Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 77: Chỉ sợ thiên hạ không loạn

Không đợi cô kịp phản kháng, một giây sau đã áp môi mình lên môi cô.

Cô lặng người. Ánh mắt sau lưng khiến cô cảm thấy như mũi dao đâm vào lưng mình.

Cô giằng co lại theo bản năng, thế nhưng một cô gái yếu ớt như cô căn bản không thể chống cự lại người đàn ông như anh ta.

Cảnh Nam Kiêu không hiểu mình bị trúng phải tà gì nữa. Ban đầu vốn chỉ định diễn trước mặt Mộ Dạ Bạch một lát, thế nhưng khi vừa chạm vào môi cô, một vị ngọt thanh ập đến khiến anh ta rùng mình, trong giây lát hoàn toàn mất kiểm soát bản thân.

Không thể không thừa nhận rằng đêm nay Cố Thiên Tầm xinh đẹp lộng lẫy, không hề thua kém những minh tinh kia. Chiếc váy đỏ tươi được thiết kế riêng dành cho cô, trông hệt như một tiểu yêu nữ quyến rũ nóng bỏng, chiếc cổ khoét sâu hình chữ V càng làm cho ngực cô thấp thoáng ẩn hiện sau lớp áo, khiến cho người ta nhìn thấy đã muốn phạm tội!

Chết tiệt!

Giờ đây chỉ vừa nghĩ đến, anh ta thấy cơ thể phản ứng... Mình lại có thể hứng thú với cô ta....

Không biết là do sự dụ hoặc chết người của cô ta hay là sự mất kiểm soát chết người của chính mình, anh hôn mạnh hơn, đầu lưỡi đưa vào bên trong miệng cô. Cô cắn chặt miệng quyết không để cho anh ta tiến vào một phân. Hai tay cố đẩy anh ra, giằng co giãy giụa.

Cô chỉ nghĩ đến Mộ Dạ Bạch đang đứng sau mình.

Nghĩ đến biểu cảm lúc này của anh.

Nghĩ đến nụ hôn với anh ở nhà hàng hôm đó.

Anh ta từng cưỡng hôn cô, thậm chí còn ngang ngược hơn như thế này, còn mạnh bạo hơn, mùi hăng nồng, thế nhưng... cô không hề cảm thấy phản cảm, ngược lại có cảm giác mình chưa từng từ chối.

.......

Mộ Dạ Bạch lạnh lùng chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra ở giữa buổi dạ tiệc. Dưới ánh đèn vàng, đó quả thực là một cặp đẹp đôi. Không chỉ có anh mà gần như toàn bộ phòng tiệc đều đổ dồn cặp mắt về phía bọn họ. Thể hiện ân ái cũng chỉ đến thế mà thôi.

“Trợ lý Trần.” Mộ Dạ Bạch cất tiếng gọi, mắt vẫn nhìn về phía đó.

Trần Anh Hào lập tức dừng lại việc trò chuyện với quan khách, bước lại chỗ anh. Mộ Dạ Bạch lạnh lùng chỉ về phía hai người đang hôn nhau, nói: “Chụp lại cảnh này gửi cho Tần tiểu thư.”

“Vâng, lập tức làm ngay ạ.” Trần Anh Hào đã rút điện thoại ra.

.........

Cảnh Nam Kiêu vẫn không chịu từ bỏ, thế nhưng lúc này điện thoại trong túi áo không ngừng kêu lên. Anh ta cau mày, định mặc kệ. Nhưng điện thoại vẫn tiếp tục kêu, không hề có ý định dừng lại.

Chỉ đành dừng lại, anh ta rời khỏi môi cô nhưng tay vẫn không quên túm chặt lấy cô không rời.

Cố Thiên Tầm cuối cùng cũng được thở, hận không thể giơ tay tát anh ta một cái. Giữa nơi đông người như vậy, cô chỉ đành nhịn lại.

Cảnh Nam Kiêu lôi điện thoại ra, vừa nhìn màn hình mặt đã biến sắc. Bất giác nhìn sang Cố Thiên Tầm, ánh mắt có phần kinh ngạc. Cô liền hiểu ra vấn đề, lạnh lùng cười, không nói gì chỉ dùng lực đẩy tay anh ta ra.

“Cố Thiên Tầm, cô định đi đâu?” Cảnh Nam Kiêu không nghe điện thoại ngay mà chỉ lo túm chặt lấy cô. Anh ta cũng không hiểu tại sao, chỉ cảm thấy bất cứ nơi nào có Mộ Dạ Bạch là không yên tâm để cho cô rời khỏi tầm mắt của mình.

“Có cần tôi nhắc nhở anh không? Điện thoại của anh liên tục kêu không ngừng, bảo bối Tần Tư Lam của anh đang tìm anh kia kìa.”

Cảnh Nam Kiêu không muốn nghe, nhưng chuông điện thoại hễ ngừng rồi là lại tiếp tục kêu. Không còn cách nào khác, chỉ đành một tay túm lấy Cố Thiên Tầm, tay kia nghe điện thoại.