Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1224: Lo cho nước, cho dân

CHƯƠNG 1224 : LO CHO NƯỚC, CHO DÂN.

-Mấy ngày nay đi đâu mà ban ngày đêm tối gì không thấy mặt mũi vậy?

Nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu tiến đến, Dương Phụng Tê bất mãn hỏi.

-Ai…. thì cũng là vì chuyện trên tỉnh khai mở cuộc họp hiệp thương đấy, lãnh đạo của em từ Hồ Châu cũng đến rồi, em phải đến xum xoe, miễn cho bọn họ quên em, đến lúc đó khi trở về thì vị trí nào cũng bị mất.

-Hừ….thôi dẹp đi..., ai mà tin mấy chuyện ma quỷ của em, còn công chuyện của công ty chị đã vận tác cũng tạm được rồi, chì còn chờ chú Lương phái một người tới, nói là cái gì chủ nhiệm văn phòng tỉnh, với lại có chút việc cần chú Lương nói với bên cục Công Thương một tiếng , cơ bản mọi chuyện đã xong.

-Nhanh như vậy sao , bây giờ hiệu suất làm việc chính phủ cao như vậy sao?

Đinh Nhị Cẩu không tin nói .

-Nhanh hay chậm phải xem ai đang xử lý, nếu lãnh đạo ra mặt chào hỏi, bọn hắn họ chi dù là suốt đêm không ngủ cũng phải xử lý cho xong, nếu như không có lãnh đạo chào hỏi, thì cứ chờ xem, mười tháng, một năm mới xong là cũng còn may, làm không tốt phải còn hơn mấy năm, đến lúc đó các vấn đề mấu chốt làm ăn buôn bán cũng bị mất hết cơ hội.

Dương Phụng Tê thấu hiểu rất rõ nói , chuyện như vậy nàng thường xuyên gặp, công ty đầu tư Bàn Thạch cũng không phải ở đâu cũng đều có thịt nạt để ăn .

-Ai …nói cho cùng cũng là quan hệ xã hội a, đúng rồi chị Dương, lãnh đạo của em muốn chị giúp cho một chuyện.

-Lãnh đạo? Lãnh đạo nào?

Dương Phụng Tê sững sờ, nàng thật rất phản cảm khi cùng với quan viên có liên hệ..

-Bí thư thành ủy Hồ Châu, Thạch Ái Quốc.

Đinh Nhị Cẩu không biết xấu hổ nói.

-Chị cần gì mà phải giúp cho ông ta? Chị cùng ông cũng không quen, có phải là em đem chuyện của chúng ta báo cho ông ấy biết?

Dương Phụng Tê sắc mặt ửng hồng nói .

-Bộ em điên hay sao mà nói cáu chuyện này ra chứ? Kỳ thật cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là ông ta muốn sau cuộc họp, nếu thích hợp, gặp chủ tịch Lương báo cáo một chút công tác.

Đinh Nhị Cẩu nói ra, đối với tâm tư của Thạch Ái Quốc, Đinh Nhị Cẩu ít nhiều cũng biết một chút, ông ta thừa dịp Lương Văn Tường tại tỉnh Trung Nam căn cơ chưa ổn, dẫn đầu lấy lòng, đây cũng là một thủ đoạn để tự vệ, ông ta đối với La Minh Giang Nh có rất lớn cảnh giác .

-Muốn gặp chú Lương? Thì tự ông ta nói đi, bí thư thành ủy muốn báo cáo cơi chủ tỉnh, đây không phải chuyện rất bình thường sao? Còn cần phải bắc cầu dắt mối?

Dương Phụng Tê cho Đinh Nhị Cẩu tách cà phê, vừa tỉ mỉ kẹp cho hắn hai cục đường vuông, nói ra .

-Chị à… chị không biết ý của em rồi, thật ra đây là một chuyện tốt, đối với lãnh đạo của em cũng là chuyện tốt, đối với chủ tịch Lương cũng là chuyện tốt, chủ tịch Lương vừa mới nhậm chức ở tỉnh, ít nhất là đối với tỉnh Trung Nam có một số tình huống vẫn chưa quen thuộc, chị suy nghĩ một chút đi , đúng lúc này nếu có một lãnh đạo thành phố dựa vào chủ tịch Lương, như vậy chủ tịch Lương sẽ có địa phương để làm thí điểm, sau đó chậm rãi đẩy ra, đây không phải một cơ hội sao?

Tuy Đinh Nhị Cẩu nói rất mịt mờ, nhưng Dương Phụng Tê nghe qua đã hiểu ý tứ của Đinh Nhị Cẩu.

Dương Phụng Tê gật đầu , nhìn Đinh Nhị Cẩu liếc nói ra:

-Nhìn không ra, tâm địa gian giảo của em ngày càng biết cách đi đường vòng a.

- Hết cách rồi, đây là do môi trường sinh hoạt tạo ra đấy, tựa như chị mỗi ngày cũng phải đề phòng đối thủ của chị vậy, cho nên chuyện thương trường cùng như quan trường đều là nơi bẩn thỉu nhất trên cái thế giới này, nhưng ai cũng đều thích bám lấy, vấn đề này là sự thật, thử hỏi có người nào chịu rời khỏi cái sự thật này, rời bỏ sự thật, thì đồng nghĩa với cái chết sẽ đến.

Đinh Nhị Cẩu cảm thán nói.

-Tốt rồi tốt rồi, nếu lo lắng cho dân cho đất nước thì không nên cảm khái ở chỗ này, như vậy đi, chủ nhiệm văn phòng sắp gặp chị là người tin cậy của chú Lương, em nói với hắn một tiếng là xong rồi, chứ chị đi gặp chú Lương nói ra thì cũng hơi ngại.

Dương Phụng Tê nói.

-Làm sao em mở miệng nói được ? Chị biết rõ em là thành phân nông dân đâu có gốc rễ gì, chị nói đi, giúp đỡ thành phố Hồ Châu nói vài lời hữu ích, cho dù là chị không có đầu tư ở đó, nhưng cũng không thể đem Hồ Châu nói cái gì cũng tệ, chỉ sợ lúc đó chủ tịch Lương đối với Hồ Châu không có hứng thú, thì Hồ Châu coi như là xong.

-Được rồi , bất quá Đinh Trường Sinh, chị nói giúp là vì hoàn toàn nể mặt mũi của em, em phải cảm kích a.

Dương Phụng Tê để tách cà phê xuống quái khí nói ra .

-Đúng thế, em rất là cảm kích chị, đối với tình nghĩa của chị Dương, em khắc sâu nhất, thẳng thắn nhất.

Đinh Nhị Cẩu nói xong đến gần Dương Phụng Tê ngồi xuống, đem bàn tay vuốt lấy cái cổ của nàng.

Lúc vào cửa Đinh Nhị Cẩu đã thấy Dương Phụng Tê vừa mới tắm rửa xong, cái khăn tắm vẫn cón phủ ở trên người, cho nên tay của hắn thuận trơn một đường xuống thấp đưa vào bên trong hai bầu vυ' của nàng mà không gặp trở ngại nào, mấy đầu ngón tay liền ngọa nguậy nghịch ngợm lấy hai đầu núʍ ѵú..

-Thủ pháp của em càng ngày càng nhanh lẹ rồi, xem ra là đã áp dụng thì nghiệm không ít trên người những người đàn bà ah.

Dương Phụng Tê dựa vào tại ghế sô pha trên lưng, cám giác hai đầu núʍ ѵú của mình rất nhanh săn cứng lên, từ từ nhắm hai mắt, hưởng thụ lấy bàn tay Đinh Nhị Cẩu đang ve vuốt xoa nắn trên thân thể mình.

-Những cái thí nghiệm kia cũng là vì luyện tập để cho thành thạo rồi về phục vụ cho chị mà.

Đinh Nhị Cẩu ở bên tai của nàng nói ra .

-Thật sao?

-Thật chứ, em vẫn luôn là cho rằng phục vụ chị là một điều hứng thú cho nên mới không ngừng khổ luyện tuyệt kỹ .

-Chó má …Nhị Cẩu tử, em đang thả rắm chó đấy hả? Chị hỏi em…,cô gái mà em gửi đến công ty Bàn Thạch vừa học vừa làm là cái gì với em vậy?

Dương Phụng Tê tuy nhắm hai mắt, nhưng trong nội tâm nàng vẫn luôn là sáng trưng, không có chút nào bởi vì Đinh Nhị Cẩu dụ dỗ bỏ thuốc mê mà mơ hồ.

-Cô gái nào mà vừa học vừa làm chứ ? Ai vậy? Sao em không biết?

Đinh Nhị Cẩu giả bộ hồ đồ nói .

-Không biết thì tốt, để khi trở về chị sẽ đuổi cô cô gái đó..

Dương Phụng Tê mở mắt lườm Đinh Nhị Cẩu nói ra .

-Đừng nha …chị đối với em tốt lắm, đời này em không quên được.

Đinh Nhị Cẩu khẽ xoay người, kéo cái khăn tắm ra .

Quả nhiên là nàng vừa mới tắm rửa xong, thân thể bên trong tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không mảnh vải, tuy cái thân thể này Đinh Nhị Cẩu đã nhìn thấy qua vô số lần, dù là ban ngày hay là ban đêm, là trong phòng hay dã ngoại, nhưng mỗi lần gặp lại Đinh Nhị Cẩu vẫn không nhịn được hơi thở dồn dập .

-Thật ra cô gái kia không tệ, rất thông minh, chỉ là không biết cò còn trong trắng hay không mà thôi?

Dương Phụng Tê ngã đầu trên bả vai hắn, mà lúc này bàn tay ắc ma của hắn đã duỗi xuống bụng dưới của nàng.

-Bộ chị không nhìn ra sao?

Đinh Nhị Cẩu hỏi

-Hừ, chị là dân làm ăn, không phải là bác sĩ phụ khoa, làm sao mà nhìn ra được , vậy được rồi, khi trở về chị kêu cô gái đó lên phòng làm việc của chị để thử xem cho biết.

Dương Phụng Tê nói ra .

-Đừng a…cô gái kia da mặt mỏng, ngàn vạn lần chị đừng có thử …

Đinh Nhị Cẩu không tự tin nói ra .

- Ừ, em nói vậy thì chị đã hiểu, bây giờ chị còn phải giúp em nuôi nữ nhân của em a, vấn đề này có phải quá là không công bằng, Đinh Nhị Cẩu, em nói thật với chị, i rốt cuộc là em có bao nhiêu người đàn bà vậy?

Dương Phụng Tê trở mình , đối diện Đinh Nhị Cẩu hỏi.

-Chị cứ yên tâm đi, dù em có bao nhiêu đàn bà, thì chị cũng là lão đại , nếu đem công ty Bàn Thạch đầu tư kiến thiết thành một vương quốc đàn bà, chị vẫn làm chủ tịch, thay em quản bọn họ , như thế nào đây?

Đinh Nhị Cẩu nói ra .

-Hứ… còn dám nói vậy sao, bất quá cô gái kia nếu bồi dưỡng thêm một thời gian, nói không chừng tương lai còn có thể kiếm tiền được cho công ty Bàn Thạch đây.

Dương Phụng Tê nhắm mắt lại nói.

Đinh Nhị Cẩu đã chú ý tới hai chân của Dương Phụng Tê hơi dang rộng ra rồi, hơn nữa nàng thò tay giữ lấy đầu của Đinh Nhị Cẩu đẩy xuống bên dưới cái âʍ ɦộ của mình, tuy nàng không nói gì, nhưng hành động đã chứng minh hết thảy..