Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1255: Động tâm

CHƯƠNG 1255: ĐỘNG TÂM.

Ngoài xe khí trời vẫn còn se lạnh, nhưng trong xe lại ôn hòa như xuân, Thiệu Nhất Chu sở thích không sai, ở bên ngoài "xe chấn" nếu so với tại trong nhà thì an toàn hơn nhiều, trong nhà rất dễ dàng bị người làm soi mói, nhưng ở bên ngoài, chỉ cần lái xe đi, thì ai biết được hắn đang ở đâu.

Có lẽ là hai người bọn họ đang sung sướиɠ khoái hoạt, cho nên khi Đinh Nhị Cẩu gõ cửa sổ xe, ban đầu thì hai người đều không có chú ý tới, lúc Đinh Nhị Cẩu cùng Đỗ Sơn Khôi tiếp cận chiếc xe thì chiếc xe đã bắt đầu nhún nhảy như một chiếc thuyền con, rất có tiết tấu run lên, mà chiếc xe này có ba hàng chỗ ngồi, chỉ cần thả hai hàng ghế sau ngã ra, thì giống như là một chiếc giường rộng lớn rồi.

-Các người….các người muốn gì?

Thiệu Nhất Chu không biết mặt Đinh Nhị Cẩu, nhưng Tiêu Hồng thì lại biết hắn, tuy trời hơi tối, nhưng liếc mắt nhìn ra bên ngoài thì thấy đúng là Đinh Nhị Cẩu, giờ khắc này hồn phách của nàng hình như là không còn thuộc về mình nữa .

Đinh Nhị Cẩu là chó săn của Thạch Ái Quốc, tại đây ai cũng đều biết, đúng lúc này hắn xuất hiện ở nơi này, điều này có ý nghĩa gì, làm gì mà Tiêu Hồng lại không biết .

-Mở cửa ra.

Đinh Nhị Cẩu hô to .

-Đừng mở, nhanh chạy xe đi, nhanh lên.

Tiêu Hồng cháng váng nhìn Thiệu Nhất Chu la lên, nàng biết rõ, nếu mở cửa thì sẽ bị Đinh Nhị Cẩu nắm chắc rồi, hơn nữa trên người hai người lúc này tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không có mãnh vải che thân.

Nhìn thấy Thiệu Nhất Chu muốn bò đến trên ghế lái, Đinh Nhị Cẩu hướng sau lưng Đỗ Sơn Khôi khoát khoát tay, vì thế chờ cho Thiệu Nhất Chu vừa mới ngồi vào trên ghế lái, tay còn chưa có đυ.ng đến vô lăng xe, thì Đỗ Sơn Khôi tay cầm côn sắt thoáng cái liền đập vỡ cửa kính xe, theo quán tính, cây côn sắt thẳng vào đánh trúng vào trên bờ vai Thiệu Nhất Chu.

Thiệu Nhất Chu hét lên một tiếng, đau quá nên bị hôn mê bất tỉnh, Đinh Nhị Cẩu cau mày, liếc nhìn Đỗ Sơn Khôi, Đỗ Sơn Khôi ngượng ngùng cười cười nói:

-Ngoài ý muốn … ngoài ý muốn....

Đinh Nhị Cẩu không gì, chỉ là ấn xuống cái nút trong xe, khóa cửa xe đều mở ra, hắn đi đến đằng sau xe , mở cửa phía sau, cầm quần áo Thiệu Nhất Chu ném cho Đỗ Sơn Khôi .

-Đem hắn mang đi, tìm một chỗ không người chôn hắn đi.

Đinh Nhị Cẩu hung hãn nói, đương nhiên lời này hắn cố ý nói cho Tiêu Hồng nghe, quả nhiên lúc này Tiêu Hồng bị dọa sợ co rút người lại, ngay cả quần áo cũng không dám mặc vào .

Đỗ Sơn Khôi ừ một tiếng, đem Thiệu Nhất Chu theo trên ghế lái kéo xuống, cũng kép lê trên mặt đất, một đường kéo tới kia bên cạnh xe, nhét vào phía sau xe.

Còn Đinh Nhị Cẩu dọn dẹp một chút miểng kính vỡ trên ghế lái, rồi thuần thục lái xe quay ra , sau đó chạy khỏi bãi đậu xe, dùng tốc độ thật nhanh lái về phía vùng ngoại thành, bởi vì đã kiếng xe đã vỡ, cho nên bên trong xe độ hơi lạnh tràn vào, thời gian dần trôi qua bàn tay của hắn cũng bắt đầu tê cứng lại.

-Phu nhân tốt nhất mặc quần áo vào , coi chừng bị cảm mạo.

Đinh Nhị Cẩu nói với Tiêu Hồng đang run lẩy bẩy.

-Cậu…cậu...có phải muốn gϊếŧ tôi? Là Thạch Ái Quốc phái cậu tới, hay là Thạch Mai Trinh?

Tiêu Hồng hai hàm răng không ngừng run rẫy, đối với cái rét lạnh mà nói, thì đối với tánh mạng của mình cũng không là gì, giờ phút này đừng nói là mặc quần áo , tay run đến độ không cầm lấy được bất cứ vật gì .

Xe dừng lại tại khu khai phát, hiện tại Đinh Nhị Cẩu một cách tự nhiên đã xem khu đang phát triển trở thành địa bàn của mình, nên đã mấy lần chạy tới nơi này , thật ra thì hắn biết vì sao, tại nơi đây thổ địa bao la, muốn làm việc gì cũng sẽ khó bị phát hiện, hơn nữa tại đây yên tĩnh, có thể khiến cho người an tĩnh lại.

Đinh Nhị Cẩu ngừng xe xong, tắt máy, cầm theo chiếc đèn pin, nhìn thoáng qua Tiêu Hồng đằng sau run lẩy bẩy, không nói chuyện, chỉ đốt một điếu thuốc rồi hút.

Hắn làm thế càng khiến cho Tiêu Hồng càng thêm sợ hãi, trong đầu nàng suy nghĩ bước tiếp theo chính là muốn gϊếŧ người.

-Tô van cậu.. thật sự chuyện này tôi không muốn, tất cả là do Thiệu Nhất Chu bức bách tôi đấy, nếu tôi không nghe theo lời hắn, hắn sẽ đem mối quan hệ nói cho Thạch Ái Quốc biết, tôi không còn cách nào nên mới đành chịu làm như vậy.

Tiêu Hồng bắt đầu khóc lóc kể lể .

Đinh Nhị Cẩu vẫn im lặng xuống xe, đi đến phía sau xe, mở ra cửa sau xe, toàn bộ thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Tiêu Hồng đều hiện ra ở Đinh Nhị Cẩu trước mặt .

Hoàn toàn chính xác, Đinh Nhị Cẩu phải thừa nhận, Tiêu Hồng rất đẹp, hai đùi tuyết trắng sáng rạng rỡ, trên chân chưa kịp cởi đôi tất dài màu đen, càng khiến cho nàng có thêm sức sống dụ hoặc .

-Tới đây… bò ra ngoài…

Đinh Nhị Cẩu hít thật sâu một hơi thuốc.

-Không...không được ….đừng gϊếŧ tôi... tôi thật sự . . .

-Tôi không gϊếŧ phu nhân đâu, ra ngoài mau…tôi đếm tới ba, nếu phu nhân không ra, thì tự gánh lấy hậu quả.

Đinh Nhị Cẩu lạnh như băng nói, tuy Tiêu Hồng lúc này rất sợ hãi, nhưng nàng biết rõ, nếu như không làm theo lời của Đinh Nhị Cẩu, rất có thể thật sự mình không thấy được mặt trời ngày mai.

Vì vậy, buông xuống tất cả tôn nghiêm, bởi vì chưa có mặc quần áo, cho nên khi Đinh Nhị Cẩu bắt đầu đếm, Tiêu Hồng lập tức dựa theo Đinh Nhị Cẩu yêu cầu, chậm rãi cúi người quỳ bò ra, lúc này cũng không có cái gì có thể ngăn cản tầm mắt của hắn.

Giờ phút này, trên cái âʍ ɦộ đã wax sạch lông của nàng, vẫn còn dính đầy lốm đốm màu trắng của dịch nhờn đã khô quánh lại từ nơi cửa miệng âʍ đa͙σ, đương nhiên, đây chính là lúc vừa rồi Tiêu Hồng cùng Thiệu Nhất Chu vừa mới đại chiến nên dịch nhờn chảy ra, lúc này cái khe nứt hồng hồng có chút hở ra , hai bên mép nhỏ cũng còn hơi hơi sung huyết sưng lên, cặp đầu gối mượt mà đáng yêu, bắp chân săn cứng, không có một tia dư thừa thịt béo; mắt cá chân mịn nhẵn, rất là đáng yêu.

Đinh Nhị Cẩu phải thừa nhận, chính mình đang động tâm .

Tiêu Hồng cũng đã nhìn ra, trước mặt tên nam nhân này đã động tâm, bởi vì nàng nhìn thấy từ chính giữa hai chân hắn cái vật kia đang từ từ bành trướng, thẳng đến khi hình thành một cái lều vải tật to tướng, nàng hơi có chút thở phào đương nhiên lúc này tên nam nhân đã động tâm, hy vọng mình se thoát chết, chỉ cần không chết, tât cả mọi chuyện về sau rồi hãy tính, trước bảo trụ cái mạng quan trọng hơn, vì thế nàng lại đem cặp đùi gốc phân ra thêm chút, lộ ra luôn cái cửa miệng âʍ đa͙σ với vài nếp khứa còn đỏ ửng, Đinh Nhị Cẩu thấy hô hấp mình xiết chặt, cái lổ hang của Tiêu Hồng lại rất nhỏ bé lộ vô cùng mê người, dươиɠ ѵậŧ của hắn cũng là chấn động, bật lên thêm một chút.