CHƯƠNG 1542: CON RỂ NHÀ VŨ VĂN .
Diêm Bồi Công đang cùng Vũ Văn Linh Chi sau khi nói chuyện xong, thì rời đi khỏi Bạch Sơn, đi vòng về Giang Đô rồi mới trở về trong tỉnh Trung Bắc, nhưng Đinh Trường Sinh thì vẫn luôn ở trong phòng kia nhìn xem Diêm Bồi Công cùng Vũ Văn Linh Chi trao đổi vấn đề tiền bạc như thế nào để chuyển dời..
-Cháu tựa hồ rất tức giận? Có Phải hay là không đang chờ dì giải thích?
Vũ Văn Linh Chi tại bên người Đinh Trường Sinh ngồi xuống, vươn tay khoác ở cánh tay Đinh Trường Sinh, nói thật nếu vào thời điểm trước đây, hắn có thể sẽ rất hưởng thụ, bởi vì trên người Vũ Văn Linh Chi xác thực có một loại mị tính mà nam nhân không thể cự tuyệt, nhưng là bây giờ hắn không thể không một lần nữa cân nhắc lại mối quan hệ trong đó cùng với Vũ Văn Linh Chi.
Hắn mặc dù háo sắc, nhưng đó là dưới tình huống có thể hưởng dụng sắc đẹp, chứ nếu như ngay cả mạng của mình cũng có khả năng bị mất, cho dù mỹ nhân có đẹp hơn đến đâu cũng không thể làm cho hắn hào hứng nỗi.
-Dì cảm thấy thế nào?
Đinh Trường Sinh hỏi .
-Trường Sinh, kỳ thật dì vẫn luôn rất tín nhiệm cháu, cũng biết cháu là người tốt , những gì cháu đối với dì tốt thì dì đều nhớ kỹ, nhưng trên người của dì thì không phải tự chính mình, đằng sau dì còn đứng rất nhiều người, một đại gia tộc, rất nhiều người vì sinh kế thậm chí bỏ cả tánh mạng, cho nên dì không thể không cẩn thận mà phân tâm, nhưng hôm nay dì cùng Diêm Bồi Công gặp mặt, nói ra những việc này, đều là bí mật lớn nhất của chúng ta, mà những bí mật này bây giờ dì đã chọn lựa cùng một chỗ với cháu chia xẻ, cháu chẳng lẽ vẫn không rõ ý của dì sao?
-Vẫn không rõ.
Đinh Trường Sinh lạnh lùng nói ra .
Vũ Văn Linh Chi bất đắc dĩ, đứng lên đến trước giường, ánh mặt trời ngoài cửa sổ rất sáng, chiếu xạ vào trong phòng qua tấm rèm cửa mong mỏng, tuy thật ấm áp , nhưng không khí trong phòng đang lại lạnh tới cực điểm .
-Cháu là quan, dì là dân, Lâm Nhất Đạo cũng là quan, chúng ta cũng là dân, tuy quan ở phía trước, nhưng nếu như không có dân, cho dù là làm quan lớn đến đâu chăng nữa, thì có thể huy động được cái gì?
Đinh Trường Sinh mặc dù biết Vũ Văn Linh Chi không có đơn giản như vậy, nhưng bây giờ lại vẫn là không biết nàng muốn nói cái gì, cũng không có chen vào nói, chỉ là lặng nghe nàng giải thích
- Lâm Nhất Đạo gia tộc đều ở trong quan trường, dì đã từng nói qua với cháu nguyên nhân Vũ Văn gia cùng Lâm gia xích mích, nếu không có kinh tế chống đở, thì gia tộc chính trị nhất định sẽ không đi xa hơn được, cho nên Lâm gia rất cần những thương gia như Vũ Văn gia cung cấp kinh tế ủng hộ, nói trắng ra là như thế này, khi loạn thế, Vũ Văn gia vì Lâm gia mà cung cấp kinh phí mua súng đạn tranh bá thiên hạ, mà Vũ Văn gia cũng cần Lâm gia cung cấp bảo hộ thương trường, đạo lý này đặt ở thời nào cũng giống như nhau, trước đây dì không có nói cho cháu biết tất cả, là bởi vì dì không biết cháu có thật sự đáng tin hay không? Dì cũng không biết cháu đến cùng có thể vì Vũ Văn gia mà xuất ra bao lớn lực…
-Nói cho cùng cũng là vì muốn lợi dụng nhau mà thôi, vậy dì vì cái gì không nói sớm, chúng ta phát triển theo như nhu cầu, không phải là càng tốt sao?
Đinh Trường Sinh nói, chính mình quả nhiên là quân cờ bị lợi dụng, từ đầu đến cuối mình nằm trong tay người đàn bà này mà làm việc, thậm chí mình muốn mưu đồ cũng là vì người đàn bà này nói đôi câu dẫn đạo, bây giờ nghĩ lại, người đàn bà này thật sự là quá đáng sợ .
-Lợi dụng? Đúng vậy, nhưng cháu chỉ nói đúng phân nửa, nhưng cháu hãy nghĩ kỹ lại đi, trên đời này, không phải là đều lợi dụng lẫn nhau hay sao? Mà ngay cả cha mẹ chúng ta thương yêu nhất, cũng không nghĩ như vậy sao? Nuôi con để làm gì? Nuôi con là vì dưỡng già, dì nói có đúng không?
-Tự biện luận…
Đinh Trường Sinh hừ lạnh một tiếng, nói ra
-Có lẽ vậy, nhưng cháu là vì Vũ Văn gia xuất lực, Vũ Văn gia sẽ bạc đãi cháu sao? Trường Sinh, lúc cháu mang Diêm Bồi Công đến đầy thì dì đã có quyết định, Vũ Văn gia nếu như không muốn lại bị người chế trụ , chỉ có thể là phải có chỗ dựa của chính mình, hơn nữa cái chỗ dựa này nhất định phải là người trong một nhà, dì lựa chọn cháu sẽ là người một nhà với dì, chồng của dì vẫn còn sống ở trong tù, nhưng bây giờ thì dì lại ủy thân cho cháu...cháu chẳng lẽ vẫn không rõ lòng dì sao?
Vũ Văn Linh Chi cầm lấy Đinh Trường Sinh để tay lên trên bộ ngực của nàng, hỏi
-Nếu có một ngày cháu cũng giống như Kỳ Phượng Trúc bị đưa vào ngục giam, có phải dì cũng sẽ nói với người đàn ông khác giống như bây giờ phải không?
Đinh Trường Sinh lạnh lùng hỏi
Vũ Văn Linh Chi cười buồn bả, mặc dù là cười nhưng thấy là rất khổ sở .
-Dì biết ngay cháu sẽ xem thường dì, nhưng dì hết cách rồi, dì chỉ có thể làm như thế, nếu dì không làm như vậy, thì con gái của dì cũng sẽ làm như vậy, chẳng qua là vì làm mẹ nên dì không nỡ để con gái của mình hy sinh mà thôi, dì cũng đã từng nói, nếu cháu muốn con gái dì, thì lúc nào cũng có thể, dì không bao giờ ngăn trở cháu…
-Vì cái gì? Tại sao là cháu , tại sao phải lựa chọn cháu? So với làm quan lớn thì người có rất nhiều, bản lãnh của người so với cháu cũng có chạy đầy đất, các người nhắm ngay cháu để làm gì?
Đinh Trường Sinh rất tức giận nói, hắn phiền nhất là có người đối với khống chế của mình , cho dù là áp chế cũng đừng nghĩ đến thực hiện được.
-Đúng… cháu nói không sai, nhưng trọng tình nghĩa và người có bản lĩnh, chúng ta tìm không thấy, còn một điều, dì biết cháu trên con đường làm quan rất có chí hướng, nhưng dựa vào trước mắt tư lịch cùng với quan hệ nhân mạch của cháu , bây giờ đi lên thì không dễ dàng, sợ là khó khăn, nhưng bằng vào chúng ta, thì có thể giúp được cháu.
-Các người có thể giúp được? Đừng có nói giỡn, các người nếu có thể giúp cháu, sao không tự quyết vấn đề của mình?
Đinh Trường Sinh khinh thường hỏi
-Cháu có thể không tin, nhưng cháu cũng đã biết vì cái gì mà Lâm Nhất Đạo nhất định phải tìm bằng được dì, nhất định phải đem Kỳ Phượng Trúc giam lại mà không gϊếŧ hắn để trảm thảo trừ căn?
Đinh Trường Sinh thấy cũng rất kỳ quai về điểm này, tuy bản án của Kỳ Phượng Trúc chưa đủ đến độ tử hình, nhưng nếu muốn đem Kỳ Phượng Trúc gϊếŧ chết trong tù, cũng đơn giản dễ dàng đồng nghĩa như là bóp chết một con kiến vậy.
-Bởi vì hắn vẫn còn chưa có lấy được tiền Vũ Văn gia, Vũ Văn gia tiền bên ngoài hải ngoại không phải chỉ có mười mấy ức nguyên tiền, mà tiền giấu ở quốc nội, mới là một con số khổng lồ, muốn nói đến truyền thừa hơn một ngàn năm gia tộc bất diệt, thì Vũ Văn gia là một trong số đó, hơn một ngàn năm tích lũy tài phú thì tài sản to lớn như thế nào có thể nghĩ tới, nhưng sô tiền mà Lâm Nhất Đạo cầm tới tay thì cực kỳ bé nhỏ, cho nên hắn muốn giữ lại Kỳ Phượng Trúc, nhưng là hắn lại không biết, ngay cả Kỳ Phượng Trúc đối với nhà Vũ Văn thì tin tức cũng biết có giới hạn, chân chính bí mật chỉ là người Vũ Văn gia nắm trong tay , cho nên Lâm Nhất Đạo chậm chạp không động thủ, chính là vì nguyên nhân này.
-Nói nhiều như vậy, cháu vẫn không hiểu có thể giúp cho dì được cái gì?
Đinh Trường Sinh rõ ràng cho thấy không kiên nhẫn được nữa, cho nên đứng lên muốn đi.
-Cháu thì có thể, chúng ta đã có thể giúp cho Lâm gia sừng sững đứng trên chính đàn bách niên không ngã, thì chúng ta cũng có thể nâng…lên được một người khác, hoặc là một người trong người nhà đứng ở trên chính đàn, trở thành người phát ngôn cho chúng ta, Trường Sinh, cháu chính là người đó, chúng ta lựa chọn sẽ nâng đỡ cho cháu..
-Ha… ha, dì Vũ Văn Linh Chi à, không phải là nằm mơ chứ, cháu sẽ bị các người bài bố, đừng có nằm mộng, cháu không đồng ý đâu, có lẽ cũng không đúc kết câu chuyện của các người.
Đinh Trường Sinh thở dài nhỏ giọng nói .
-Cháu cũng không phải là ngoại nhân, cháu là con rể của nhà Vũ Văn, cho nên dì mới nói chúng ta đều là người mình.
Vũ Văn Linh Chi trong lòng đã có dự tính nói ra.
- Con rể nhà Vũ Văn? Ha ha, cháu xem dì điên rồi, dì nói qua cho dì biết, cháu sẽ không thụ bất luận người nào bài bố, đây là của ta điểm mấu chốt, như thế nào? Dì muốn gả cho cháu sao?
Đinh Trường Sinh nghiền ngẫm nhìn Vũ Văn Linh Chi nói.
-Dĩ nhiên không phải dì...dì tự biết mình, là Trúc Vận con gái của dì, cháu có thể lấy Trúc Vận làm vợ , chúng ta có thể kiên cố hậu thuẫn cho cháu, cố gắng tận lực lớn nhất đem cháu nâng lên, có thể là sẽ bò lên rất cao, chỉ cần chúng ta xuất lực đúng thời điểm, chúng ta tuyệt sẽ không khước từ.
Vũ Văn Linh Chi nói ra .
Đối với Đinh Trường Sinh, Vũ Văn Linh Chi ngoại trừ biểu hiện ra mị lực đàn bà của mình, còn thể hiện cực dài kiên nhẫn, bởi vì nàng biết rõ, Đinh Trường Sinh bây giờ vẫn còn là một tiểu nhân vật, nhưng nàng ở tại thành phố Hồ Châu lâu như vậy, nàng có thể nhìn ra, Đinh Trường Sinh là một người rất có tiền đồ, cho nên nàng phải không tiếc một cái giá lớn đem trong bảo khố đặt ở trên người Đinh Trường Sinh.
Một đời trước, bảo khố của Vũ Văn gia đặt ở trên người kinh thương thiên tài Kỳ Phượng Trúc, nhưng sự thật chứng minh, Kỳ Phượng trúc là một kinh thương thiên tài, nhưng kinh thương cùng chính thương vốn rất chênh lệch, nhất là về bên chính thương, cơ hồ là không có gì, đây cũng là một trong những nguyên nhân làm cho Vũ Văn gia thất bại thảm hại.
Cũng may Vũ Văn gia kinh nghiệm hơn một ngàn năm bên trong loạn thế chém gϊếŧ, tuyệt sẽ không đưa tất cả toàn bộ thực lực ở trong nhà đều bày ra ở ngoài sáng, luôn có lưu lại hậu thủ, để có gì còn Đông Sơn tái khởi, đây cũng là lý do Vũ Văn gia ngàn năm qua như là bất tử vậy, nguyên nhân căn bản đã trải qua nhiều kiếp nạn, về sau luôn có thể sống sót sau tai nạn.
Lựa chọn Đinh Trường Sinh, lựa chọn chính người mình bồi nuôi bảo vệ cho mình, đó là Vũ Văn gia nghĩ sâu tính kỹ quyết định, đương nhiên đây cũng là do Vũ Văn Linh Chi quyết định, bởi vì một khi Lâm Nhất Đạo còn tồn tại, đối với Vũ Văn gia vẫn luôn là canh cánh trong lòng, Kỳ Phượng Trúc thì lập tức bị ném vào trong ngục giam .
-Dì cảm thấy cháu sẽ đáp ứng?
Đinh Trường Sinh dừng bước, nhàn nhạt hỏi.
Vũ Văn Linh Chi không nói thêm gì nữa, cái gì nên nói đều đã nói rồi, nói thêm câu nữa cũng là dư thừa, nếu Đinh Trường Sinh nguyện ý, như vậy chuyện này là được, nếu hắn không muốn, thì khả năng qua đêm nay Vũ Văn Linh Chi sẽ biến mất không còn ở đây nữa, chính là nàng đang đánh cuộc, đánh cuộc là Đinh Trường Sinh nhất định sẽ đáp ứng.
Không chỉ nói là mình có quan hệ với hắn, hơn nữa còn Kỳ Trúc Vận, nàng tin rằng, bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ không buông vứt bỏ, càng đáng nói hơn chính là, trong cuộc sống sau này, sau lưng của hắn là một tập đoàn cực kỳ to lớn phục vụ cho hắn, tuy nhìn không tới, sờ không được, nhưng nó đúng là có tồn tại .
Nàng đi lên trước, tại sau lưng Đinh Trường Sinh, thò tay quàng lấy eo của hắn, đem mặt của mình dán lên lưng của hắn, không ngừng vuốt ve.
-Dứt bỏ những việc này, thì dì chỉ là một người đàn bà bình thường, mà cháu là nam nhân của dì, cho dù sau này cháu có lấy Kỳ Trúc Vận đi nữa, thì cũng vẫn là nam nhân của dì, hiểu không?
Vũ Văn Linh Chi mị lòng mười phần nói ra .
Đinh Trường Sinh trong nội tâm run lên duỗi tay sờ xoạng bàn tay của nàng, thở dài nói:
-Dì cho cháu một cái thiên đại nan đề, cháu cũng không biết nên phải giải quyết như thế nào rồi.
Vũ Văn Linh Chi ở sau lưng của hắn, nghe được hắn nói như thế, trên mặt nàng trong nháy mắt liền cười như là bông hoa, nàng biết rõ, chính mình lần đánh cuộc này đã đúng.
-Dì biết ngay, cháu sẽ không mặc kệ chúng ta, ánh mắt của dì không sai…
Vũ Văn Linh Chi buông ra bàn tay đan chéo, Đinh Trường Sinh quay mặt lại nhìn Vũ Văn Linh Chi, không phải không thừa nhận, người đàn bà này mị hoặc thật là rất cao minh.
-Cháu muốn biết, tại sao phải lựa chọn cháu , thiên hạ này đàn ông có rất nhiều… rất là nhiều, không đến mức dì từ chỗ Hoa Cẩm Thành, sau khi ra ngoài liền chọn trúng cháu a?
Đinh Trường Sinh hỏi .
-Cháu thật muốn biết sao?
Vũ Văn Linh Chi liếc một cái Đinh Trường Sinh, sau đó đỏ mặt không nhìn hắn nữa, mặc dù là nhìn về phía nơi khác, nhưng khóe mắt quét vẫn không có rời mặt Đinh Trường Sinh .
-Muốn biết, nếu phải chết cũng phải biết chết được một cách rõ ràng chứ.
Đinh Trường Sinh cười nói .
-Bởi vì …bởi vì cháu rất là lợi hại . . .
Vũ Văn Linh Chi cười cười, trên mặt càng thêm hiện ra ửng hồng, thoạt nhìn so vừa rồi càng thêm xinh đẹp động lòng người, đàn bà nhà Vũ Văn thật đúng là không tầm thường, ít nhất về phương diện câu dẫn nam nhân, Đinh Trường Sinh quả thật còn chưa thấy người đàn bà nào so với Vũ Văn Linh Chi lợi hại hơn .
Loại đàn bà này không cần nói quá nhiều, nhưng sẽ tựa như đã hiểu ý của nàng, cam nguyện vì nàng mà làm mọi chuyện, Đinh Trường Sinh cũng chính là thấy được điểm này, cho nên mới đối với Vũ Văn Linh Chi có nhiều đề phòng.
-Cháu rất lợi hại? Cháu lợi hại chỗ nào vậy hả?
Đinh Trường Sinh lúc bắt đầu cảm thấy rất ngờ vực .
Lúc này Vũ Văn Linh Chi giang hai cánh tay ôm lấy cổ Đinh Trường Sinh, sau đó bên tai Đinh Trường Sinh, nhỏ giọng nói:
-Dì từ trước tới nay chưa từng gặp qua ngưới đàn ông nào mà có cái đồ vật đó lợi hại như là của cháu, nó mỗi lần đưa sâu vào thân thể của dì, thì làm cho dì mỗi lần đều có cảm giác sướиɠ khoái muốn chết hơn nữa tư vị mỗi một lần đều không giống nhau, nó vừa làm cho người ta khát khao thèm muốn, nó lại khiến cho người ta sợ hãi, cháu nói thử xem, có phải là rất lợi hại hay không.
-Vậy dì giờ có muốn nếm thêm cái lợi hại khác của nó nữa không?
Đinh Trường Sinh hỏi .
-Cái gì ? Có ý tứ gì?
Vũ Văn Linh Chi không hiểu hỏi, mặc dù không biết Đinh Trường Sinh nói là ý gì, nhưng lúc này thì cũng đã không còn do nàng quyết định, bây giờ nơi này chính là do Đinh Trường Sinh định đoạt.