nam thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn
Cận Tử Kỳ, trong lòng mặc dù không thể nào thoải mái, nhưng ngại Kiều
Nam là trưởng bối, chỉ là không để lại dấu vết mà từ từ che khuất tầm
mắt của Kiều Nam.
Cận Tử Kỳ nhìn thấy Tống Kỳ Diễn vốn là đứng
bên cạnh mình đã dời đến ngay phía trước, khó hiểu nên kéo ống tay áo
của hắn xuống: "Anh làm gì vậy?"
"A, bên kia điều hòa gió quá lớn, anh giúp em che lại." Cứ như là chuyện đương nhiên.
Kiều Nam giống như phát hiện Tống Kỳ Diễn mờ ám, lắc đầu khẽ cười, chỉ là
ánh mắt lại không tự chủ được mà nhìn về phía người ở sau lưng Tống Kỳ
Diễn, lại nghe thấy Tống Kỳ Diễn thúc giục: "Người đã đông đủ, chúng ta
đi thôi."
Nói xong, dẫn đầu ôm lấy Cận Tử Kỳ xoay người rời đi,
không quên quay đầu lại theo chân bọn họ giải thích: "Xe của chúng con
dừng khá xa, mọi người từ từ đi là được rồi, gặp nhau ở Thịnh Thế Hào
Đình."
"Xe của chúng ta dừng rất xa sao?" Cận Tử Kỳ muốn nói thì đã đến bên cạnh cửa lớn!
Tống Kỳ Diễn lại mang vẻ mặt nghiêm túc, lông mày thanh tú nhíu một cái, "Rất xa!"
. . . . . .
Mới vừa ngồi trên xe, Cận Tử Kỳ còn chưa kịp buộc dây an toàn, Tống Kỳ Diễn liền đột nhiên đạp cần ga.
Chiếc Cadillac đen bóng "Hưu" một tiếng lái đi ra ngoài, nhanh chóng thành một điểm đen.
Thân thể Cận Tử Kỳ ngả lui về phía sau, dán sát thẳng tắp lên trên lưng ghế ngồi, hai tay còn đang nắm dây an toàn.
Vừa quay đầu, đã nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Tống Kỳ Diễn xanh đen.
Ngoài cửa sổ phong cảnh nhanh chóng bay vυ't qua, hơn nữa, con đường này dường như không phải đi Thịnh Thế Hào Đình . . . . .
Cận Tử Kỳ không nhịn được mở miệng nhắc nhở: "Đây không phải là đường đi đến Thịnh Thế Hào Đình, hơn nữa anh lái quá nhanh."
Tống Kỳ Diễn không nói, vẫn như cũ chạy đi lên phía trước, tốc độ xe không thay đổi.
Sau đó, Cận Tử Kỳ rất nhanh phát hiện đây là đường về nhà, "Không sắp xếp chỗ ở cho nhóm người của phu nhân sao?"
Ánh mắt của Tống Kỳ Diễn vẫn nhìn thẳng ra ngoài xe, "Ừ, Trâu Hướng sẽ sắp xếp, chúng ta về nhà đi."
Khóe mắt liếc nhìn chiếc váy bao mông ngắn đến trên đầu gối cùng với hai cái chân thon dài trắng nõn của Cận Tử Kỳ.
"Tại sao ăn mặc loại váy kiểu dáng cũ kỹ thế này, lần sau đừng mặc, ảnh hưởng toàn thể phong cách ăn mặc của em."
Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn một chút bộ quần áo công sở OL trên người mình, "Đây là trang phục làm việc."
Huyệt thái dương bên trán Tống Kỳ Diễn nhảy lên xuống, nhưng điện thoại di động của Cận Tử Kỳ lại đúng lúc mà vang lên.
"Tiểu Kỳ, mẹ đang ở bên Thịnh Thế Hào Đình, phía số lượng rượu vẫn chưa xác
định, con cùng Kỳ Diễn nhanh tới đây một chuyến, thương lượng một chút
với bọn họ."
Là Tô Ngưng Tuyết gọi tới, Cận Tử Kỳ liếc nhìn Tống
Kỳ Diễn bên cạnh trầm mặc lái xe, "Chúng con cũng đi đến nơi đó, mẹ
người chờ chúng con một chút, chúng con lập tức qua, hai mươi phút sau
sẽ đến."
Cận Tử Kỳ cúp điện thoại, hướng Tống Kỳ Diễn vẫy vẫy tay, "Lời của mẹ nói anh có nghe hay không?"
Xe bỗng chốc dừng lại, cả người Cận Tử Kỳ đều bị hất lên phía trước, may
mà có thắt dây an toàn, Tống Kỳ Diễn quay mắt sang, nhìn chằm chằm chiếc váy quây mông của cô cau chặt lông mày: "Lời của anh nói em có nghe hay không?"
-----------
Ở cổng Thịnh Thế Hào Đình, chiếc Cadillac vững vàng mà dừng lại.
Cận Tử Kỳ ngồi ở ghế cạnh tài xế, xuyên thấu qua cửa sổ xe thì nhìn thấy nhóm người của phu nhân Windsor và Kiều Nam đứng ở cửa.
Hiển nhiên là đang đợi họ.
Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn quần jean trên người mình, sau đó quay đầu hơi có vẻ bất mãn liếc nhìn Tống Kỳ Diễn.
Tống Kỳ Diễn lại không cho là đúng, tâm tình hài lòng tháo dây an toàn của
mình, bỗng dưng lại nghiêng người qua, thay Cận Tử Kỳ cởi dây an toàn
ra, chợt kéo gần khoảng cách làm cho Cận Tử Kỳ không khỏi ngừng hô hấp.
Còn không kịp từ từ phun ra cơn tức này, Tống Kỳ Diễn hơi hơi cong môi, thẳng trên môi cô hôn nhẹ một cái.
Cận Tử Kỳ có chút im lặng mà nhìn sang gương mặt anh tuấn đang gần trong gang tấc, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên.
Tống Kỳ Diễn lại dị thường mà hài lòng phản ứng của nàng, mặt mày hớn hở
bước xuống xe, chẳng qua là nụ cười kéo dài không tới ba giây thì mặt
hắn lại âm trầm, bởi vì hắn phát hiện mặc quần jean Cận Tử Kỳ càng lúc
càng toả ra dáng người yểu điệu phong tình. . . . . .
Trừ Tống Kỳ Diễn mang một bộ dáng buồn buồn không vui, những người khác nhìn qua hào hứng hăng hái cũng không tệ.
Bởi vì trước đó đã đặt phòng, vừa vào đại sảnh liền có nhân viên chuyên môn chờ dẫn đường.
"Chị họ, anh rể họ, hai người đã tới!" Trong đại sảnh có một bóng dáng nhỏ bé duyên dáng nhiệt tình nhào tới.
Ngu Thanh Kiều cầm lấy cánh tay của Cận Tử Kỳ, làm nũng mà đung đưa, "Chị
họ, trưa mai chị dẫn em đi Phúc Hạ lâu ăn cơm được hay không? Dì nói chỗ đó món ăn ăn thật ngon!"
Cận Tử Kỳ cảm giác cô em gái họ này của mình tánh tình vẫn trẻ con, không nghĩ nhiều lập tức đáp ứng .
"Ta nhìn thôi cùng biết chị họ của con không nói hai lời sẽ lập tức đồng
ý!" Theo đó tiếng cười mắng bất đắc dĩ của Tô Ngưng Thu vang lên.
Cận Tử Kỳ quay đầu, thì nhìn thấy Tô Ngưng Thu đang đi tới chỗ họ, vậy mà
nụ cười ở trên mặt bà phút chốc cứng lại khi tầm mắt của bà liếc về phía những người bên cạnh Cận Tử Kỳ, ngay cả bước đi dưới chân cũng ngưng
lại.
Tô Ngưng Thu phản ứng có chút kỳ lạ, Cận Tử Kỳ theo tầm mắt
của bà đang nhìn, chỉ thấy Kiều Nam, thế nhưng khi đi về phía trước được hai bước, nhìn sang vẻ mặt cứng nhắc của Tô Ngưng Thu thì ân cần thăm
hỏi: "Ngưng Thu, đã lâu không gặp."
Tô Ngưng Thu và Kiều Nam là người quen biết cũ, như vậy cùng cô mẹ có phải cũng quen biết hay không?
Cận Tử Kỳ không khỏi nghĩ đến mình trước đó đã cảm thấy Kiều Nam nhìn quen mắt, chẳng lẽ chính mình trước kia đã gặp qua?
Nhưng mà, Kiều Nam rõ ràng lại không biết mình .
Đang lúc Cận Tử Kỳ không nghĩ ra đầu mối, bên kia phòng yến hội mở ra, bước đi ra là một bóng trắng mảnh khảnh.
Tô Ngưng Tuyết một tay cầm giấy hồng đang mở ra một tay cầm lấy bút ký tên, cúi đầu nhìn lên trên như ghi nhớ thứ gì.
Sau đó, giống như là phát giác được không khí kỳ lạ, bước chân của bà cũng bước chậm lại, hơn nữa ngẩng đầu lên.
Gặp gỡ trước mặt chính là Kiều Nam đứng xa xa cách Tô Ngưng Thu mấy bước.
Đèn thạch anh trong đại sảnh nguy nga lộng lẫy, đem biểu tình rạng rỡ trên
mặt Tô Ngưng Tuyết hoàn toàn phơi bày trước mặt người khác, nhưng rất
nhanh, thần sắc Tô Ngưng Tuyết liền bình tĩnh, bà quay đầu, tầm mắt lướt qua Kiều Nam nhìn về phía Cận Tử Kỳ.
"Nếu đã đến, hãy cùng ta vào đi thôi, quản lý đang chờ ở bên trong."
Cận Tử Kỳ âm thầm đè xuống nghi ngờ trong lòng, gật đầu nói: "Vâng, mẹ."