Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Quyển 2 - Chương 9: Cận Tử Kỳ Sắc Bén

Editor: tamthuonglac

"Đừng vội dọn bữa ăn lên, Tiểu Kỳ, ta có lời muốn hỏi con."

Sau khi Cận Tử Kỳ thay Cận Mỗ Mỗ quàng xong khăn ăn ở trên cổ, cũng không nóng không vội nhấp một hớp nước ấm.

Kỳ thật ấn tượng đối với Cận Chiêu Đông cũng là do Cận Tử Kỳ căn cứ chắp vá từng li từng tí trong bốn năm qua mà ra.

Người đàn ông trung niên tuấn lãng chín chắn này, phần lớn thời gian đều mang bộ dáng nghiêm mặt nghiêm trang, rất ít lộ ra nụ cười xuất phát từ nội tâm, mà Cận Tử Kỳ may mắn đã thấy qua vài lần.

Nghĩ đến thế, ánh sáng nơi đuôi mắt Cận Tử Kỳ quét về phía Kiều Niệm Chiêu, mỗi một lần Cận Chiêu Đông cười ôn hòa như thế, tựa hồ... vị "Em gái" này của cô đều ở đây.

Vốn đang dùng bữa Kiều Niệm Chiêu tiếp bắt được ánh mắt dò xét của Cận Tử Kỳ, lại ăn ý ngẩng đầu nhìn qua, trên mặt hơi có vẻ ngượng ngùng lễ phép cười yếu ớt, lộ ra má lúm đồng tiền.

Không thể không nói, Kiều Niệm Chiêu đích xác là đại mỹ nhân, mặt trái xoan lớn cỡ bàn tay, cái cằm nhọn, sóng mũi rất thanh tú, tóc cắt ngang trán, hai mắt thật to cười rộ lên như hai đạo nàng tiên ánh trăng, ngọt ngào mà thanh thuần.

Giới diễn viên nghệ sĩ kỹ thuật hoá trang tinh xảo khiến cho Kiều Niệm Chiêu hai mươi bảy tuổi nhìn qua càng giống sinh viên vừa mới ra trường, toàn thân từ trên xuống dưới đều tản mát sức sống tuổi trẻ tinh thần phấn chấn.

Cận Tử Kỳ thu hồi ánh mắt đánh giá của mình, thu lại con ngươi mắt mím môi nhẹ nhàng cười cười, bưng lên ly nước uống một hớp, rồi mới đưa toàn bộ sự chú ý chuyển dời lên trên người Cận Chiêu Đông:

"Con nghe đây, ngài nói đi."

Khi Cận Chiêu Đông trong lúc nhìn thấy Cận Tử Kỳ vui vẻ, trong lòng mơ hồ có chút không vui.

Chẳng biết tại sao, ông dù sao vẫn cảm thấy nụ cười của Cận Tử Kỳ không khỏi làm cho người ta lo sợ, trong đôi con ngươi màu nâu nhạt kia dường như thường xuyên ẩn chứa sự châm biếm, nghĩ như thế, sắc mặt Cận Chiêu Đông lại lạnh hai phần.

"Tiểu Kỳ, tuổi con cũng không nhỏ, có một số việc dù cho không vì mình mà cân nhắc, cũng nên vì gia đình mà suy nghĩ lại."

Cận Chiêu Đông hơi ngưng lại, tầm mắt dừng ở trên mặt Mỗ Mỗ đang ngửa đầu mê muội mà nháy mắt, khẽ lên tiếng thở dài, trở lại nhìn Cận Tử Kỳ hỏi:

"Tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, công tử Cao gia làm sao lại vào bệnh viện? Nếu như không phải là sáng nay Cao lão gọi điện thoại tới đây hỏi thăm, có phải con định vẫn tiếp tục giấu diếm ta?"

Cận Tử Kỳ nhìn lại nét mặt lộ vẻ trách cứ của Cận Chiêu Đông, khẽ hé miệng trả lời:

"Chuyện này không có gì hay để giấu diếm, con cho rằng ngài càng hi vọng có thể an an tĩnh tĩnh ăn xong bữa sáng này."

Cận Tử Kỳ bất ôn bất hỏa (không ấm không nóng) trả lời khiến Cận Chiêu Đông nhíu mày, vừa định mở miệng giáo huấn vài câu, Kiều Niệm Chiêu vốn an phận ngồi bên cạnh ăn cơm lại đột nhiên mở miệng lên tiếng gọi Cận Chiêu Đông lại:

"Ba ba, chuyện này ai đúng ai sai ai cũng nói không rõ, ngài đừng trách chị gái."

Bởi vì Kiều Niệm Chiêu dịu dàng khuyên giải, sắc mặt Cận Chiêu Đông hơi có vẻ dịu đi, nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ đang hơi cúi thấp đầu khảy khảy tóc Mỗ Mỗ:

"Rốt cuộc muốn đến bao nhiêu tuổi mới có thể không để cho trong nhà vì con mà lo lắng? Con năm nay đã hai mươi tám tuổi, không phải mười tám tuổi, trong phạm vi đối tượng thanh niên tài tuấn cùng con tuổi tác xứng đôi đã rất ít chẳng có bao nhiêu..."

Những lời này Cận Tử Kỳ cũng chẳng hề muốn trả lời, cô gắp một cái sủi cảo khác bỏ vào trong chén Mỗ Mỗ, sau đó vỗ vỗ cái đầu nhỏ Mỗ Mỗ ý bảo nó ăn lót bụng trước, bản thân mình thì tiếp tục chờ đợi chủ đề của Cận Chiêu Đông.

Cận Chiêu Đông nhìn cảnh Cận Tử Kỳ săn sóc Cận Mỗ Mỗ, ngực lạ thở ra một hơi lắng đọng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà đặt đôi đũa trong tay xuống một cách nặng nề, ở trong phòng ăn tưởng chừng phát ra tiếng đâm sầm nhau lanh lảnh.

"Cuối năm nay," Cận Chiêu Đông cuối cùng truyền xuống thông điệp: "Chậm nhất là cuối năm nay, con nhất định phải tìm được cho ta một đối tượng kết hôn thích hợp, nếu như con còn cho rằng mình là trưởng nữ Cận gia, người thừa kế của Cận thị !"

Bởi vì Cận Chiêu Đông bỗng nhiên tiếng cất cao âm lượng, trong phòng ăn lập tức lặng ngắt như tờ.

Vốn vui mừng gặm sủi cảo Cận Mỗ Mỗ sợ hãi rụt cổ một cái, đang cầm lấy cái chén phim hoạt hoạ, trừng to mắt ngập nước hướng về phía Cận Chiêu Đông đang xanh mặt, sau đó lại lo lắng mà ngó ngó Cận Tử Kỳ.

"Chị..."

Kiều Niệm Chiêu muốn nói lại thôi, lo lắng nhìn Cận Tử Kỳ, dường như muốn cho Cận Tử Kỳ trước tiên cúi đầu nhận sai.

Cận Tử Kỳ không nhúc nhích chút nào, sờ sờ mặt Cận Mỗ Mỗ trấn an, lại múc cho nó một muỗng sữa đậu nành, sau đó ngước mắt đón nhận đáy mắt chớp động lửa giận của Cận Chiêu Đông, hí mắt cười:

"Con vẫn luôn biết mình là con gái Cận gia và là người thừa kế kỳ vọng rất lớn của Cận thị, về phần hôn nhân của con, con không cảm thấy hiện tại có cái gì không tốt, ngài cần gì phải liên tục dồn ép con không tha?"

"Khiến Cận gia mặt mũi không thể ra ánh sáng, giá cổ phiếu Cận thị giảm xuống chấn động, đây là điều con luôn miệng nói chịu trách nhiệm đối với Cận gia đối với Cận thị sao?"

"Ba ba, chị không phải là có ý này..."

Kiều Niệm Chiêu đúng lúc đè lại cổ tay Cận Chiêu Đông, một bên miệng cầu xin tha thứ một bên vội vàng liếc về phía Cận Tử Kỳ trước sau vẫn bình tĩnh: "Chị, chị nói với ba ba, mới vừa rồi lời chị nói chỉ là nhất thời nói nhảm."

Cận Chiêu Đông phát hỏa, Kiều Niệm Chiêu khuyên can, Cận Tử Kỳ bình tĩnh.

Bốn năm nay tiết mục đang diễn này lặp đi lặp lại nhiều lần, ở nơi này sáng sớm, vẫn như xưa một lần cũng không thay đổi.

"Cô nhìn lại bản thân mình một chút, nhìn lại em gái cô một chút, cô một mặt theo đuổi tự do, có thay em gái cô nghĩ tới một chút hay không, con bé năm nay đã hai mươi bảy."

Ly nước trong tay Cận Tử Kỳ đã lạnh, cô chậm rãi đặt lại bên cạnh bàn, quay đầu nhìn Cận Chiêu Đông:

"Bây giờ không phải là xã hội phong kiến cũ, nếu như cô ấy muốn gả, sẵn lòng gả, không cần phải băn khoăn lo ngại con, con cũng không cảm thấy bộ dáng như vậy sẽ làm cho con quá mức khó xử."

Cận Chiêu Đông bỗng dưng sững sờ, nhìn Cận Tử Kỳ thật tâm vui vẻ, đột nhiên trở nên á khẩu không trả lời được.

Có loại yên tĩnh trầm mặc quanh quẩn trong nhà ăn.

Cận Tử Kỳ thấy sữa đậu nành trong chén Cận Mỗ Mỗ còn thừa không có bao nhiêu, lại hướng dì vυ' đang đứng bên cạnh chờ sai bảo mà nhẹ giọng dặn dò vài câu, dì vυ' cầu cũng không được trốn vào phòng bếp.

"Tiểu Kỳ, bọn họ cũng đều biết sai rồi, bốn năm , con nên tha thứ cho bọn họ đi."

Cận Tử Kỳ không hiểu nhíu nhíu mày, khóe miệng chứa đựng nụ cười nhạt:

"Cha, lời ngài nói... Con không hiểu rõ ý của ngài."

Cận Chiêu Đông trầm mặc, tựa lưng vào ghế ngồi, giơ tay vuốt vuốt huyệt thái dương, giọng nói cũng có vẻ mệt mỏi:

"Tiểu Kỳ, con tuổi không nhỏ, không nên bởi vì một chút lời đồn tin vỉa hè này mà làm hao tổn bản thân mình, rất nhiều chuyện thật ra không hề giống như con nghĩ."

"Lời đồn? Ngài chỉ ra rằng lời đồn con được biết rõ là khi Tô Hành Phong và con đang có hôn ước, lại bò lên trên giường của con gái nuôi nhà họ Cận chúng ta; hay là chỉ ra rằng người khác vu oan con gái nuôi Cận gia khi một mặt nói muốn thành toàn hôn nhân của chị gái một mặt lại ở trong hôn lễ trước mặt mọi người đoạt đi chú rể?"

Cận Tử Kỳ điều chỉnh tư thế ngồi của mình một chút, khóe mắt chưa từng không lưu ý vị trí Kiều Niệm Chiêu, nhưng đối với Kiều Niệm Chiêu trong mắt ẩn nhẫn nước lại mắt nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục chậm rãi nói đến:

"Con vẫn rất hiếu kỳ, không biết hôm nay ba ba ngài có thể nói cho con biết hay không, năm đó các người rốt cuộc làm thế nào để cho mẹ con chấp nhận thừa nhận con gái nuôi Cận gia là con gái ruột của bà ấy?"