Ánh sáng từ ngọn nến toả ra nhạt nhoà trong căn phòng đơn sơ tạo nên cảm giác phiêu diêu. Đã canh ba giờ hợi, hắn chậm rãi đứng dậy đi tới chậu hoa cực kỳ tươi đẹp tưới nước. Từng cánh hoa nhỏ nhắn tinh tế đều được chăm sóc kỹ lưỡng khiến cho nước văng tung toé trên bàn gỗ lim.Hoa này không có lá, chỉ một bông hoa với cánh đỏ sậm, từng đoá chồng chất lên nhau tầng tầng lớp lớp. Nó nở một cách phóng túng mạnh mẽ dâng trào. Một giống hoa tươi tốt hiếm thấy nhưng không phải là nan chủng
(loại hiếm)
. Nhưng việc chăm sóc loài hoa này khó ở chỗ là việc sử dụng thanh trà ngâm lấy nước chỉ có tại Yên Phù Sơn, tưới vào lúc nửa đêm, đồng thời dưỡng tại nơi tâm tối. Tuy việc chăm sóc rất khắc nghiệt nhưng không phải là không thể. Nếu không dưỡng đúng cách nó không thể nào sống sót.
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa. Không ai.
Hôm nay là ngày người ấy đoạt lại Yên Phù cung, cũng là ngày cữu biệt trùng phùng cùng ái thê hội nhiên là muốn ở cùng một chỗ, cũng sẽ không đến tìm hắn. Nếu bản thân vô ý đến gặp hắn nói một lời, vừa lúc người ấy đang ân ái tại tràng điện chẳng phải sẽ vô cùng xấu hổ. Nói cho cùng hắn chỉ là vật thay thế, một tồn tại vô nghĩa. Kì thật chính mình cũng muốn gặp người ấy nói lời từ biệt nhưng lại không còn cơ hội nói, lúc muốn nói lại ở thời điểm không thích hợp.
Hắn thầm khinh bỉ bản thân trước khi chết muốn kiếm lý do tái kiến người ấy, lại nghe thanh âm bước chân chậm rãi tiến tới. Một người thân vận tử sam từ ngoài tiến vào, thần tình vô biểu cảm, không có tiếu ý, như những lần cùng hắn hoan ái trước đây.
Thế nào hội? Thế nào hội? Lẽ nào hắn không gặp ái nhân của hắn hiện tại sao? Tại sao lúc này còn tìm mình? Hay trong lòng hắn còn có sự tồn tại của ta?
Kiềm chế không được nội tâm vui sướиɠ, hắn đang muốn đứng dậy nghênh tiếp, nhưng phát hiện căn bản không thể đứng dậy bởi Bàn Nhược hoa độc tính.
Bàn Nhược hoa tính liệt như hỏa, khả dĩ kích phát thể chất tiềm lực nhưng đồng thời lại đầy độc tính. Mỗi đêm vào giờ tý người phục dùng toàn thân không có chút sức lực, độc tính sẽ chậm rãi di chuyển khắp toàn thân, cuối cùng không có thuốc nào cứu chữa. Hắn dùng Bàn Nhược hoa giúp người ấy đoạt lại vị trí cung chủ, cho dù mất đi tính mệnh, kỳ thực cùng là đáng giá.
“Sao ngươi lại tới đây?” Hắn có chút kích động, nhưng chỉ có thể ngồi, nhìn tử la khinh sam nam tử chậm rãi đi tới trước mặt. Trước khi chết nhìn thấy ái nhân, kỳ thực là tối hạnh phúc. Hắn gục đầu xuống, ngực có chút tình cảm ấm áp.
“Thu Dung thân thể hữu bệnh nhẹ, không thể kích động, tiện thể ngươi lại ở đây. Làm sao tìm chỗ lai trụ như thế? Thật vắng vẻ khó tìm.” Đạm Nguyệt Ngân nhíu nhíu mày, ngày hôm nay là ngày hắn cao hứng nhất, không ngờ Thu Dung lại sinh bệnh, có lẽ hôm nay xảy ra một trận huyết chiến khiến Thu Dung kinh hách.
Ba năm trước đây, Thu Dung bị sư đệ Vân Trung Vũ cướp đi. Suốt ba năm tiền, Đạm Nguyệt Ngân nhật tư dạ tưởng
(đêm ngày tưởng nhớ)
, bây giờ gặp mặt khó tránh khỏi có chút động tình, ai biết Thu Dung bỗng nhiên đau đầu,
sợ làm
đau hắn, liền như cũ nhượng Tần Trọng cho hắn tiết dục.
Tuy rằng một lần nữa đoạt lại thế lực, người muốn hắn sủng hạnh nhiều như quá giang chi tức
(nhiều như cá ở sông Trường Giang)
, suốt một năm qua hắn đều tìm Tần Trọng để thoã mãn du͙© vọиɠ việc đó đã hình thành tập quán, nhất thời muốn đổi cũng khó.
Tìm suốt một đêm, mới thấy Tần Trọng ở một góc của Yên Phù cung, Đạm Nguyệt Ngân có chút không kiên nhẫn, đi tới trước bàn Tần Trọng đang ngồi, trực tiếp loại bỏ xiêm y của hắn.
Tần Trọng ngẩn ngơ nói: “Đừng ở chỗ này...”
Nguyên lai chỉ là bởi vì Thu Dung bị bệnh mới đến tìm hắn. Trực giác bảo hắn phải khước từ Đạm Nguyệt Ngân, nhưng toàn thân vô lực, trái lại biến thành dục nghênh hoàn cự
(chống đối mà giống như đang đón chào)
.
Đạm Nguyệt Ngân nắm vạt áo, hai tay chia ra, liền đem Tần Trọng y phục ở giữa xé mở, nhìn Tần Trọng tiểu mạch sắc da thịt bao trùm cường tráng mềm dẻo thân thể, dục hỏa càng thêm nóng cháy, nghe được Tần Trọng ngăn cản hắn, không khỏi buông ra tiếng cười. “Có chỗ nào chưa làm qua? Xấu hổ cái gì?”
Tuy rằng hắn đã nhận mệnh
bản thân
chỉ là tiết dục công cụ của
Đạm Nguyệt Ngân, bây giờ dưới tình huống đại môn mở rộng chẳng biết lúc nào có ngươi xông vào hắn không thể.
Tần Trọng đứng dậy đóng cửa, vừa mới đứng lên, đã bị Đạm Nguyệt Ngân áp té trên mặt đất, bàn hơi nghiêng qua,
chậu hoa cũng rớt xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.
“Hoa của ta!” Tần Trọng kinh hãi, giãy dụa muốn nhặt lại hoa, lại bị Đạm Nguyệt Ngân chăm chú đè nặng không thể cử động, Đạm Nguyệt Ngân nhìn hắn trên mặt nở nụ cười: “Lớn lên sẽ không đẹp, trồng loài hoa yêu diễm thế làm gì?”
Bị Đạm Nguyệt Ngân áp té trên mặt đất, Tần Trọng muốn phản khán, một điểm khí lực cũng không có. Hắn thường thường bị Đạm Nguyệt Ngân tùy thời đẩy ngã tại bất luận chỗ nào để giao hợp, theo lý thuyết sớm đã thành tập quán, nhưng vẫn theo bản năng chống lại việc giao cấu không hề có tình ái.
Đạm Nguyệt Ngân kéo quần và tiết khố đang che lấy hạ thân Tần Trọng, đè lại hạ thân đang ra sức dãy dụa, dùng phân thân đang nóng chảy tiến vào huyệt khẩu chưa được bôi trơn lẫn tiền hí
(khúc dạo đầu ^^).
Đạm Nguyệt Ngân chuyển động khiến Tần Trọng cảm thấy hạ thể phản phất đau nhức như bị xé rách, hắn cả người hầu như co rút, trên mặt bàn thống khổ giãy duạ.
Phản ứng ấy càng khơi dậy Đạm Nguyệt Ngân hứng thú, nhìn Tần Trọng
dưới thân phí công giãy dụa, hưởng thụ loại ép buộc tình ái kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Thân thể cường tráng và nhiều kinh nghiệm như Tần Trọng, có giày vò thế nào cũng không hội thụ thương, đó cũng là nguyên nhân Đạm Nguyệt Ngân thích tìm hắn phát tiết.
“Tần Trọng, ngươi thực sự rất hiểu ý ta, biết ta thích phản kháng.” Đạm Nguyệt Ngân câu dẫn ra nhất mạt tươi cười, đột nhiên phía sau chuyển động mạnh mẽ du͙© vọиɠ cứng chắc.
Tần Trọng kêu lên một tiếng, trên mặt nhất thời vì đau đớn trở nên méo mó, hắn kỳ thực không phải muốn phản kháng để kích khởi Đạm Nguyệt Ngân du͙© vọиɠ, chỉ vì trong cơ thể Bàn Nhược hoa đích độc tính từ lâu đã phiên giang đảo hải
(dời sông lấp biển).
Nửa năm trước để tương trợ Đạm Nguyệt Ngân đoạt lại quyền thế trước kia, hắn cũng đã bắt đầu mỗi ngày phục dùng cánh của Bàn Nhược hoa. Trước đây khi biết mình trở thành Thu Dung thế thân, hắn dùng mọi cách tranh đấu nhưng bất lực, hiện tại bản thân
và
Đạm Nguyệt Ngân cùng cấp lực lượng, có thể cùng Đạm Nguyệt Ngân đấu ngang tay, nhưng bởi mỗi ngày buổi tối Bàn Nhược hoa chi độc phát tác, vẫn bị đặt ở dưới thân.
Tần Trọng không khỏi vì điều này mà lộ ra một cái khổ tiếu.
Tần Trọng à, Tần Trọng, một đoạn cảm tình chung quy đã tới hồi kết thúc, vô vọng ái tình của hắn cũng đã tới chung điểm.
Tham luyến nhìn tuyệt sắc dung mạo không thể với tới của Đạm Nguyệt Ngân, Tần Trọng nhịn không được phát ra tiếng thở dài, nhớ tới lúc mới quen, bị dung nhan Đạm Nguyệt Ngân hấp dẫn, không chút do dự đi theo hắn, làm bản thân trầm luân vĩnh vô chừng mực nghiệt luyến.
Không biết qua bao lâu, Đạm Nguyệt Ngân trong thân thể hắn phóng xuất, tại Tần Trọng cơ thể rút ra, bạch trọc dịch thể cũng theo đó chậm rãi chảy ra.
Tần Trọng lúc này đã mất hết khí lực, chỉ có thể nằm trên mặt đất nhìn Đạm Nguyệt Ngân từ trên người hắn đứng dậy, chỉnh lý y phục.
“Vân Trung Vũ thể xác đã bị huỷ, nhưng nguyên thần bất diệt, bị ta phóng vào Huyền Long Huyễn Kính, với pháp lực của hắn phá được Huyền Long Huyễn Kính chỉ có thể làm trong vòng ba ngày. Bất quá nếu hắn có bản lĩnh này, cũng sẽ không thua ở trong tay ta. Ta còn muốn tiếp quản Yên Phù cung sự vụ khác. Tần Trọng mấy ngày nay ngươi giúp ta chiếu cố Thu Dung.” Đạm Nguyệt Ngân phân phó Tần Trọng.
“Tần Trọng đang muốn đến gặp ngươi chào từ biệt...” Tần Trọng do dự mở miệng, “Tần Trọng tâm nguyện, là muốn chu du thiên hạ, lưu lạc thiên nhai...” Hắn sớm đã tìm ra một cớ thật tốt, không dám tưởng tượng mình trước mặt Đạm Nguyệt Ngân nôn ra máu bỏ mình, biểu tình trên mặt hắn sẽ lạnh lùng vô tình ra sao.
Không bằng ly khai, từ nay về sau hình hủy thần diệt, không vào luân hồi, vĩnh viễn không tái kiến hắn.
“Ngươi điều không phải ái ta sao? Thế nào với yêu cầu nho nhỏ ngươi cũng làm không được?” Đạm Nguyệt Ngân cau mày, không lưu tình đem tâm tư của hắn chà đạp.
Từ lúc nào không biết,
Tần Trọng đã chống cự không được tìиɧ ɖu͙© mê hoặc, lúc hoan ái hướng hắn thổ lộ ái tình, Đạm Nguyệt Ngân cũng không chút che giấu lợi dùng điểm này, nhượng Tần Trọng không oán không hối hận vì hắn làm tất cả.
Ba ngày sao? Thân thể của mình còn có thể chống dỡ quá ba ngày. Tần Trọng cay đắng cười, nhìn Đạm Nguyệt Ngân tựa hồ biết chắc hắn sẽ đáp ứng, không đợi hắn trả lời đã xoay người đi ra cửa, hắn cũng nhịn không được đầu váng mắt hoa, một ngụm tiên huyết tuôn ra.
Hắn chậm rãi tận lực đi về phía trước vài bước, đôi tay run run nhặt lấy Bàn Nhược bụi hoa tháo xuống tam mai, đóa hoa yêu mị nở rộ tại lòng bàn tay, chậm rãi để vào trong miệng, vị đắng của cách hoa thẳng tắp đi vào ngực.