Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1100: Do không đáp ứng

-Đinh phó cục, hai chúng ta cộng sự thời gian cũng không ngắn, tôi là hạng người gì , cậu còn nhìn không thấu sao?

Đường Thiên Hà cố gắng chứng tỏ mình vô tội, nhưng Đinh Nhị Cẩu biết rõ, hắn chỉ đề tỉnh Đường Thiên Hà, gã đã làm phân cục trưởng công an cục trưởng nhiều năm như vậy, nếu cho là bờ mông sạch sẻ thì mới là lạ, cho nên Đinh Nhị Cẩu nhắc nhở gã, tốt nhất là đem cái mông của mình lau chùi sạch sẽ dấu vết đi, bằng không mà nói đến lúc đó đừng trách hắn trở mặt.

-Làm người không ai là hoàn hảo cả, có sai thì sửa, đừng có làm bậy thêm nữa, thôi cứ như vậy đi , đợi hôm nào chủ nhiệm Cố có thời gian, tôi sẽ báo với ông.

Đinh Nhị Cẩu đứng lên, đến đây là muốn tiễn khách rồi.

Được rồi Đinh phó cục, cám ơn, đến hôm đó tôi sẽ mang theo quà cáp gì đây?

Đối với quan hệ của Cố Thanh Sơn và Đinh Nhị Cẩu, thì Đường Thiên Hà cũng biết , cho nên khi Đinh Nhị Cẩu chủ động muốn dẫn gã đi gặp chủ nhiệm tổ chức cán bộ thành phố Hồ Châu, nếu gã không bày tỏ một chút lòng thành, cũng khó nói, nhưng tốt nhất vẫn phải nghe theo lời của Đinh cục trưởng nói, đây mới là điều bảo đảm nhất .

-Ông Đường …nếu muốn thuận lợi trong chuyện này, tốt nhất là đồ vật gì cũng không mang theo, nếu không nghe theo lời của tôi, thì ông có thể sẽ phải đợi thêm vài năm nữa đấy.

Đinh Nhị Cẩu mặt không cảm giác nói ra .

- Đinh phó cục .. tôi hiểu được, thôi tôi đi trước.

Đường Thiên Hà lúng túng cười cười ra cửa, nhưng là vừa ra khỏi cửa thì gặp đội trưởng giám sát đôn đốc Ngụy Đại Bình .

-Chào Ngụy đội trưởng, lão cũng tới tìm Đinh phó cục à.

Đường Thiên Hà thấy Ngụy Đại Bình, đứng lại chào hỏi ông ta.

-Đường phân cục, trùng hợp vậy, lão báo cáo xong rồi hả?

-Ừ, đã xong .. lão Ngụy, có thời gian xin lão Ngụy đội tăng cường chỉ đạo đối với phân cục khu Tân Hồ tôi với, vừa rồi Đinh phó cục mới hạ mệnh lệnh, muốn phân cục của tôi cố gắng đạt được phân cục tiêu biểu toàn tỉnh, có gì thì lão tạm thời ủng hộ và trợ giúp tôi với nhé

-Ha ha, lão Đường.. đúng là chuyện hiếm đi, trước kia mấy lão gặp đôi giám sát đôn đốc của chúng tôi thì chán ghét, giờ thì ngược lại chúng tôi trở thành bánh trái thơm ngon, tốt..đây chính là lão nói, đến lúc đó đừng trách chúng tôi vạch lá tìm sâu đấy..

Ngụy Đại Bình nói chuyện rất thoải mái trước mặt Đường Thiên Hà chứ không kiêng dè gì.

-Đúng vậy … tôi cầu còn không được, làm gì mà dám chê trách, tôi đi trước đây.

Đường Thiên Hà lui về phía sau một bước, nhường đường cho Ngụy Đại Bình, làm cho Ngụy Đại Bình cũng cảm thấy hãnh diện .

Ngụy Đại Bình đi đến trước cửa phòng Đinh Nhị Cẩu, hạ xuống tâm tình, gõ cửa .

-Vào đi.

Đinh Nhị Cẩu vừa vừa bật máy tính lên muốn nhìn tin tức, thì nghe được tiếng đập cửa .

-Đinh phó cục, có chút việc tôi muốn báo một chút có được không ?

Ngụy Đại Bình sau khi đi vào cũng không có đến đối diện, mà là đứng ở ngay cửa miệng hỏi .

-Chú Ngụy, khách sáo làm gì vậy, đến đây ngồi đi, có chuyện gì?

-Ừ, năm trước cậu có nói tôi đi tìm một cảnh sát giao thông ở chi đôi cảnh sát giao thông, tốt nhất là nữ, đến này đã tìm được một người, phù hợp với yêu cầu điều kiện của cậu, đây là tư liệu của cô ấy, cậu xem qua một chút đi..

-Vâng.. cứ để ở đây đi, chú tóm lược nói đơn giản tình huống cho tôi là được.

-Được rồi , đồng chí này tên Đái Thiên Lan, năm nay 30 năm tuổi, là cảnh sát giao thông chuyên trách ở đầu đường toàn nhà bách hóa Hồ Châu, đó là một trong những khu vực phồn hoa nhất của Hồ Châu, mỗi ngày số lượng xe chạy cùng người qua lại đều rất lớn, do đó lúc tan tầm thì nơi đó lại hay tắc đường, vì thế cô ấy mỗi ngày giờ làm việc đều vượt qua mười hai tiếng, rất vất vả, hơn nữa cuộc sống gia đình của cô ấy cũng rất khó khăn, chồng Đái Thiên Lan là phó đồn cảnh sát ở dưới khu Tân Hồ, năm trước đã hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ, khi đang lùng bắt ăn trộm, bị chúng đâm tổn thương lá lách nên tử vong, cho nên Đái Thiên Lan phải đi làm, còn phải nuôi bố chồng, mẹ chồng cùng với đứa con, sinh hoạt rất gian nan.

Đinh Nhị Cẩu nghe qua liền dừng tay lại con chuột máy tính, tựa lưng chú ý nghe Ngụy Đại Bình kể lại.

- Gia đình của cô ấy sinh hoạt rất khó khăn, vậy cô ấy có phản ảnh gia cảnh của mình đến trong đội chưa?

-Hình như là có phản ảnh qua, nhưng theo người của đội cảnh sát giao thông nói , Đái Thiên Lan vì muốn có thời gian chăm sóc con mình, đã từng xin điều chuyển qua khu vực khác ít đông đúc hơn, nhưng Trần Vượng Hãi không đồng ý, nguyên nhân là Đái Thiên Lan không có đáp ứng điều kiện của hắn đưa ra ?

-Điều kiện gì?

Đinh Nhị Cẩu hỏi.

-Cái này… hình như là quan hệ nam nữ gì đó…

Ngụy Đại Bình ấp úng nói ra nguyên cớ, Đinh Nhị Cẩu dĩ nhiên hiểu ngay, đúng là Trần Vượng Hãi thật đúng là đáng chết.

-Như vậy đi, chuyện này bây giờ đã không còn thuộc về tôi quản lý rồi, nhưng để tôi gặp Chu phó cục trưởng nói qua một tiếng, cứ tạm thời giao chuyện này cho tôi, đợi lát nữa tôi đi gặp đạo diễn Tương Ngọc Điệp của đài truyền hình thành phố, chú đi cùng với tôi, đem chuyện này nhờ cô ấy làm một phóng sự ngắn cho Đái Thiên Lan, sau đó chúng ta dựa theo ở trong cục thảo luận về chuyện này, nhìn xem nên theo tiến hành tuyên truyền theo phương diện nào, tranh thủ sớm ngày thay đổi hình tượng cảnh sát giao thông Hồ Châu, bây giờ hình ảnh của cảnh sát giao thông quả thực là quá nguy rồi.

Đinh Nhị Cẩu nói ra .

-Được, vậy chúng ta khi nào thì đi?

-Chú cứ về trước đi, để tôi liên lạc với Tương Ngọc Điệp một chút.

Ngụy Đại Bình đứng dậy đi rồi, Đinh Nhị Cẩu cầm điện thoại di động lên bắt đầu gọi điện thoại cho Tương Ngọc Điệp.

-Chị Tưởng à… em là Đinh Trường Sinh, chúc mừng năm mới, chị mãi mãi xinh đẹp không già.

-Được rồi…cam ơn Đinh phó cục, giữa chị và em mà còn nói ngoằn nghèo làm gì, , tìm chị có chuyện gì, nói đi để chị xem thử có chuyện gì mà phải thay mặt Đinh phó cục ra sức?

Nhận được điện thoại của Đinh Nhị Cẩu, Tương Ngọc Điệp nói cười vui vẻ, giọng nói ngọt ngào như đường tương đối cao.

-À.. là như vầy, em định đi đến đài truyền hình gặp chị một chút, có việc xin chị giúp một tay, có được không vậy?

-Đinh phó cục, em nhờ chị hỗ trợ mà không có thành ý gì cả, chỉ đến trực tiếp trực tiếp đài truyền hình là xong rồi sao ?

-Hì…vậy chị nói đi, muốn gặp mặt ở đâu thì em đến nơi đó.

- Mời chị đi ăn cơm nhà hàng Tây đi, đã lâu rồi không có người đàn ông nào sắp xếp cho chị một buổi ăn, như thế nào..Đinh phó cục?

.