Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1490: Lòng người khó dò

CHƯƠNG 1490: LÒNG NGƯỜI KHÓ DÒ.

-Nhận được hai cái thông báo, một cái là đi, một cái là không đi, đã hủy bỏ.

Hồ Giai Giai mặt không cảm giác nói ra

-Hủy bỏ? Lúc nào? Nguyên nhân gì ?

Đinh Trường Sinh sững sờ, hỏi, chính mình vừa rồi tại đại viện thành ủy, Thạch Ái Quốc còn nói rõ việc ký tên đâu rồi, làm sao lại thay đổi nhanh như vậy ..

-Vừa mới rồi, chị cho rằng em cũng biết đây này,

Hồ Giai Giai nói ra

Đinh Trường Sinh kinh ngạc, để chén trà xuống, như có điều suy nghĩ, hắn liền cầm lấy điện thoại gọi cho Tần Chấn Bang, hắn còn tưởng rằng bên Tần Chấn Bang đã xảy ra tình huống gì khẩn cấp, nào biết được, chính mình vừa mới gọi điện thoại, nhận được lại là những lời phàn nàn củaTần Chấn Bang.

-Này, đến cùng chuyện gì xảy ra vậy ? Cái hạng mục này sẽ không làm, các người làm việc quá quan liêu a, thật đúng là thành sự thì ít, bại sự thì nhiều.

Tần Chấn Bang biết các quan viên trong Hồ Châu, Đinh Trường Sinh có chức vụ nhỏ nhất, hơn nữa cùng Đinh Trường Sinh cũng tương đối quen rồi, cho nên có mấy lời có thể là tùy tiện nói .

-Ha ha, Tần tiên sinh … chú đừng tức giận, cháu cũng vừa mới biết việc này, bọn họ nói như thế nào, vì sao hủy bỏ vậy?

-Không có cho biết là nguyên nhân gì, chỉ có mấy chữ hủy bỏ, hủy bỏ thì hủy bỏ, tôi tại Bắc Kinh cũng không có thiếu chuyện làm..

Tần Chấn Bang phàn nàn nói .

-Vậy để cháu tìm hiểu một chút, đến lúc đó cháu sẽ hướng gặp chú báo cáo, tốt, cứ như vậy.

Đinh Trường Sinh cúp điện thoại , nhìn Hồ Giai Giai

-Nhìn chị làm gì, chị cái gì cũng không biết.

Hồ Giai Giai cảnh giác nói

-Chị à… em hiện tại coi như là mắt mù rồi, chuyện gì cũng không biết, chị gọi điên thoại cho Sở phó chủ tịch hỏi một chút chứ, đến cùng là chuyện gì xảy ra, em nói cho chị biết, chị đừng tưởng rằng chị chỉ là phó chủ nhiệm. thì mọi sự đại cát, nếu xảy ra chuyện thì chị cũng phải có trách nhiệm đấý, ít nhất chúng ta cũng phải hiểu rõ vì sao, để khi nhà đầu tư hỏi, chúng ta mới có thể ứng đối, phải không?

Đinh Trường Sinh ưỡn mặt đối với Hồ Giai Giai nói ra

-Ai ai …không nói vậy được, chị là phó chủ nhiệm, mặc kệ những việc này ra sao, em mới là chính chủ, nếu xảy ra chuyện, trước ở trên tru sát em, sau đó mới nói đến những thứ khác…

-Em biết..đúng là không có nhân tâm a, có phải chị đang đợi cơ hội đem em ra xử trảm, sau đó chị nhàn hạ lên làm chủ nhiệm đúng không?

Đinh Trường Sinh vẻ bên ngoài thì cười, nhưng trong lòng không cười mà hỏi.

Hồ Giai Giai ngược lại không nói chuyện, nhưng thò tay muốn bưng chén trà lên hướng trên đầu Đinh Trường Sinh giội, may mắn là Đinh Trường Sinh thò tay đè lại, hơn nữa còn còn là một tay đè ở trên bả vai của Hồ Giai Giai kéo sát lại người hắn, nàng ngây người như bò cạp ngủ đông một chút, liền vội vàng rút người về..

-Đinh Trường Sinh, cơm có thể ăn bậy nhưng lời nói không nên nói lung tung, nói sai sẽ làm tổn thương người đấy.

Hồ Giai Giai sâu kín nói ra.

-Vâng…vâng… em xin lỗi, lời nói mới rồi đúng là thiếu suy nghĩ, bất quá lúc này đây chị phải giúp em một chút đi, bên ủy ban thành phố gần đây đều rất là ủng hộ cái hạng mục này, như thế nào đột nhiên thay đổi, em chợt có một loại cảm giác bất tường đây này?

Đinh Trường Sinh sát vào người Hồ Giai Giai, nhỏ giọng nói.

-Việc này cùng chị lại không có vấn đề gì, chị vì cái gì mà phải giúp em?

Hồ Giai Giai bộ dáng nhìn có chút hả hê.

-Chị à… chị nói như vậy không đúng, chúng ta là đồng hương, còn làm đồng sự , còn đã từng chống đỡ đủ một đêm, chị làm như vậy không phải hơi quá đáng, được rồi… coi như là chúng ta trước đây không có bất kỳ quan hệ gì đi nữa, ít nhất chúng ta hôm nay cũng có duyên phận từ chén trà a...

Đinh Trường Sinh chỉ vào chén trà của Hồ Giai Giai, vô lại nói ra .

-Nói hươu nói vượn, chị như thế nào lại phát hiện, em làm quan càng lớn, thì da mặt lại càng dày vậy…

Hồ Giai Giai mặc dù là nói như vậy, nhưng vẫn lấy ra điện thoại.

Đinh Trường Sinh cười cười không nói, nhìn Hồ Giai Giai gọi điện thoại cho Sở Hạc Hiên, khoan hãy nói, Hồ Giai Giai vẫn là thật đáng yêu, nhất là cặp môi đỏ mọng một màn kia đã từng bú ɭϊếʍ lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn, nghĩ đến một đêm điên cuồng ngày trước đã từng giao hoan với nàng, hắn không tự chủ được thè lưỡi ra liếʍ một chút môi mình, cũng may là không có bị Hồ Giai Giai phát hiện.

- Này, Sở phó chủ tịch, em là Hồ Giai Giai ở khu đang phát triển đây.

Hồ Giai Giai gọi điện thoại, mở loa, đưa di động đặt ở trên bàn công tác Đinh Trường Sinh .

-Um.. Giai Giai a, chuyện gì?

Sở Hạc Hiên rõ ràng sửng sốt một chút, nhưng vẫn là tiếp tục nói .

-Em muốn hỏi một chút, ngày mai cái hạng mục PX ký tên nghi thức sao lại hủy bỏ vậy? Chúng em làm sao giải thích với nhà đầu tư đây?

Hồ Giai Giai còn lộ ra bộ dáng rất gấp ..

-Há, chuyện này anh cũng không rõ, đây là do Để chủ tịch tự mình thao tác, các người cứ dựa theo thông báo xử lý là được, còn những chuyện khác cũng không cần quan tâm đến, bên nhà đầu tư sẽ có người trao đổi lại với bọn họ, được rồi, anh đang họp, trước hết cứ như vậy đi.

Nói xong sở Hạc Hiên liền cúp điện thoại .

Cú điện thoại này chẳng khác gì là không hỏi cái gì, điều này làm cho Đinh Trường Sinh rất là ảo não..Ai… đáng tiếc mình ở bên ủy ban thành phố bên kia mình không có ai thân thiết, đối với chuyện bên kia không có chút nào biết rõ.

-Xem đi, ngay cả anh rể của chị cũng không biết, vậy là sự tình này vẫn là rất bảo mật, đã thành… chị đi trước.

-Này…cầm chén trà lấy đi theo đi…

- Cho em luôn đấy..

Hồ Giai Giai liếc nhìn Đinh Trường Sinh, mở cửa đi ra ngoài .

Lúc Hồ Giai Giai gọi điện thoại, hắn vẫn cho rằng Hồ Giai Giai là thứ người thành thật, ít nhất chính mình đối với nàng vẫn không tệ, nàng cũng sẽ không vũng hố lừa dối chính mình, nhưng sau khi cuộc gọi điện thoại xong, hắn cũng còn cảm ơn Hồ Giai Giai đấy, bởi vì dù sao nàng cũng là mở loa cho hắn trực tiếp cùng nghe.

Nhưng ngay mới vừa rồi, Đinh Trường Sinh lập tức liền biết là chuyện gì xảy ra .

Hồ Giai Giai lúc gọi điện thoại, mở miệng gọi là Sở phó chủ tịch, mà lúc cùng với Đinh Trường Sinh nói chuyện, luôn miệng gọi Sở phó chủ tịch là anh rể, lối xưng hô này khác biệt, có thể là Sở Hạc Hiên cùng Hồ Giai Giai đã đạt thành ăn ý, hoặc là xưng hô theo lối này là một cái nhắc nhở cho Sở Hạc Hiên, đó chính là bên này không phải chỉ có một mình Hồ Giai Giai, mà còn có người ngoài đang ở đây, vì vậy Sở Hạc Hiên lúc nói chuyện rõ ràng đã dừng lại một chút .

Cái này đã nói lên, bình thường Hồ Giai Giai gọi điện thoại cho Sở Hạc Hiên không phải là xưng hô là phó chủ tịch như vậy đấy, xem ra người đàn bà này đã diễn một tuồng kịch trước mặt mình a, nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận thì mình cũng đâu có thể nói được Hồ Giai Giai cái gì? Đây là quyền tự do của người ta, chính mình cũng không thể vạch trần, có một số việc, nói ra cũng không có ý nghĩa, chỉ cần ở bên trong tâm của mình tinh tường là được rồi.