Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 10: ℕɠɵạı Ŧìиh?

Cố Thiên Tầm cảm thấy đau đầu, “Mộc Tây, cậu đừng nói bừa nữa.”

Con người chứ đâu phải cỏ rác mà nói xử lý là có thể xử lý được? Hơn nữa, cái người đàn ông đó còn là… người trong lòng cô…

“Mình nói bừa gì chứ? Bây giờ cậu không nắm bắt cơ hội này, ngày sau sẽ không kịp nữa!” Dương Mộc Tây nghiêm nghị nhắc nhở cô: cuộc hôn nhân kỳ dị này của cô có thể kéo dài được bao lâu? Huống chi hiện nay cô đang ở độ tuổi đẹp nhất.

Cố Thiên Tầm khó chịu, day day huyệt Thái Dương, không nói gì nữa. Dương Mộc Tây lại hỏi: “Thôi, nghiêm túc hỏi câu điều này, kỹ thuật của người đàn ông đêm qua như thế nào? Có thô bạo làm cậu đau không? Mình thấy cậu nói không ra hơi rồi?”

“Đủ rồi đấy, mình sao nhớ được nhiều như thế?! ” Mặt cô đỏ bừng, nói dối, thực ra cô nhớ được nụ hôn của anh ta điên cuồng, bá đạo, dường như muốn hôn vào tận trong cơ thể cô, linh hồn của cô vậy, cảm giác giống như con người anh ta.

Ôi trời, sao tự nhiên lại nghĩ đến cái này cơ chứ? Thật hết chịu nổi!

“Được được được, mình không hỏi nữa. Cậu có đau lắm không? Có cần mình mang cho cậu cái gì đó bồi bổ cơ thể không?”

Đau?

Cô lặng người trong giây lát, nhìn xuống phần thân dưới, “Đau thì không hề đau.”

“Không đau? Trời! Không phải là cái đó của anh ta bé quá, nên là… Lần trước mình nghe một chị trong trường nói lần đầu tiên của chị ấy không đau, vì cái đó của anh ta nhỏ như cái tăm vậy.”

Dương Mộc Tây chớp chớp mắt, “Thôi rồi, thôi rồi, mình thấy hay là cậu chọn người khác đi, anh này không đạt chuẩn! Tiếc thế, người trông cũng được, lại giàu có, thế mà lại…”

“Mình mệt rồi, không nói chuyện với cậu nữa.” Hừ, đã không an ủi mình tý nào thì thôi, lại còn chẳng nghĩ ra được cách gì giúp mình nữa, ngược lại còn xúi mình ly hôn nữa chứ, Cố Thiên Tầm cảm thấy mệt mỏi.

Dương Mộc Tây chỉ nghĩ là đêm qua cô bị hành cho mệt, không muốn làm phiền cô thêm nữa, chỉ dặn dò cô nên nghỉ ngơi nhiều hơn.

Vươn tay đặt điện thoại vào chỗ cũ, đầu Cố Thiên Tầm có chút hỗn độn. Buổi sáng hôm nay quá nhiều chuyện xảy ra, khiến cô không còn nhớ đến chuyện mình không đau rồi. Hơn nữa, lần đầu tiên không phải là sẽ chảy máu hay sao? Trời! Cô đã quá bất cẩn rồi, đến việc kiểm tra xem ga giường có vết máu hay không cũng quên luôn!

Lẽ nào đúng như Dương Mộc Tây nói, chỉ vì của anh ta bé quá, cho nên… mình mới không đau?

Cô thật không thể tin nổi.

Người đàn ông đẹp trai như vậy, thân hình đều chuẩn chỉnh, cái chỗ nào đó lại khiếm khuyết nặng nề như vậy, không có tý phong độ nào của đàn ông, thật là đáng thương quá! Anh ta lại còn dám nói mình là … người đàn ông bình thường?

Cố Thiên Tầm hoàn toàn quên mất rằng tư duy của mình hiện nay đã đi xa chủ đề quá rồi. Cô cứ thế nghĩ lung tung, ngồi trong bồn tắm rồi ngủ luôn lúc nào không biết.

Cô ngủ luôn ba tiếng đồng hồ.

……

“Này! Cố Thiên Tầm! ” Một giọng nói quen thuộc vang xuống, chân cô có gì đó đá đá nhẹ vào.

“Cố Thiên Tầm, cô còn không tỉnh dậy cho tôi!” Giọng nói trầm vang cất lên, có chút tức giận. Cô cố gắng mở mắt ra – Cảnh Nam Kiêu trước giờ vốn là người không hề kiên nhẫn, cô phải lập tức tỉnh táo lại.

Thế nhưng không đợi cô mở mắt ra hoàn toàn, giây lát sau tay cô đã bị một bàn tay to lớn kéo ra như kéo bao cát. “Đi ra, đừng làm phiền tôi tắm… vết thương trên mặt cô là sao hả?”