Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1537: Sĩ diện tự tôn

CHƯƠNG 1537: SĨ DIỆN TỰ TÔN.

Cô bán hàng sớm thấy Đinh Trường Sinh tới, tuy nhìn trên người của Đinh Trường Sinh thì nhìn không ra hắn có nhiều tiền, đã vậy bộ dạng còn có chút lôi thôi, nhưng những cô gái bán hàng này đều đã trải qua huấn luyện, bây giờ thông qua ăn mặc thì không thể nhìn thấy thân phận thật cùng địa vị của một người .

Thế nhưng không có nghĩa là không có chú ý tới thân phận của người, cô bán hàng trong lúc lơ đãng liền thấy cầm trong tay Đinh Trường Sinh là chìa khóa xe, nàng nhận ra, đó là chìa khóa xe của một chiếc xe LandRover, bởi vì chị em nàng trong nhà có qua loại chìa khóa xe như vậy.

Cho nên, một người có chiếc xe lái LandRover, chẳng lẽ mua không nổi tại nơi này một cái túi hoặc là một đôi giày sao?

-Tiên sinh …có thể giúp anh được gì không?

-Nơi đây bán những loại gì vậy?

Đinh Trường Sinh lúc tiến vào không thấy nhãn hiệu cho nên hỏi.

-Tiên sinh, nơi này có túi xách Gucci, có cả loại dùng cho nam và nữ, anh cứ nhìn xem.

Cô bán hàng rất nhiệt tâm giới thiệu, nhưng ánh mắt của nàng thỉnh thoảng phiêu hướng nhìn theo cô gái đi theo sau Đinh Trường Sinh, thoạt nhìn đây là một cô gái có vẻ kênh kiệu, nhưng túi xách trong tay lại có vẻ là dạng bình dân đấy..

Đương nhiên , ánh mắt như vậy chỉ trong nháy mắt liền biến mất, người đến đây đều là khách, bây giờ hang hóa cạnh tranh kịch liệt, coi như là người ta không mua, thì mình cũng phải săn đón, tiền ở trong tay người ta, làm sao để cho khách hàng tự móc tiền ra thì mới đó là bổn sự của người bán hàng .

-Ừ… Gucci … cô xem một chút phong cách của bạn gái tôi, giới thiệu giùm cho một cái túi xách a.

Đinh Trường Sinh chỉ vào An Lôi sau lưng nói ra.

-Ah….

An Lôi giờ mới hiểu được Đinh Trường Sinh đến đây là muốn mua cái túi xách tay cho mình .

- Được, mỹ nữ …cô xem thử cái này.....

Cô bán hàng xem xét, thoạt nhìn hôm nay có thể mở hàng rồi. Theo sáng sớm đến bây giờ còn vẫn không có bán được cái gì, nàng cũng không muốn mất đi cơ hội này.

-Chờ một chút, cho tôi hỏi một chút, nơi này hang hóa có giấy chứng nhận là hang thật không vậy? Đừng có bán hang giả đấy nhé, trước nói rõ mất lòng trước được lòng sau, tiền thì tôi không ngại, nhưng các người phải bán cho tôi hàng thật đấy nhé…

Đinh Trường Sinh cười cười nói, mặc dù là cười, nhưng lời nói thì có mùi vị uy hϊếp đậm đặc.

-Tiên sinh …anh yên tâm, tuyệt đối là hàng thật, giả một bồi mười…

Cô bán hàng nói xong , mang theo An Lôi đi xem các loại túi xách

Nhưng An Lôi hình như là không muốn mua, nhìn quanh một vòng, lúc này nàng không nhín kiểu dáng túi xách, mà chỉ là nhìn lấy nhãn hiệu, mỗi một lần nhìn đến giá cả rồi thì lướt qua cái khác, thời gian dần qua trong long của cô bán hàng đã chìm đến đáy cốc, nàng nhìn ra được, cô gái này không phải là không muốn mua, mà là bởi vì nhìn thấy giá cả quá đắt, không mua nổi.

-Như thế nào? Không có lựa được cái túi xách nào sao?

Đinh Trường Sinh thấy An Lôi quay trở về tay không, hỏi.

-Ai ui… bộ anh bị bệnh hay sao? Mắc như vậy, tôi không mua đâu, mua xong rồi đi trên đường bị người ta giật mất thì làm sao?

An Lôi ngồi xuống bên người Đinh Trường Sinh nhỏ giọng nói .

-Cô mới là có bệnh, cô xem cái túi xách của cô kìa, đã sờn cũ rồi, cũng phải giữ thể diện một chút mà.

Đinh Trường Sinh nói ra .

-Thế nhưng mà tại đây bán quá mắc, cái nào cũng cả vạn nguyên tiền, anh biết tiền lương của tôi bao nhiêu không, một tháng chỉ có hai ngàn tám, đây là mấy tháng tiền lương của tôi đó…

An Lôi tuy trong nội tâm bây giờ đã muốn đem Đinh Trường Sinh đưa ra làm tấm mộc cho mình, cho nên nàng mới gọi Đinh Trường Sinh quay lại để Đinh Trường Sinh đưa mình đến chỗ làm, chính là muốn để cho người biết mình bây giờ đang cùng Đinh Trường Sinh hẹn hò yêu thương, tốt nhất là để cho Trần Đông biết rõ , nếu là như vậy, thì có thể Trần Đông sẽ khiêm tốn hơn một chút, nhưng ý nghĩ này của mình có hiệu quả hay không, nàng cũng thật là thấp thỏm không yên, nhưng cục diện bây giờ chỉ có thể là còn nước còn tát .

Thế nhưng bây giờ nàng nhìn thấy Đinh Trường Sinh rõ ràng như vậy dốc hết vốn liếng vì mình mà mua đồ, trong lòng của nàng liền có chút phát hoảng, một gian phòng có thể vẫn không tính, nhưng hiện tại lại bắt đầu mua cho mình những thứ xa xỉ phẩm này, nếu như mình thu quá nhiều, đến cuối cùng thì sẽ kết thúc như thế nào đây này.

Còn có một việc, chính nàng cũng phải nghĩ tới, lúc mới bắt đầu thu loại lễ vật nhỏ, chậm rãi bắt đầu thu lễ vật lớn, một khi loại đưa tặng này mình đã hình thành thói quen, như vậy đến ngày nào đó đến lúc nam nhân kia đến thời điểm thu hoạch, cái ngươi cống hiến ra thì chính là thân thể của ngươi, bởi vì đến lúc này thì ngươi đối với người nam nhân kia đã không thể còn tự thoát ra được, cho nên tất cả rồi sẽ theo tiết tấu nước chảy thành sông.

Đinh Trường Sinh không có tiếp lời, đứng lên đi đến trước một cái túi xách, cầm lên nhìn, đương nhiên hắn cũng không biết rành, hắn chỉ cần đây là hàng hiệu thật sự ..

-Cái này bao nhiêu tiền?

Đinh Trường Sinh hỏi .

-Tiên sinh, cái này là 8998 nguyên tiền, hiện tại đang giảm giá ..

Cô bán hàng ân cần nói ra .

-Được, lấy cái túi xách này đi..

Đinh Trường Sinh chỉ vào cái túi xách, không hỏi ý kiến của An Lôi nữa, bởi vì ngay mới vừa rồi lúc An Lôi đi nhìn xem túi xách, Đinh Trường Sinh vẫn tại chú ý đến sắc mặt của nàng, khi nàng đi đến phía trước cái túi xách này, rõ ràng là nàng dừng lâu một chút, cho nên Đinh Trường Sinh kết luận, An Lôi ưa thích cái túi xách này.

-Anh điên rồi, mắc như vậy mà mua làm chi?

An Lôi ở bên cạnh hắn nhỏ giọng nói .

Đinh Trường Sinh cũng không quay đầu lại, xuất ra cái thẻ ngân hang cho cô bán hàng, cô bán hàng thì sợ để lâu Đinh Trường Sinh sẽ tiếc tiền không mua, liền đi nhanh đến quầy thu ngân, đồng thời để cho một cô bán hàng khác mang cái túi xách gói lại .

Mà lúc này An Lôi đã tức giận bước ra ngài tiệm, cũng không có đợi Đinh Trường Sinh, lúc thấy Đinh Trường Sinh xách cái túi xách đi theo ra ngoài, An Lôi xụ mặt, cũng không liếc nhìn Đinh Trường Sinh, mặc dù nàng rất muốn nhìn xem cái túi xách này, nhưng sĩ diện tự tôn làm cho nàng nhất định phải bảo trì, không thể lộ ra là một người phụ nữ hám lợi, chính mình dù sao cũng là nhân viên nhà nước, hơn nữa còn là cán bộ của viện kiểm sát.

-Anh...anh làm gì?

Ngay lúc Đinh Trường Sinh cùng An Lôi song song đi tới, ai cũng không nói đến ai, Đinh Trường Sinh đột nhiên nắm nắm lấy bả vai An Lôi , kéo nàng vào một cửa hàng giày gần đó .

-Tuy đàn ông thì mang giày rất trọng yếu, nhưng chân của phụ nữ cũng rất trọng yếu, bởi vì nam nhân rất thích nhìn xem đôi chân của phụ nữ, đối với mỗi một người nam nhân thì đều có cực lớn cám dỗ .

Đinh Trường Sinh nhỏ giọng tại bên tai An Lôi nói, những lời này lại khiến cho mặt An Lôi của thoáng cái đỏ đến lỗ tai .

-Nói nhăng nói cuội gì đấy, anh không có chút nào đứng đắn, tôi không mua đâu..

An Lôi đã thấy bên trên kệ trưng bày giày, cũng đều là vài ngàn, chẳng lẽ thằng này lại cũng muốn mua cho mình đôi giày mắc như vậy nữa?