Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 901: Gạt bỏ…

CHƯƠNG 901: GẠT BỎ….

Tưởng Văn Sơn liếc nhìn Đinh Nhị Cẩu, không nói gì thêm, nhưng theo tình hình từ nãy giờ, tối nay có thể là mình sẽ thua, ông rất hối hận vì sao trước đó không gọi thêm, chẳng qua bởi vì chính mình chủ quan không có xem Trịnh Hiểu Ngãi để ở trong mắt , lúc này mới bị thuyền lật trong mương, nhưng bây giờ có hối cũng đã muộn rồi, chỉ có thể đi một bước xem một bước mà thôi .

Tưởng Văn Sơn giận dữ nhìn thoáng qua Trịnh Hiểu Ngãi, người đàn bà tựa như là mọi chuyện chẳng có liên quan gì đến cô, cứ thản nhiên ngồi ở trên ghế salon.

Đinh Nhị Cẩu mở ra Laptop , lấy trong túi xáchra một cái USB bỏ vào, Tưởng Văn Sơn chợt có một loại cảm giác không ổn, khi hình ảnh sắp xuất hiện, thì Đinh Nhị Cẩu lại bấm phím tạm dừng .

-Ông Tưởng hôm qua ông nhắn cho Trịnh Hiểu Ngãi vài tấm hình, tôi tuy không thấy, nhưng nhất định là ông chụp dùng để uy hϊếp, tuy ông quá vô sỉ, dù sao nếu muốn khống chế một người đàn bà, đấy là phương thức tốt nhất, nhưng chuyện kế tiếp mà ông không nghĩ tới, trong cái USB này thì diễn viên chính lại chính là ông đấy..

Đinh Nhị Cẩu nhấn phím mở , đem cái Laptop đưa cho Tưởng Văn Sơn xem .

Đương nhiên là nội dung phim đã trải qua cắt nối biên tập lại, đem những phân đoạn đặc sắc nhất ghép lại thành một phim mà thôi, tất cả bên trong đều là hình ảnh Tưởng Văn Sơn đang hùng hục bú ɭϊếʍ dưới háng một người đàn bà đó là Trịnh Hiểu Ngãi …..

-Cậu,,,cậu…. đây là ý gì, cậu lấy phim này từ nơi nào vậy?

-Từ nơi nào thì không cần ông quan tâm đến, nhưng nếu từ giờ trở đi ông vẫn còn nhũng nhiễu quấy rầy đến cô ấy, lúc đó tôi sẽ đưa lên mạng biễu diễn khắp thiên hạ, tôi cũng muốn biết ông sẽ ăn nói như thế nào với vợ mình ở nhà, theo tôi được biết, nhà cha mẹ vợ của ông tại tỉnh Trung Nam vẫn có chút thể diện đấy…

-Hừm.. Đinh Nhị Cẩu , đúng là sóng lớp sau mạnh hơn sóng lớp trước, tôi thật sự sai lầm khi coi thường cậu..! Có phải là cậu đã theo dõi tôi từ lâu rồi, để tìm cách đẩy tôi ra khỏi TP Hồ Châu?

-Ông cũng quá đề cao tôi rồi, vật chứng này tôi có được cũng nhờ ngẫu nhiên, tôi chỉ muốn nói cho ông biết, đừng tưởng rằng trong tay có mấy tấm hình của cô ấy mà có thể uy hϊếp cô ấy cả đời, cùng lắm cá chết thì lưới cũng rách mà thôi, hơn nữa, tôi cũng đâu có tổn thất gì, đàn bà thì lại tìm một người khác là được, chỉ có ông Tưởng là xui xẻo, La chủ tịch khó khăn lắm mới bảo vệ ông qua được cửa ải này, bây giờ nếu như vật này rò rỉ ra bên ngoài, ai còn có thể bảo vệ ông qua được cửa ải kế tiếp?

Đinh Nhị Cẩu nói từng câu rất chậm, nhưng Tưởng Văn Sơn có thể cảm giác được từng nhát dao từ miệng của hắn .

-Ai , quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, nói đi.. nói điều kiện của cậu?

Tưởng Văn Sơn chán nản buông xuôi nói, ông biết rõ, đối diện tên tiểu tử này là một nhân vật hung ác, hắn ta âm thầm từng dám đánh lén một vị bí thư thành ủy, thì cũng đã biết rõ, thằng này tuyệt đối là một thứ người liều mạng, quân tử không đứng dưới tường sắp đổ, đối nghịch với thứ người như thế thì thật là không có ích lợi gì …

-Điều kiện của tôi rất đơn giản, người đàn bà này này thuộc về của tôi, nếu ông còn quấy rầy một lần nữa, thì hãy đợi đấy. À.. còn có chuyện này tôi muốn nói, ông lăn lộn đến ngày hôm nay, thì đến chết cũng không còn lo đến chuyện ăn mặc rồi, còn ham muốn thêm cái gì nữa, tuổi đã lớn như vậy, còn tự giày vò bản thân mình làm gì, hãy tìm một chỗ an nhàn hưởng thụ ngồi ăn rồi chờ chết là được, chứ ông càng hung hăng, thì cái chết đến càng nhanh, La chủ tịch bảo vệ được ông lúc này, nhưng lần sau thì tôi không khách sáo nói cho ông biết, để ý nhất cử nhất động của ông còn có nhiều người khác nữa, không nên phạm sại lầm tại trong tay với những người kia, bọn họ sẽ không giống như tôi có kiên nhẫn ngồi ở nơi này bàn điều kiện với ông đâu, bọn họ không nói điều kiện, chính ông hãy suy nghĩ đi.

-Được rồi , chuyện tôi cùng người đàn bà này sẽ dừng ở đây, đem cái USB kia đưa cho tôi..

-Đưa cho ông không thành vấn đề, nhưng ông muốn cái đồ chơi này thì có làm được cái gì, giống như là những tấm hình chụp rất nhiều người đàn bà của ông mà thôi, hay là ông trở về ngẫm lại nên giấu ở đâu đi, tôi cũng không hy vọng xa vời là ông có thể tiêu hủy toàn bộ , và ông cũng đừng trông cậy vào tôi không lưu tay , hãy xem lại hành động của mình mà tự xử, chỉ cần ông cam đoan những hình này không phát tan ra ngoài xã hội, chỉ cần có một tấm hình lọt ra bên ngoài, tôi sẽ đem cuốn phim này dán lên tên của ông để bán trên mạng, ông có hiểu ý của tôi không?

-Tiểu tử, coi như cậu lợi hại, khi trở về thì tôi sẽ tiêu hủy, chỉ mong cậu có thể tuân thủ đúng như hứa hẹn.

-Yên tâm đi, lời của tôi so lời của ông thì đáng giá hơn rất nhiều.

Đinh Nhị Cẩu Bất lấy cái Laptop đóng lại rồi rời đi, Trịnh Hiểu Ngãi cùng đi theo ở phía sau hắn, ngay cả liếc nhìn Tưởng Văn Sơn cũng không có.

Sau khi đóng cửa lại, Tưởng Văn Sơn mới hồi phục tinh thần, sờ liền gọi điện thoại cho Tưởng Hải Dương , nhưng lại không biết nên nói cái gì.

-Không có việc gì, ba không sao, con nghỉ ngơi đi….

-Ba … chỗ đó có phải là đã xảy ra chuyện gì phải không?

Tưởng Hải Dương hỏi

-Chỗ này không có việc gì, nghỉ ngơi đi …có chuyện muốn nói, nhưng khi cầm điện thoại lên lại quên , lúc nào nhớ ba sẽ gọi lại …

Tưởng Văn Sơn do dự rồi nói .

Tưởng Văn Sơn nhớ lời nói của Đinh Nhị Cẩu, bây giờ suy nghĩ lại thật sự là đúng vậy, chính mình đến trình độ này, còn thiếu cái gì nữa đây, lăn lộn cả đời chỉ là tìm vinh hoa phú quý, mà những thứ này mình hiện tại đã có, ông cũng hiểu ý của Đinh Nhị Cẩu muốn nói gì, tại tỉnh Trung Nam cũng thật sự là có một số người vẫn đang ngó chừng hắn, cái này một điểm không sai.

Nhưng giờ đây đây tất cả đều quyết tâm vì cuộc chạm trán với Đinh Nhị Cẩu vừa rồi làm ông đã có ý bỏ hết, đúng là động tác càng nhiều, thì sai lầm càng nhiều, cơ hội cho đối thủ cũng càng nhiều ….