CHƯƠNG 1303: BÍ MẬT.
Cái nghề sắt thép này vốn là một nghề có lãi rất cao, nhưng trải qua mấy năm nhà nước điều tiết khống chế cùng với khủng hoảng tài chính quốc tế, đại bộ phận xí nghiệp sắt thép đều vào trạng thái lỗ lã, có xí nghiệp sắt thép nhà nước một năm lỗ đến mấy tỷ cũng là chuyện bình thường đấy.
Vì thế sở dĩ Tạ Phương Quỳnh quay trở về xí nghiệp sắt thép của gia tộc, đó là vì cha của nàng thật sự muốn không chịu đựng nổi nữa rồi.
Nhưng Tạ Phương Quỳnh cũng không có quyền phép như là Quan Âm bồ tát, nàng cũng không có sức mạnh biến hóa lớn lao, cho nên cũng chỉ có thể cầm cự suông, thế nhưng hiện tại ngành sản xuất quốc nội sắt thép đã bắt đầu thời điểm quay về có lợi nhuận, nhưng rất nhiều người vẫn chưa nhìn không thấu cục diện này, ngân hàng đối với ngành sắt thép buộc chặc vòng quay luân chuyển tiền tệ, mà điều các xí nghiệp tư nhân mong đợi ngoại trừ ngân hàng, căn bản không còn có nguồn khác đầu tư bỏ vốn vào, như vậy chỉ có nước nằm chờ chết, hoặc là chờ người khác chết.
-Trước giờ em không có chú ý, ngành sắt thép này thật đúng là không dễ nhúng tay vào rồi.
Đinh Nhị Cẩu ngồi ở phía sau xe, vừa lật nhìn xem các tài liệu từ văn phòng khu khai phát đưa cho hắn tìm hiểu về ngành sắt thép trong thời gian gần đây, vừa hướng phía trước Đỗ Sơn Khôi lái xe nói ra .
Lần này đi Kinh Sơn, ngoài 100 km, hắn không có dám một mình đi ra ngoài, nên mang theo một lái xe thì vẫn tốt hơn, vì vậy liền gọi Đỗ Sơn Khôi .
-Tôi có biết một người cũng làn người của thành phố Bạch Sơn đấy, chỉ là hắn không phải là sán xuất sắt thép, mà là mua bán sắt thép, trước kia hắn đều lái siêu xe vòng tới vòng lui, mới mấy ngày hôm trước thì gặp lại hắn, đang chạy một chiếc xe máy cà tàng đang ăn bánh quẩy ở ven đường, tôi có hỏi thăm thì hắn cho biết, ngoại trừ cái xe máy cà tàng là không có bị niêm phong, còn toàn bộ tài sản của hắn đều bị bên pháp viện phong tỏa rồi, giờ thì nhà ở không có, siêu xe thì bị người khác lái đi, ngay cả vợ mình cũng đã bỏ chạy trốn đi..
. Đỗ Sơn Khôi nói xong lắc đầu cảm khái.
-Tình hình ngành sắt thép đang thê thảm như vậy, chúng ta lần này đi Kinh Sơn nhiệm vụ sợ là sẽ bị treo mất, cũng không biết sắt thép của nhà Tạ thị có thảm như vậy không nữa, nếu như anh nói như vậy, chắc lần hoá duyên này sợ là vô công rồi quay trở về.
Đinh Nhị Cẩu thở dài nói .
-Cũng chưa biết chừng đâu, sắt thép nhà Tạ thị vẫn là rất nổi danh đấy, hơn nữa bọn họ trãi qua kinh doanh nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chút vốn ban đầu cũng không có, không có dễ dàng bị thua lỗ sạch đâu a ..
Đỗ Sơn Khôi cười nói .
Đinh Nhị Cẩu không nói nữa, nhưng trong lòng hắn rất lo lắng, Tạ thị trong lĩnh vực sắt thép lâu nay vẫn luôn là làm ăn lớn nhất, những ngành sản xuất khác rất ít liên quan đến bọn họ, nểu để bọn họ đổi qua nghề khác sợ là không dễ dàng.
-Ai ..đúng rồi, Tưởng Hải Dương bên kia có tin tức gì mới không?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Hắn sắp điên rồi , nhưng hai ngày vừa rồi bất chợt hắn an tĩnh lại, chứ đoạn thời gian trước sau khi Thiệu Nhất Chu mất tích, Tiêu Hồng cũng không thấy đâu cả, Tiêu Hồng thì dễ tìm rồi, chẳng qua là bọn hắn không dám đi tìm nàng, nhưng chuyện Thiệu Nhất Chu mất tích lại khiến Tưởng Hải Dương rất hoang mang, hắn vẫn luôn phái người đi tìm, còn Thiệu Nhất Chu thì đời nào còn dám ở lại thành phố Hồ Châu nữa , ngay cả nhà của hắn cũng không dám quay trở lại, dù sao cũng xem như là mất tích .
-Em cảm thấy Tưởng Hải Dương sẽ không từ bỏ ý đồ, hắn có thể còn những biện pháp khác, mảnh đất kia lợi nhuận đối với hắn lực hấp dẫn thật sự là quá lớn.
-Tôi cũng cảm thấy vậy, khi nào quay trở về tôi sẽ tiếp tục theo dõi hắn, nhìn xem còn có mánh khóe gì đây.
Đỗ Sơn Khôi nói.
Tưởng Hải Dương đúng là không có nhàn rỗi, nhưng hắn cũng không có mưu kế hoa chiêu gì, mà là đang đùa nghịch đàn bà, không phải là ai xa lạ, mà chính là vợ của Trần Vượng Hải, cũng là mợ của hắn.
Từ sau khi chồng chết đi, đem nữ cảnh sát Trịnh Lan Ni làm hộ tịch tại đồn công an cũng không đi làm nữa, nhưng trong đơn vị cũng không có ai truy cứu việc này, vấn đề này cũng là một chỗ tốt của công chức nhà nước, một khi trong nhà có xảy ra t chuyện, thì đều có thể xin phép nghỉ dài hạn, nhưng cơ quan lại không có trừ tiền lương, đây cũng không phải là phúc lợi, mà chỉ cần có mối quan hệ đến gặp lãnh đạo cơ quan chào hỏi biết điều một chút, thì cho dù là bề bộn đến đâu đi nữa, tiền lương mỗi tháng đúng hạn sẽ chuyển tới trong thẻ, cho dù có ở bên ngoài có làm cái gì đi nữa thì củng mặc kệ.
Xã hội bây giờ, ai cũng tìm biện pháp làm kiếm thêm ít tiền, nhưng Trịnh Lan Ni cũng không phải bởi vì ở bên ngoài làm kinh doanh mà không đi làm, chẳng qua là nàng bị Tưởng Hải Dương không cho đi, hiện tại Trịnh Lan Ni chẳng khác gì là được Tưởng Hải Dương bao nuôi.
Sau khi Trần Vượng Hải tự sát không giải thích được, thì Trịnh Lan Ni giống như thủ tiết ở nhà, nhưng nàng ở nhà cũng không có nhàn rỗi, khi nghe được tiếng gõ cửa, Trịnh Lan Ni giật mình hơi run rẩy, cũng không dám bước ra mở môn .
-Cháu...cháu ..sao mới giờ mà đã tới?
Trinh Lan Ni nhìn thoáng qua thì thấy Tưởng Hải Dương đứng ở ngoài cửa nên hỏi.
-Như thế nào …mợ không chào đón cháu à, chẳng qua là cháu nhớ mợ nên mới đến đây, em họ của cháu có ở nhà không vậy?
Tưởng Hải Dương vừa bước vào cửa, liền đem Trinh Lan Ni ôm vào trong ngực, không chút kiêng kỵ thò tay của hắn mò vào bên trong cổ áo của Trinh Lan Ni, không ngừng xoa nắn lấy,Trinh Lan Ni cũng không dám phản kháng, chỉ để yên cho hắn làm ẩu .
-Nó…đi.. đi học rồi.
Trinh Lan Ni ấp úng nói ra .
-Há, vậy thì tốt rồi, chúng ta không cần đi vào trong phòng ngủ, cứ làm ngay ở tại chỗ này đi…
Nói xong Tưởng Hải Dương ngồi xuống ở trên ghế sa lon.
-Hải Dương, cháu….cháu tha cho mợ đi, chúng ta không thể cứ sai mãi, mợ..mợ.. thật sự không làm được chuyện này.
Trinh Lan Ni nước mắt suýt chút nữa trào ra rơi xuống, cơ hồ là quỳ xuống cầu xin Tưởng Hải Dương rồi.
Nhưng Tưởng Hải Dương bất vi sở động, hắn nâng lên cái cằm Trinh Lan Ni, nói:
-Có phải là mợ cảm giác chỉ một mình cháu thì không có sướиɠ a, ngày hôm qua cha cháu còn hỏi mợ thế nào rồi, có muốn lại cùng vơi cha cháu một chỗ à?
-Không… không , mợ van cháu, mợ. . .
-Có cái gì mà xấu hổ chứ, kỳ trước lúc cả ba người chúng ta cùng làm với nhau , mợ không phải là rất hưởng thụ rêи ɾỉ thật to sao?
Tưởng Hải Dương một tay kéo Trinh Lan Ni vào lòng mình,
-Nhanh lên, cháu đang co hứng đây này…
Nói xong Tưởng Hải Dương liền đem Trinh Lan Ni áp ngã xuống dưới trên ghế salon, miệng tại trên mặt Trinh Lan Ni hôn lên.
-Cháu..cháu…... buông ra..
Trinh Lan Ni lấy tay đẩy lấy Tưởng Hải Dương, nhưng chính nàng cũng biết chỉ là vô ích, bàn tay của Tưởng Hải Dương đã nắm bắt được một bầu vυ' chín như mật đào xoa nắn, một bên cúi đầu ngậm vào đầṳ ѵú dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ mυ'ŧ, một bên ngón trỏ ngón cái bóp lấy đầṳ ѵú Trinh Lan Ni nhẹ nhàng văn vê.
…………………………………………………………………………………………..
Một chốc sau, từng làn điện lưu kí©ɧ ŧɧí©ɧ thẳng hướng toàn thân Trinh Lan Ni, nàng nhịn không được cả người hơi sợ run, hai đầu núʍ ѵú đã dần dần cứng rắn.
-Không .. a... đừng như vậy... um...
Trinh Lan Ni thân thể vô lực đong đưa, Tưởng Hải Dương tiếp tục mυ'ŧ vào đầṳ ѵú nàng, một bàn tay đã tuột xuống xẹt qua cái bụng tuyết trắng sờ soạng vlêm thảm lông đen gò mu mềm mại, ngón tay đưa đến bên mép ngoài phì nộn của cái âʍ ɦộ, hai mép ngoài lúc này hơi mở rộng ra, Tưởng Hải Dương lách vào cái khe thịt, đầu ngón tay để trên hạt âm hạch xoa lấy.
-Ai nha... không... a..
Trinh Lan Ni bị loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, hai chân kẹp chặt lại, rồi lại buông ra, xong rồi lại kẹp chặt, đùa bỡn trong chốc lát, dươиɠ ѵậŧ của Tưởng Hải Dương đã cứng rắn như sắt rồi, hắn nắm lên hai bắp đùi Trinh Lan Ni tách rộng ra, dươиɠ ѵậŧ không khách sáo chút nào liền cắm vào âʍ đa͙σ Trinh Lan Ni.
-Um..ui..
Tuy cây dươиɠ ѵậŧ của hắn đã cắm trong thân thể nàng xuất nhập nhiều lần, nhưng chỉ khi nào sau khi lên cơn động dục thì Trinh Lan Ni lại mới cảm nhận được sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẻ, nàng há miệng chút ít, bắp thịt của hai chân có chút căng thẳng.
"Òm ọp... Òm ọp..."
Ngay từ đầu, lúc dươиɠ ѵậŧ Tưởng Hải Dương đút vào âʍ đa͙σ Trinh Lan Ni thì dịch nhờn vẫn chưa đủ trơn nhớt, nhưng rất nhanh sâu trong âʍ đa͙σ Trinh Lan Ni tiết ra dịch nhờn, hơn nữa dịch nhờn trong thân thể nàng còn là rất nhiều, dươиɠ ѵậŧ Tưởng Hải Dương cơ hồ mỗi lần sáp đến sâu trong âʍ đa͙σ Trinh Lan Ni, mỗi một lần, Trinh Lan Ni cũng không khỏi cả người run lên, đôi môi đỏ mọng hé mở..
Dươиɠ ѵậŧ Tưởng Hải Dương làm một hơi mấy chục lần ra ra vào vào bên trong âʍ đa͙σ thì Trinh Lan Ni cả người đã là mồ hôi rịn chảy ròng ròng, hai gò má ửng hồng, chân gác tại trên đầu vai Tưởng Hải Dương, cái mông cũng nhổng lên thật cao rồi.
- A… …a u… uh…ừ…
Tưởng Hải Dương ngừng nghỉ một hồi lại bắt đầu thay đổi, tốc độ rất nhanh đút vào, tiếng ‘’ phạch..phạch ‘’ vang lên, Trinh Lan Ni đã không cách nào nhẫn nại kềm chế sự hưng phấn của mình, một luồng sóng mãnh liệt kɧoáı ©ảʍ đánh sâu vào làm nàng không ngừng rêи ɾỉ, thanh âm càng lúc càng lớn, tiếng thở dốc càng ngày càng nặng…
Mỗi một lần tiếng rêи ɾỉ vυ't cao lên, kèm theo thật dài hết giận, đôi lông mày nhíu lại, vừa thống khổ, lại phảng phất là thoải mái.
…………………………………………………………………………………………….
-A…a….á….
Một lát sau Trinh Lan Ni càng không ngừng kêu rên, Tưởng Hải Dương đã nhận thấy thấy âʍ đa͙σ Trinh Lan Ni hàng loạt co rút lại, mỗi lần dươиɠ ѵậŧ hắn đâm đến ở chỗ sâu trong âʍ đa͙σ, thì từng làn một dịch nhờn theo dươиɠ ѵậŧ rút ra chảy đến theo dưới khe đít đã ướt một mảnh.
Cao trào sắp đến, Trinh Lan Ni sớm đã quên hết thảy, chỉ có mong muốn duy nhất bây giờ là dươиɠ ѵậŧ của Tưởng Hải Dương dùng hết sức thọc mạnh vào âʍ đa͙σ mình đi..
Tưởng Hải Dương chợt đem đôi chân Trinh Lan Ni buông xuống ra khỏi đầu vai của mình, dươиɠ ѵậŧ rút ra,Trinh Lan Ni nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới mình sẽ nói ra:
- Đừng… đừng rút ra…..
-Qùi xuống chổng mông lên mau..
Tưởng Hải Dương vỗ mạnh trên mông Trinh Lan Ni, nàng giờ thuận theo quỳ nằm lỳ ở dưới mặt sàn nhà, chính giữa bên dưới hậu môn, hai bên ướt nhẹp dịch nhờn, Tưởng Hải Dương đem hai chân quỳ của Trinh Lan Ni hướng hai bên một chút, hai tay vịn chặt Trinh Lan Ni hông của
-Ọt..
Một tiếng vang tiếng nước từ trong âʍ đa͙σ khi dươиɠ ѵậŧ cắm vào.
-Ui..ui…a….a….
Trinh Lan Ni liền bị dươиɠ ѵậŧ từ một góc độ khác đánh sâu vào âʍ đa͙σ, suýt chút nữa nằm bẹp xuống, bàn tay Tưởng Hải Dương đưa đến dưới bụng Trinh Lan Ni dỡi lấy, bắt đầu nhanh chóng rút ra đút vào.
Hai người thịt đυ.ng vào thịt ‘’ phạch..phạch,…’’vang lên,Trinh Lan Ni thở gấp không ra hơi rêи ɾỉ….
Cuối cùng thì lúc Trinh Lan Ni đạt đến cao trào, khi âʍ đa͙σ từng đợt co rút xiết chặt lại dươиɠ ѵậŧ, thì từ đầu khấc cũng đem từng làn một tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn tới trong thân thể Trinh Lan Ni, một làn tϊиɧ ɖϊ©h͙ mầu trắng ngà theo chính giữa hai mép nhỏ âʍ ɦộ sung huyết của Trinh Lan Ni trào chảy ra.
……………………………………………………………………………………………..