Nếu trường Jun Seok tổ chức tiệc tùng thì trường Ka Hee tổ chức diễn kịch.
Hội trường thuộc phía Tây dãy D, là một cái nhà hát lớn với sức chứa hơn 3000 người tham dự. Ghế ở đây là ghế hạng sang, làm từ vải rất mềm, hơn nữa còn được phủ những tấm nhung trắng màu đỏ rất đẹp mắt.
Vì Im Jin bận đi công tác bên Hội học sinh và các quý vị phụ huynh thì đang tận hưởng kì nghỉ mát ở Hawaii nên thành ra chỉ có mỗi mình Young Min và Jun Seok đến xem kịch.
- Để xem..._ Jun Seok căng mắt nhìn tấm danh sách diễn kịch mà anh vừa chôm được của các ban giám khảo ngồi trên_ Hở? Lớp Ka Hee diễn cuối sao?
- Có bao nhiêu lớp diễn?_ Young Min ngó ngó tấm danh sách.
- Tổng cộng là..._ Jun Seok tròn mắt_...mười tám lớp...
- Chết mất thôi..._ Young Min thở hắt rồi tựa lưng về phía sau. Mười tám lớp, mỗi lớp tối đa bốn mươi lăm phút, trung bình một lớp khoảng hai mươi đến ba mươi phút, vị chi là bốn trăm năm mươi phút???
Nghe nói vở kịch hai cô diễn là "Công chúa ngủ trong rừng", còn vai gì thì cả hai anh đều chịu.
Sau khi mười bảy lớp diễn xong cả hội trường cũng đã về gần 2/3. Lúc này đang là năm giờ chiều, lớp diễn cuối cùng đã bước ra.
Jun Seok ngáp ngắn ngáp dài, anh lôi trong ba lô ra chiếc máy ảnh. Bà Kim ra lệnh cho anh phải chụp càng nhiều ảnh càng tốt, mang về treo trong phòng cô. Chính vì vậy mà cả anh và cậu đều chọn chỗ ngồi tốt nhất, ở bên ngoài cùng của hàng ghế đầu.
Tiếng vỗ tay vang lên, màn kịch cũng bắt đầu.
- Nghe Ka Hee
nói người dẫn chuyện là Myung Rin _ Jun Seok nói nhỏ. Anh thầm cảm thán giọng đọc trong trẻo truyền cảm phát ra từ phòng thu thanh truyền xuống loa.
Mấy vị giám khảo ngồi phía trên cũng gật đầu hài lòng.
Vị đức vua cùng với vị hoàng hậu ẵm một đứa bé sơ sinh (thực ra là búp bê giả) ngồi trên ngai vàng, ở dưới là quan thần văn võ, xung quanh là binh lính đang chơi kèn trống linh đình. Các bà tiên cũng dược mời đến, ai nấy quần áo xúng xính xinh đẹp. Quả nhiên mô tả được khung cảnh lễ hội một cách rất đạt.
Jun Seok thầm nhủ "Ka Hee vẫn chưa xuất hiện".
- Ta chúc cho công chúa có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành! _ Một vị tiên bước ra. Một tay bà nâng váy, một tay cầm chiếc đũa thần quay tròn.
Lần lượt những bà tiên cũng bước ra.
- Ta chúc cho công chúa có giọng hát hay như họa mi!
- Ta chúc cho công chúa có trí huệ hơn người!
- Ta chúc cho công chúa làm gì cũng khéo léo!
- Ta chúc...
- Hahahahahahaha!!!
Một giọng cười vang lên đầy ngạo nghễ. Tất cả mọi người dồn ánh mắt lên sân khấu tìm chủ nhân của giọng cười kia, nhưng hoàn toàn không thấy.
Một bóng đen xuất hiện ngay cạnh Jun Seok làm anh giật mình. Không ngờ, bóng đen đó lại chính là Ka Hee!
Cô mặc một bộ áo choàng đen có mũ, tay chống gậy thần, gương mặt bị che đi một nửa vì đang trùm mũ, trên vai trái có một con quạ nhỏ. Thần thái lạnh lùng mang đôi mắt đầy chế giễu nhìn lên nơi triều đình xa xa kia.
Nhưng mà, điều đó không quan trọng! Quan trọng là tại sao cô lại có mặt ở đây, còn đứng cạnh anh lúc nào anh cũng không phát hiện ra!
Mà mọi người trong hội trường ai nấy cũng há mồm kinh ngạc, cả khán phòng nhất thời không có tiếng động.
Thì ra là cô đóng vai phù thủy.
- Ái chà chà...
Bà phù thủy cảm thán, dần dần bước vào cung điện. Tiếng nói lành lạnh vang lên khiến người khác sởn gai ốc_ Dạ tiệc tối nay quả là linh đình, nhưng sao ta lại không nhận được thiệp mời nhỉ?
Mọi người im lặng nhìn nhau đầy căng thẳng.
- Ta còn tưởng do trục trặc gì nên mớ không nhận được thư mời, nên không mời mà vẫn đến_ Bà phù thủy bước đi thong dong bên cạnh chiếc nôi_ Nhưng... có vẻ như ta không được chào đón nhỉ?
- Thưa bà, chúng tôi nghĩ bà rất ghét đến những nơi đông người, nên đã không gửi thiệp mời đến cho bà_ Vị hoàng hậu áy náy nói.
- Đúng vậy, ta quả thật rất ghét những nơi đông người... _ Bà phù thủy mỉm cười, tay xoa xoa đầu con quạ đang nâng trên vai như thể điềm tĩnh lắm. Nhưng chỉ một giây sau, bà ta gằn từng tiếng _ Nhưng ta còn căm ghét những kẻ dám coi thường ta hơn!
"Diễn quá đạt rồi" Anh vừa ớn lạnh vừa nghĩ thầm, khẽ nhìn qua mấy trăm người đang im phăng phắc dồn ánh mắt lên sân khấu.
- Đã đến đây rồi thì ta cũng nên chúc phúc cho công chúa vậy!_ Bà phù thủy mân mê chiếc nôi, ánh mắt tà mị lạnh lùng quét qua gương mặt của cô bé nằm trong nôi.
- Hỡi công chúa! Nàng đã được ban cho hạnh phúc, sắc đẹp, trí huệ, giọng hát và hàng vạn điều tốt đẹp nhất trên đời! Nhưng...! _ Bà ta giơ hai tay ra một cách đầy ngạo nghễ _ Những phước lành ấy sẽ kết thúc khi công chúa tròn mười lăm tuổi! Công cúa sẽ bị thoi dệt của của xa quay sợi đâm vào tay, VÀ - SẼ - CHẾT!
Mụ buông tiếng cười ngạo nghễ, ánh sáng tập trung vào người mụ càng tôn lên cái vẻ khinh người của mụ. Mụ phất tay áo một cái, ánh sáng vụt tắt, mụ biến mất gần như ngay lập tức.
Ánh sáng lại như bình thường, mọi người đều lo lắng ra mặt. Cả cung điện đang vui vẻ cũng não nề thấy rõ.
Vị hoàng hậu đáng kính nâng đứa con gái bé bỏng của mình lên tay, người đau khổ khóc.
- Ôi con của ta. Con chỉ có thể sống đến năm mười lăm tuổi thôi ư?
Không khí im lặng một lúc. Bỗng nhiên, bà tiên thứ mười hai bước ra, cất giọng nhẹ nhàng.
- Thưa Hoàng hậu, xin người đừng lo lắng! Tôi vẫn chưa chúc phúc cho công chúa. Tuy quyền phép của tôi không thể hóa giải lời nguyền, nhưng tôi đảm bảo: Công chúa sẽ không chết, nàng chỉ ngủ một giấc thật sâu trong vòng một trăm năm. Sẽ có một chàng hoàng tử đem lòng yêu nàng và đánh thức nàng bằng một nụ hôn!
Bà tiên vừa dứt lời, một tràng pháo tay vang lên giòn giã.
Hết màn một.