[Vô Hạn Lưu] Hồi Ký Của Kẻ Lưu Hành Thời Gian

Chương 34

Tiếng đàn ở Vườn Tiên không bao

giờ ngừng. Đứng trong góc, tôi nghe lảng vảng gia đình Hồ bàn tán thanh

kiếm quí Hồ Tử Duy đã mang về. Cây kiếm đó cũng phải nói là đẹp, cán

kiếm mạ bạc, dọc hai bên sườn là những viên ngọc bích khắc ẩn. Lưỡi kiếm thì màu tím, hình như là được nhúng vào bột ngọc gì đó theo lời đứa

cháu họ Hồ. Lê Đặng cầm nó bằng hai tay, miệng không ngừng khen “ Tuyệt

phẩm! “ “ Vật này chưa từng có trên đời! “ “ Tôi mang cả gia tài nhà

mình chắc không mua được một cái “ blah blah và blah blah... Nhìn nó qua khóe mắt, tôi nghĩ về một cây kiếm khác.

Suy cho cùng, việc bỏ lại thanh kiếm kia vào tảng đá rồi chạy đi vẫn là

lựa chọn tốt nhất. Đầu tiên, nó quá to và nặng để tôi mang ra ngoài.

Chẳng lẽ tôi giấu nó dưới chân váy mà chạy? Rồi, cứ cho là mang được ra ngoài đi. Lúc đó thì tôi biết để cây kiếm đó ở chỗ nào cơ chứ? Tôi đâu thể chạy về khu nhà của Hồ gia mà cất nó. Để nó ở đâu đó trong thành

phố này cũng chẳng xong. Với số lần đi ra ngoài đếm trên đầu ngón tay,

tôi chẳng biết nơi nào ngoài con đường đi từ khuôn viên Hồ gia tới võ

trường Đại Hội. Cuối cùng, có kiếm tốt nhưng rơi vào tay một đứa như tôi thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tôi dùng hai tay còn không giữ vững được

nó. Đưa lên quá đầu là bắt đầu ngã xuống rồi!

Cứ để nó lại chỗ cũ và coi như chưa có gì xảy ra. Đúng vậy, thế là tốt nhất.

Nhưng, tại sao lại là tôi? Tại sao tôi lại là cái đứa kéo được thanh

kiếm đó ra. Nó có liên quan gì tới việc tôi bỗng dưng rơi vào quá khứ

không? Cái thứ tiếng kì lạ khi tôi kéo cây kiếm ra vẫn văng vẳng bên

tai làm lưng tôi lạnh cóng.

Cây kiếm đó chưa ai nói sẽ là một thứ bảo vật đem lại điều tốt. Nó là

một thứ vũ khí. Nó sinh ra là để làm tổn thương kẻ khác. Thậm chí kể cả

chủ nhân của nó.

Thở dài, tôi bắt bản thân phải nghe đàn nhạc, làm im lặng những câu hỏi quay tròn trong đầu.

Tôi quay trở lại phòng ngủ của gia nhân vào lúc nửa đêm. Về gia trang,

tôi lại bị kéo đi làm chục cái việc vặt vãnh khác quanh khu nhà. Những

thứ mà lũ con cháu gia đình này rõ ràng chờ đợi người hầu về để làm cho

họ.

Bên cạnh tôi, chỗ trống của chị Lý Hồng vẫn còn. Chăn gối còn nguyên.

Tim tôi nhảy cẫng lên khi nhìn thấy điều này. Vậy là có hy vọng rồi!

Chị ấy có thể vẫn còn an toàn, chỉ là phải đi đâu đó hôm nay thôi. Đúng

rồi, tôi vẫn còn hy vọng!

Và sáng hôm sau, một cái lưng xuất hiện trước mặt tôi. Mùi hoa huệ

thoang thoảng trong không khí. Chị Lý Hồng quay người lại, mắt ngủ nhắm

nghiền, hơi thở đều đặn. Tôi đã phải ngăn mình không hét tên chị.

“ Như vậy có nghĩ là cả ngày hôm qua chị phải theo bà Hồ Thư Mận đi mua sắm? “

“ Đúng vậy. Bà ấy đi mua đồ cho ông con trai cưng. Chị phải ra khỏi

thành để tìm cái nơi bán thảo dược ' quí hiếm ' “ _ chị làm dấu ngoặc

kép trên không. Tôi khúc khích cười.

Chị cũng mỉm cười theo. Chỉ một nụ cười đơn giản thôi mà đã tháo khối

nặng trong lòng tôi từ ngày hôm qua. Chị ấy đã về, tạ ơn trời. Tôi cho

phép bản thân thở từng hơi dài.

“ Nghe nói em lo cho chị lắm? “

“.. tất nhiên rồi. Tự dưng có cái tin đồn của nhỏ Hí Hửng, em sợ lắm.

Chị biết “ _ tôi nhìn sau lưng bản thân _ “ mụ già làm những trò gì với

những kẻ mụ ghét mà. “

Chị gật đầu. Cả hai vội vã quay lại làm việc. Hai nụ cười song song cạnh nhau.

Nắng trưa thật đẹp. Nhưng khi phải giặt quần áo, bằng tay, dưới ánh nắng trưa như thế này thì chỉ muốn đập đầu vào tường. Tôi nghĩ việc bắt hai

chị em phải làm việc ở nơi không có bóng râm là cách Mụ Cóc trừng phạt

hai đứa. Chắc chắn mụ ta đang làm việc theo lệnh của bà già trưởng tộc.

Hứ! Có thể chị Lý Hồng không bị làm sao nhưng tôi vẫn thấy tức gia đình này. Tức với cái thời thế, với cả đống lịch sử đang diễn ra ngay trước

mặt tôi.

Tôi sẽ thoát khỏi đây. Chắc chắn là như vậy.

“.. Bà ấy mua đến hai chục cân nấm các loại. Lão bán hàng mừng tít mắt. Nghe nói ăn nấm của lão sẽ khiến người khỏe hẳn lên. Thế là bà ấy vui

vẻ nói luôn là đứa con trai được vào vòng chung kết của Đại Hội Võ Lâm… “

Chờ tí.

“ Hồ Tử Duy được vào vòng cuối cùng?! “ _ tôi quay sang chị.

Sao tôi không biết việc này nhỉ? Chị Lý Hồng quay lại nhìn tôi với cùng một suy nghĩ hiện rõ trên mặt:

“ Linh, chị là người không ở đây cả ngày hôm qua mà chị còn biết nữa là. “

“ Em bận việc khác.. “

Chị cười, lắc đầu trong lúc tôi bẽn lẽn trước khi kể tiếp về ngày hôm

qua. Bà Hồ Thư Mận đã rất sốt sắng lo toan cho ông con trai quí tử. Bà

ấy với chị Lý Hồng đi khắp thành phố mua sắm đủ kiểu. Từ thực phẩm,

thuốc men, áo quần tới các loại xa xỉ phẩm.

“ Gỗ quí, mực viết thư hạng nhất, đá chạm khắc vân vân và vân vân.. “

Hai người cùng một lúc tặc lưỡi. Đúng là nhà giàu, mấy thứ đấy mấy trăm

năm sau là biến mất hết rồi. Tôi kéo dây phơi lên, giữ cho chị mắc vào

quần áo đã giặt xong. Gió bắt đầu thổi, nhưng không có mùi mưa. Nó khiến cho những tấm vải phe phẩy như đuôi cá trên dòng sông trong vắt nhất.

Bữa tối hôm đó là một bữa tiệc của sự hứng khởi. Gia đình họ Hồ dành mọi lời khen ngợi cho Hồ Tử Duy. Hồ Vụ và Hồ Lâm Phú cũng có vài lời với

anh ta. Thì đại loại là nói lên sự tự hào của họ, rằng Hồ Tử Duy nên lấy kiếm của gia đình họ mà thi đấu ngày mai vân vân... Nhưng nếu Hồ Vụ

cười gượng gạo khi đứng lên nói thì câu cú của Hồ Lâm Phú cụt lủn không

đầu không đuôi. Chưa thi đấu buổi cuối cùng, tức là ngày mai, mà gia

đình này đã ăn uống như đã thắng rồi. Bảy con gà chia làm bốn món,

nướng, xào, làm súp và quay. Một con dê bị lột sạch và nấu nhừ với củ

cải, nấm hương. Vịt nhồi cơm sốt đậu. Bốn con gà thái nhỏ om đậu phụ.

Hai con cá chẽm tẩm bột chiên giòn. Cơm chiên cá con. Chín cân hào nướng muối cay, nướng tỏi và muối mặn. Ba con tôm hùm hấp. Bảy kí cá cơm xào

giòn. Và rượu, rất nhiều rượu.

Chỗ trống của bà Đan Thanh và hai đứa con gái bị đống quà của Lê Đặng che mất.

Có mỗi Hồ Tử Duy là người duy nhất không được ăn hay uống qua nhiều. Anh ta phải giữ thể lực và trí lực ở mức cao nhất. Nói cho cùng, ba đối thủ của đứa cháu họ Hồ đều là bậc cao thủ. Chúng gồm có ông béo dùng độc

dược mà giờ tôi biết tên là Vũ Cao. Nam Văn Minh, kẻ dùng thanh kiếm rất dài cùng vết sẹo chéo ngang ở cổ. A Dũng, sư cọ Thiếu Lâm, người trẻ

nhất.

Tôi vốn đoán Hồ Tử Duy sẽ phải dừng bước ở vòng bán kết. Ai ngờ anh ta

đi tới tận vòng cuối cùng. Người thanh niên gì đó có nội công thâm hậu

hóa ra phải dừng lại quá sớm. Tôi thực tình thích anh ta nhất.

Chán thật. Từ trước đến giờ những người tôi ủng hộ chẳng bao giờ thắng

cả. Bước Nhảy Hoàn Hảo, Ai Muốn Làm Đầu Bếp Năm Sao rồi Tiếng Hát

Vàng... bao nhiêu các chương trình thực tế mà người thắng là người tôi

không bầu chọn cho bao giờ.

Vừa lau sàn nhà, tôi vừa nghĩ về khả năng xét đoán của bản thân. Điểm: bốn trên mười. Lời phê: Quá Tệ.

Hường thì ngược lại. Cứ người nào mà nhỏ đoán là thắng sẽ luôn luôn

thắng. Chín trên mười lần luôn. Nếu giờ Hường ở đây, có lẽ nhỏ sẽ đoán

đúng chóc người nào thắng Đại Hội lần này. Sau đó hai đứa sẽ hùn tiền đi cá cược. Sau đó nữa sẽ dùng nửa số tiền thắng được đi ăn, nửa còn lại

Hường sẽ khăng khăng làm từ thiện.

Tôi như có thể nghe tiếng của cô bạn thân ngay bên tai. Kể cho tôi n lần về việc tại sao tiền cá cược là loại tiền xấu nhất. Lê bước về khu ngủ, tôi im lặng nhớ nhỏ.