Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 299: Vài năm sau, có còn nhớ đến?

Anh cười như không cười, cụng đầu mình vào trán cô, khẽ giọng nói với cô: “Anh là một người đàn ông bình thường, sống cuộc sống bình thường, đương nhiên phải kết hôn sinh con rồi. Nhưng... không có người phụ nữ khác, đó phải là em.”

Dương Nguyệt mơ mơ màng màng như không hiểu lời yêu anh vừa nói. Anh còn định nói thêm điều gì nữa thì cô đã nhắm mặt lại, dựa vào anh, ngủ mất rồi.

Lý Vũ Sâm bó tay.

“Thật không khiến người ta yên tâm được.” Than thở một câu, anh ôm chặt lấy cô. Mặt cô áp lên ngực anh, có thể nghe thấy được nhịp tim đập của anh chân thực đến như vậy...

Xe rất nhanh đã đến biệt thự. Lý Vũ Sâm bế cô lên phòng ngủ trên lầu.

Áo khoác của anh đã bị thuận tay ném sang một bên.

Những mẩn đỏ trên người cô càng lúc càng nhiều, anh lập tức cởi bỏ chiếc váy đầy mùi rượu cùng quần của cô xuống.

Vật lộn một lúc, cô liền giống như một quả trứng gà bị lột vỏ vậy.

Cô rất không thoải mái, thân người nhỏ nhắn mềm mại lăn lộn trên giường.

Dường như cô không hề biết rằng bộ dạng mình giờ đây dụ hoặc người khác thế nào. Lý Vũ Sâm nhìn cô mà mắt rực lên, anh tóm lấy hông cô, ôm cô khỏi giường.

Hai tay cô ôm lấy cổ anh, nửa mơ nửa tỉnh, nheo nheo mắt nhìn anh rồi cất giọng nhè nhẹ: “Lý Vũ Sâm...”

“Ừm, tỉnh rồi?”

Cô lắc đầu: “chưa tỉnh...”

Cô không muốn tỉnh, chỉ muốn được anh ôm như thế này, ôm mãi...

“Chưa tỉnh thì ngủ thêm lúc nữa, anh tắm cho em. Tắm xong thì không được tỉnh nữa. Mấy ngày nay em toàn hành anh, giờ cũng đến lúc anh hành lại em rồi.”

Anh nói, không cần biết cô nghe có hiểu hay không, vùi đầu xuống ngực cô cắn một cái.

Cô không đẩy anh ra, lúc thích thì khẽ rên lên những tiếng “ưʍ...ưm”, không thích nữa thì cong người lùi ra, không cho anh tiếp tục.

Lý Vũ Sâm thực sự không đợi được thêm nữa.

Anh đặt cô vào trong bồn tắm, trong lúc đợi nước đầy liền tranh thủ “yêu” Dương Nguyệt.

Đầu tiên là đưa vào từ đằng trước, đợi đến khi cô hoàn toàn thích ứng rồi ẩm ướt hoàn toàn, Lý Vũ Sâm mới xoay người cô lại.

Cô quỳ trong bồn tắm, hai tay tỳ lên đầu bồn, mông bị anh nâng cao lên, anh dùng lực đưa vào mạnh từ đằng sau.

Lúc đó thân người non nớt của Dương Nguyệt không chịu nổi, cô mếu máo: “Lý Vũ Sâm, anh ức hϊếp người...”

“Đúng vậy, anh ức hϊếp em.” Lý Vũ Sâm phát một cái vào mông cô, cúi đầu xuống hôn từ cổ cô xuống: “Bình thường em ức hϊếp anh cũng có ít đâu, giờ anh ức hϊếp lại em, em cũng phải chịu.”

“...Ư, em không chịu, không chịu...” Cô nhổm mông dậy định lùi ra.

Nhưng động tác này ngược lại khiến anh càng bị thít chặt, làm anh thở hồng hộc.

“Bé con, xuống khỏi giường em hành anh thế nào cũng được nhưng trên giường em đừng hòng chạy. Mấy ngày nay em hành hạ anh như nào, đêm nay anh sẽ hành lại em như vậy.”

Anh nói xong liền thúc mạnh vào đầy tính báo thù. Dương Nguyệt không còn ý thức được gì nữa, cũng không nghĩ được điều gì nữa, không làm được gì, chỉ còn lại những tiếng rêи ɾỉ “Aa...ư ư..”

Cả người cô như đang bồng bềnh trên sóng, không còn xác định được phương hướng gì nữa.

.......................

Lý Vũ Sâm quả thực đã dồn nén quá lâu cả về thể xác lẫn tinh thần vì vậy đã không kìm được mà làm chuyện đó với cô hai lần trong nhà tắm.

Đầu tiên là trong bồn tắm, còn lần thứ hai là trước gương, cô bị anh đè lên trên bàn, để hai chân cô kẹp vào eo anh...

Đến cuối, Dương Nguyệt không còn chút sức lực nào, bị anh đặt lên giường, cô cũng không nhúc nhích gì nữa.

Trên khuôn mặt đều là mơ màng và hồng nhuận sau khi thỏa mãn.

Lý Vũ Sâm bôi thuốc cho cô, cô cũng ngoan ngoãn để yên.

Lúc tay anh trượt xuống giữa hai đùi cô, cô mẫn cảm giật nảy người, cau mày nói: “Đau...”

Lý Vũ Sâm thương xót vô cùng.

Anh biết sự thô bạo của mình vừa nãy ít nhiều cũng làm đau cô, dù gì cô vẫn còn quá ít kinh nghiệm.

“Để anh xem nào.” Đặt thuốc xuống, anh mở đùi cô ra.

Ngón tay anh khẽ vuốt ve mát xa ở vùng non nớt nhạy cảm của cô, cô nửa mê nửa tỉnh. Nheo mắt lại là nhìn thấy gương mặt thanh tú đầy âu lo của anh mơ hồ như vậy xuất hiện trước mặt mình giống như ảo ảnh.

Cô đưa tay ra sờ lên má anh, nhưng sự ấm áp ở đó lại chân thực đến vậy, chân thực như những lực đạo anh vừa đẩy vào người cô cùng với những niềm sung sướиɠ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vừa nãy.

“Còn đau không?” Anh cầm lấy cổ tay bé nhỏ của cô, nắm lấy tay cô đưa lên miệng hôn một cái.

Phát hiện ra anh thực sự tồn tại, mũi Dương Nguyệt cay nồng.

Cô xoay người, đè lên người anh. Cứ như vậy, hai người dính lấy nhau không gì ngăn cách, khuôn ngực mềm mại của cô áp lên khuôn ngực vạm vỡ rắn chắc của anh.

Cổ họng Lý Vũ Sâm e hèm một tiếng, bàn tay anh ôm lấy mông cô, vỗ nhẹ một cái. “Em biết mình đang làm gì không? Bên dưới còn đau mà dám to gan châm ngòi lửa vậy hả, không muốn sống nữa phải không?”

“Lý Vũ Sâm, nếu anh là thật... vậy anh hãy từ từ hôn em, thương em nữa... được không?”

Yêu cầu to gan của cô, giọng lại mang theo âm thanh nức nở như muốn khóc.

Anh nắm lấy cằm cô, khẽ nâng mặt cô lên, mắt anh đầy ý cười. “Đêm nay sao vậy, uống rượu xong lại trở nên nồng nhiệt thế?”

“Anh không muốn hôn em?”

Không muốn mới là lạ!

Lý Vũ Sâm nắm lấy cằm cô, ngẩng lên hôn cô. Anh hôn rất mạnh mẽ khiến hai tay cô không thể không chống lên vai anh.

Một tay anh ôm lấy mông cô, tay còn lại nâng cằm cô, dùng lực ôm cô ngồi dậy.

Thân người mảnh mai của cô liền ngả lên người anh.

Bên dưới Lý Vũ Sâm sớm đã có phản ứng, nhất là gặp phải sự tích cực như vậy của cô tự nhiên đã không đợi được.

Nhưng anh không dám lại làm thêm lần nữa, sợ làm cô đau hơn.

Hôn tiếp, bàn tay anh vuốt ve trên người cô, cho đến bên dưới...

Kiên nhẫn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô.

Cho đến khi cô không chịu nổi nữa, khẽ rên lên, hai tay đặt lên vai anh, nâng mông lên, tự thân mình không ngừng đè xuống dưới từng chút từng chút một cho đến khi nuốt trọn lấy chỗ đó của anh.

Đêm nay cô thật sự rất khác.

Bình thường đa số đều là anh chủ động, cô chỉ toàn ở thế bị động. Thỉnh thoảng có vài lần còn phải anh dỗ dành, nói đủ lời ngon ngọt.

Nhưng đêm nay cô không những hoàn toàn phối hợp mà còn chủ động dụ dỗ anh.

Điều này khiến Lý Vũ Sâm hưng phấn khác thường.

..........................

Một đêm này, làm bao nhiêu lần, cả hai đều quên rồi.

Cho đến cuối cùng, cô không chịu nổi nữa ngất đi, anh mới vội vàng kết thúc, chỉnh trang lại cho cô rồi mới ôm cô ngủ.

Cả đêm Lý Vũ Sâm ngủ rất sâu, ôm chặt cô, trong lòng có cảm giác an yên mà trước giờ chưa từng có.

Khoảng thời gian này anh đều chẳng ngủ ngon, đều vì cô nhóc trong lòng hại anh cả, giờ cô lại quay về trong vòng tay anh thì chẳng còn gì có thể khiến anh vui hơn được nữa.

Còn Dương Nguyệt....

Tuy ngủ rồi nhưng vẫn tâm sự trùng trùng.

Sáng hôm sau còn tinh mơ, cô đã tỉnh dậy.

Dưới đầu cô là cánh tay rắn chắc của anh. Hơi thở đều có mùi hương thuộc về anh nhè nhẹ, khiến cô hít ngửi mà trong lòng cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Dương Nguyệt như đắm chìm trong đó...

Rất muốn ngủ cùng anh thêm lúc nữa, nhưng chiếc đồng hồ treo trên tường lại không ngừng nhắc nhở cô, cô nên rời khỏi đây rồi.

Hôm nay....

Là ngày cô phải thu dọn hành lý đi đến Úc.

Lý Vũ Sâm...

Đợi đến khi cô quay trở về... anh có còn nhớ đến mình không?

Trước khi nước mắt rơi xuống, cô lập tức ngổi dậy, nhặt lấy quần áo dưới đất mặc lên.

Cô ra khỏi biệt thự của anh mà như trốn chạy.

Cô nghĩ hôm nay đi rồi cô cũng không còn gì tiếc nuối nữa. Ít nhất trước khi rời khỏi đây, bọn họ... còn có thể ôm nhau...

.............

Hai tiếng sau, Lý Vũ Sâm mới từ từ tỉnh lại trên giường.

Vòng tay anh trống không, theo bản năng anh xoay người muốn ôm cô vào lòng, nhưng quờ tay sang lại chỉ là một khoảng không trống rỗng lạnh lẽo.

Anh lờ mờ mở mắt ra, nhìn một lượt quanh phòng.