Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 292: Lý do chia tay

Ở thị trấn không có những nơi như quán cafe, chỉ có một quán trà đơn sơ.

Quán nằm trên tầng 2 của một kịch viện ít người qua lại.

Dương Nguyệt đứng dưới lầu, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Hướng Nam và Bùi Cẩm Xuyên đang đứng bên cửa sổ tầng 2.

Cô chỉ nhìn thấy mờ mờ gương mặt của cả hai, nhưng sự gượng gạo và ngượng ngùng giữa họ lại rất rõ ràng.

Trong lòng cô chợt thoáng buồn.

Không biết bắt đầu từ khi nào mà quan hệ giữa ba người họ lại thay đổi một trời một vực như vậy.

Cô lặng lẽ đi lên lầu, vừa bước vào đã thấy Bùi Cẩm Xuyên giơ tay về phía mình.

Thần sắc đó hoàn toàn khác hẳn với lúc đối mặt với Hướng Nam vừa nãy.

Dương Nguyệt bất giác nhìn sang Hướng Nam, mặt cô cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.

Dương Nguyệt cũng thấy gượng gạo, so với vẻ nhiệt tình của Bùi Cẩm Xuyên thì cô chỉ miễn cưỡng mấp máy môi.

“Lâu rồi không gặp.” Cô lên tiếng chào trước, có phần không tự nhiên.

Bùi Cẩm Xuyên cũng phát giác ra, giữa bọn họ đã hoàn toàn khác hẳn trước đây...

Cậu cau mày, chùng xuống.

Nhưng vẫn lịch thiệp đứng dậy kéo ghế cho Dương Nguyệt.

Hướng Nam thấy thái độ cậu đối với Dương Nguyệt khác hẳn với mình thì trong lòng không khỏi đau đớn.

Cô uống vào một ngụm lớn cafe nóng, nó không hề khiến cô cảm thấy ấm áp hơn chút nào mà ngược lại càng lan thêm vị đắng chát.

Cô có chút mệt mỏi, đứng dậy nói nhanh. “Người cũng đã đến rồi, vậy cả 2 nói chuyện đi.”

Hướng Nam cầm lấy túi xách định đi.

Dương Nguyệt rất sợ lại mất đi cô một lần nữa.

Bọn họ khó khăn lắm mới hàn gắn lại được.

Lúc Hướng Nam bước qua Dương Nguyệt, cô vội đưa tay giữ Hướng Nam lại. “Nam Nam, hay là cậu cũng ở lại đi.”

Lời đề nghị này quả thực khiến tim Hướng Nam dao động.

Ở lại cũng tốt, dù chỉ nhìn bọn họ nói chuyện thôi cũng được, ít nhất cô còn được nhìn thấy cậu thêm vài phút nữa.

Thế nhưng khi cô chạm phải ánh mắt của Bùi Cẩm Xuyên thì cuối cùng cô cũng tách tay Dương Nguyệt ra.

Trong mắt của Bùi Cẩm Xuyên chỉ toàn là hy vọng cô mau rời khỏi.

Cô lẳng lặng đờ đẫn đi ra khỏi phòng trà.

Để lại sau lưng là ánh mắt lặng nhìn theo của Dương Nguyệt.

...................

Lý Vũ Sâm cuối cùng không nhịn được nữa. Anh gạt bỏ hết mọi công việc, đến thị trấn của nhà Dương Nguyệt.

Anh thật sự muốn xem xem cô nhóc này sau khi nhìn thấy mình rồi sẽ biểu hiện thế nào.

Nếu cô lại một lần nữa dám nói hai từ “chia tay” trước mặt anh, anh nhất định sẽ... sẽ quay người bỏ đi sao? Không, anh sẽ cho cô biết tay!

Nghĩ vậy, anh cầm chiếc điện thoại lên, gọi đến một số điện thoại.

......................

Hướng Nam nhận được cuộc điện thoại lạ, sau khi đối phương thông báo danh tính xong, cô lấy làm ngạc nhiên.

Không ngờ lại là Lý Vũ Sâm.

Hôm nay sao vậy? Sao anh ta lại cùng lúc với Bùi Cẩm Xuyên đều tìm đến.

“Anh muốn gặp Dương Nguyệt cũng được, tôi đồng ý đưa anh đi gặp cậu ấy.”

Hướng Nam vừa nói vừa nhìn lên bàn trà trên lầu.

Vẻ mặt của Bùi Cẩm Xuyên cô nhìn thấy rất rõ ràng. Hoạt bát, vui mừng, trên khuôn mặt hao gầy của cậu cuối cùng cũng có chút ánh sáng.

Cô nghĩ...

Sự rạng rỡ đó là do Dương Nguyệt đem đến cho cậu, có lẽ cũng chỉ mình cô ấy có thể đem đến cho cậu.

Cô thu lại ánh nhìn, cúi đầu, cắn môi, cuối cùng mới nói. “Trước khi anh gặp Nguyệt Nguyệt, tôi buộc phải nói với anh một câu, Dương Nguyệt nói với tôi là hai người đã chia tay rồi.”

Lý Vũ Sâm nghiến răng.

Được lắm.

Bọn họ vừa mới chia tay mà cô đã hận không thể bố cáo thiên hạ tất cả mọi người là bọn họ đã chia tay rồi, không còn quan hệ gì nữa?

“Lời của phụ nữ sao có thể tin được chứ? Tôi còn nhớ hôm đó trên sân thượng cô nói sẽ hận Dương Nguyệt cả đời. Vậy giờ cô còn hận không?”

Hận sao?

Hướng Nam cũng muốn hỏi bản thân.

Lúc đó tủi nhục, bị tình yêu không có hồi đáp đó làm cho u mê đầu óc, tất cả những phẫn uất mà mình phải chịu trong chuyện tình cảm không nỡ trút giận lên người đàn ông mình yêu, vì vậy...

Dương Nguyệt đã trở thành nơi cô phát tiết những cảm xúc của mình.

Nhưng cũng chỉ lúc đó mà thôi.

Sau này khi bình tĩnh lại rồi, cô lại hối hận. Dần dần cô đã không còn hận được nữa. Hơn 10 năm tình bạn, không phải là giả.

Chỉ là...

“Lý Vũ Sâm, anh cần phải biết là nhiều lúc phụ nữ cũng nói thật. Tại sao cậu ấy đột nhiên chia tay anh, anh đã từng nghĩ đến lý do chưa?”

“....” Lý Vũ Sâm im lặng.

Nguyên nhân anh đã từng nghĩ đến. Cô hãy còn nhỏ, tâm tính chưa ổn định, thỉnh thoảng có gì đó không vừa ý nói chia tay, đây cũng là điều tự nhiên.

Ngày anh còn tuổi trẻ bồng bột, mới yêu lần đầu cũng như vậy. Bạn gái đầu tiên của anh cũng vậy.

Chỉ là Hướng Nam đột nhiên hỏi như vậy, anh lại cảm thấy sự việc không hề đơn giản như thế.

“Cô biết sao?”

“Phải, tôi biết.” Hướng Nam thở dài, giọng cô trầm xuống. “Thứ nhất, anh và Nguyệt Nguyệt căn bản không thích hợp. Khoảng cách tuổi tác giữa hai người lớn như vậy, thế giới phù hoa mà anh từng thấy nhiều hơn Dương Nguyệt biết bao lần...”

“Hướng Nam, tôi nhắc nhở cô một câu: giờ tôi muốn cô nói ra lý do của Dương Nguyệt chứ không phải lý do của cô.”

Lý Vũ Sâm cắt lời cô không chút khách khí, lông mày anh càng nhíu chặt hơn.

Anh cũng không có kiên nhẫn mà nghe những lời dư thừa của Hướng Nam nữa.

“Lý do của cậu ấy chính là... có lẽ cậu ấy không hề yêu anh.”

Không khí bên đó lập tức như đông cứng lại.

Tim Hướng Nam đập thình thịch, cảm giác không khí lạnh lẽo mang chút đè nén nặng truyền đến từ đầu dây bên kia khiến cô ngộp thở.

Hồi lâu mới nghe thấy Lý Vũ Sâm lạnh lùng nói. “Nói cho tôi biết cô đang ở đâu, tôi đến đón cô, rồi đi tìm Dương Nguyệt.”

Lời cô nói, anh hoàn toàn không đếm xỉa.

Hướng Nam thở dài. “Lý tiên sinh...”

“Cô ấy có yêu tôi hay không, không một người ngoài nào có thể đoán định được. Hướng Nam, kể cả cô cũng vậy!”

Lời Lý Vũ Sâm nói ra vừa cứng rắn vừa nặng nề khiến người ta có cảm giác gai lạnh.

Rất rõ ràng, anh không thích nghe những lời này của Hướng Nam.

Hướng Nam cũng chột dạ, không dám nói những lời chọc giận vào anh thêm nữa.

Sau khi nói địa chỉ xong, Hướng Nam không nhịn được, bồi thêm 1 câu: “Có lẽ anh vẫn chưa biết, giờ Nguyệt Nguyệt đang ở cùng với Bùi Cẩm Xuyên. Bọn họ... quay lại rồi.”

Cô nói dối.

Sau đó không đợi Lý Vũ Sâm kịp nói gì, cô liền dập máy.

Đứng ở trước ban công, Hướng Nam lặng người nhìn con đường không bóng người.

Vì sao cô lại phải nói dối như vậy, trong lòng cô rõ ràng hơn ai hết.

Hạnh phúc của Bùi Cẩm Xuyên... cô không muốn bị người khác cướp mất, mặc dù... cô hy vọng hạnh phúc của cậu là do mình đem lại.

Đứng đó tầm 5 phút thì một chiếc Porsche đỗ lại trước mặt cô.

Cửa kính xe hạ xuống, gương mặt tuấn tú và lạnh lùng đó xuất hiện trước mắt cô khiến Hướng Nam kinh ngạc nhìn đồng hồ.

Từ chỗ anh đến đây lẽ ra phải mất 10 phút, anh đã lái xe bạt mạng đến mức nào mà chỉ mất có 1 nửa thời gian đã đến rồi?

“Dương Nguyệt ở đâu?”

Lý Vũ Sâm hỏi.

Mỗi một từ đều lạnh lùng như đá.

Anh không tin những lời phiến diện từ một phía.

Lúc Dương Nguyệt trong lòng anh, dưới thân anh,... những biểu cảm và rung động đó đều là thật. Không hề giả dối!

“Cậu ấy ở trên lầu. Hơn nữa... giờ còn đang ở với Cẩm Xuyên. Không tin anh tự lên mà xem.” Hướng Nam lén nhìn lên trên một cái.

Hai người trên lầu đập vào mắt khiến cô đau nhói, tim cũng đau theo.

Đương nhiên...

Người trong xe kia càng hơn thế.

Ánh mắt anh như tóe ra lửa.

Cho đến khi Hướng Nam kịp định thần lại thì “sầm” một tiếng, cửa xe đóng sập lại.

Bóng người cao lớn đó như một cơn lốc xoáy chạy lên lầu.

Hướng Nam cũng không dám chậm trễ, vội vàng chạy lên theo.

.................

Trên lầu.

Bùi Cẩm Xuyên nhìn Dương Nguyệt chăm chăm. Ánh mắt cậu không sao dứt ra được, chất chứa đầy những tình cảm sâu đậm, không chút phai mờ.

Dương Nguyệt có phần không tự nhiên.

“Em vẫn luôn muốn nói chuyện thẳng thắn với anh. Nhưng anh cứ nhìn em như vậy thật khiến em không biết phải bắt đầu từ đâu.”

“Anh xin lỗi.” Mặt Bùi Cẩm Xuyên đỏ bừng.

Cậu khẽ rời ánh mắt đi chỗ khác nhưng chỉ được một lúc, lại quay lại nhìn cô, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi mới nói. “Anh chỉ là cảm thấy lâu quá rồi không gặp em, vì vậy.... em gầy đi không ít.”

Dương Nguyệt mím môi.

Có thể không gầy đi được sao?

“Thực ra, người nên nói xin lỗi là em. Cẩm Xuyên, sau chuyện lần trước em vẫn luôn muốn tìm anh để nói chuyện thẳng thắn.”

Nhắc đến chuyện cũ, mắt Bùi Cẩm Xuyên tối hẳn đi. Tay cậu đặt lên tay Dương Nguyệt.

“Nguyệt Nguyệt, chúng ta có thể không nói đến chuyện đó nữa được không?”