-Vậy lần này chú ủng hộ Thạch Ái Quốc có phải xem như là để thu phục lòng người về phe mình phải không?
- Thật có cần Thạch Ái Quốc hay không, cũng không phải là chúng ta có thể định đoạt, theo chú được biết, về vấn đề của Thạch Ái Quốc, trong tỉnh đã đạt thành thỏa hiệp trước đó, chứ không thì Tưởng Văn Sơn làm sao có thể bình yên thoát thân rời khỏi TP Hồ Châu ấy ư, cho nên làm chính trị, thành công chính là dựa vào kết quả thỏa hiệp, về vấn đề này, cháu nhất định phải nhớ cho kỹ , bất cứ lúc nào cũng không có cái gọi là trung thành đâu, chẵng qua đó là bởi vì cái giá trả cho sự phản bội không đủ nhiều.
Ấn Thiên Hoa mệt mỏi nói ra.
Tình hình ở tại tỉnh Trung Nam bây giờ, chỉ dựa vào một trưởng phòng tổ chức cán bộ như ông, phái bổn địa rất khó có chỗ khởi sắc, cho nên vừa rồi lúc đi lên Bắc Kinh họp , Ấn Thiên Hoa tranh thủ thời gian đi thăm Trọng Phong Dương, hai nguời thống nhất quyết định kế sách ngủ đông, là im lìm ẩn giấu, giấu bài, để cho người nhìn vào có cảm giác là phái bổn địa không còn tồn tại nữa, nếu không mà nói, một chút cặn bã cũng không còn chổ cho phái bổn địa ăn, bất luận là An Như Sơn hay là La Minh Giang, ai cũng sẽ không một lần nữa để cho phái bổn địa có cơ hội phát triển lớn lên.
-Thế nhưng theo cháu được biết, Thạch Ái Quốc cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, ông ta trước kia là người của phó chủ tịch tỉnh Kiều Dương, nhưng không biết vì sao lần này cạnh tranh cái chức bí thư thành phố, Kiều Dương lại không có xuất thủ trợ giúp, cho nên lúc đó Thạch Ái Quốc mới chạy đi tìm mối quan hệ trên tỉnh, dường như là nhờ thông qua tên thư ký cũa trước đây của cháu, mới có cơ hội quá giang qua bên chiến tuyến của An bí thư.
-Thật ra thì có rất nhiều người muốn tiếp nhận chức bí thư thành ủy Hồ Châu, chỉ có điều là do An bí thư muốn gầy dựng Để Khôn Thành mà thôi, rồi sau này cháu sẽ thấy, Thạch Ái Quốc làm bí thư tại Hồ Châu cũng không lâu đâu, chú cảm thấy, An bí thư tính toán trước khi rút lui về tuyến sau, chắc chắn sẽ đem Để Khôn Thành nâng lên, vì đây là kẻ thân tín của ông ta.
-Đúng vậy, thời buổi bây giờ tìm được một người tin cẩn để bồi dưỡng thật quá khó khăn.
Trọng Hãi cảm xúc nói
-Ừ ? Đúng rồi, trước kia hình như cháu rất ca ngợi tên thư ký của cháu mà, giờ thế nào, hết còn sử dụng được rồi sao?
Ấn Thiên Hoa nhíu mày hỏi
-Vẫn còn, nhưng hắn bây giờ đang làm thư ký cho Thạch bí thư, chú cũng đã gặp qua.
Trọng Hãi nói .
-Vậy sao? Như thế thì đáng tiếc quá, nhưng chỉ cần còn có một chút liên quan với nhau, thì có thể ngày sau vẫn dùng được, nghe nói lần này Thạch Ái Quốc liên hệ được với An bí thư, chính là nhờ hắn liên lạc với Để Khôn Thành, chỉ là không ngờ tới Để Khôn Thành sau này lại trở thành chủ tịch TP Hồ Châu, đoán chừng chuyện này tất cả mọi người ai cũng không nghĩ tới a..
-Đúng vậy …thế sự thật sự là khó liệu, về chuyện này thì chú biết, Đinh Trường Sinh liên lạc với Chu Hồng Kỳ con gái của Chu Hổ Khanh, mà Chu Hồng Kỳ lại là chiến hữu với vợ của Để Khôn Thành, cho nên có nhờ Để Khôn Thành giúp qua chuyện này, sự tình chỉ đơn giản như vậy. Cho nên mới nói, hắn đã từng là thư ký của cháu, bây giờ lại làm thư ký cho Thạch Ái Quốc, mối quan hệ của các người mới càng chặc chẽ, chú và và Trọng Phong Dương đã bàn tính xong rồi, nếu như sau này Thạch Ái Quốc rời khỏi TP Hồ Châu, thì cháu phải tranh thủ lên làm Phó chủ tịch thành phố hoặc là phó chủ tịch trong ban thường vụ, đương nhiên chú biết chyện này khó khăn, nhưng đây là ý tứ của chú cháu, đây là tình thế bắt buộc.
Ấn Thiên Hoa nặng nề nói ra .
-Phó chủ tịch thành phố thì còn có khả năng thao tác , nhưng làm phó chủ tịch trong ban thường vụ đảng, cháu thấy khó khăn ah.
-Mọi sự là do người tính toán mà.
………………………………………………………………………………………………
Sáng sớm thứ bảy vốn là ngày ngủ bù tốt nhất, nhưng Đinh Nhị Cẩu thì không có hưởng được loại đãi ngộ này, tối hôm qua thứ sáu, Cổ Hiểu Manh gọi điện thoại thông báo cho Đinh Nhị Cẩu, vào sáu giờ sáng sớm ngày mai, đúng giờ đến nhà của nàng để đón nàng đi.
-Ồ…Tiểu Đinh, đến hồi nào mà không vào nhà vậy?
Đinh Nhị Cẩu vốn muốn là ở dưới nhà chờ Cổ Hiểu Manh, hắn sợ sáng sớm cha mẹ nuôi còn ngủ, nhưng là không có ngờ là mẹ nuôi Dương Hiểu vừa mở ra khỏi nhà mua bữa ăn sáng, cho nên cô nhìn thấy hắn đang đứng dựa vào cửa xe chờ đợi.
-Mẹ nuôi, dậy sớm vậy…,chị Hiểu Manh nhắn con sáng sớm hôm nay đưa chị đi lên tỉnh thương lượng qua hạng mục gì đó, cho nên con đứng đây để đợi, rồi đi luôn.
-Đứa nhỏ này…chờ mẹ qua bên kia mua thức ăn sáng, ăn xong rồi đi.
-Há, vậy con cùng đi với mẹ mua bữa sáng dù sao sáng sớm hôm nay con cũng chưa có đi bộ tập thể dục.
-Ừ… đi thôi , phía trước kia kìa..
Khi đến quầy sạp bán hàng buổi sáng, đúng lúc này Dương Hiểu cúi gập thắt lưng chỉ chỏ chọn món, chờ làm nóng rồi nhặt lên, làm cho Đinh Nhị Cẩu lại muốn phun máu mũi.
Vì nơi bán đồ ăn sáng chẳng có bao xa, nên Dương Hiểu vẫn tự nhiên mặc bộ váy áo đồ ngủ trong nhà, chỉ khoác sơ sài cái áo khoác da trên người che chắn phần trên, Dương Hiếu lại thật không ngờ, chính mình động tác như vậy, lại tạo cho Đinh Nhị Cẩu đang đứng đằng sau lại có cơ hội có thể càng rõ ràng hơn thưởng thức được cái mông tròn nẩy nở đang được bao vây dưới cái váy ngủ màu trắng mỏng, một cái mông đẹp cao cao vểnh lên, đem cái mông nẩy nở rất tròn ngạo nghễ ưỡn lên, tận tình hiện ra ở trước mặt của hắn, dưới loại tình huống này, Đinh Nhị Cẩu không khỏi bắt đầu đánh giá cái mông của Dương Hiểu, cô tuy hơn bốn mươi tuổi rồi, nhưng dáng người bảo dưỡng được phi thường tốt, cái mông kia khá lớn nhưng cũng không có bị sệ xuống, đã vậy còn rất tròn cong lên, màu trắng cái váy ngủ bao bọc đường cong duyên dáng hai mảnh thịt mông, tựa như tản ra nhàn nhạt hấp dẫn cái mùi của con cái, màu đen cái qυầи ɭóŧ ẩn hiện bó sát kéo căng trên cái mông Dương Hiểu, làn vải qυầи ɭóŧ nơi trung gian, cấn sâu vào trong khe đít, đem cái mông hoàn mỹ Dương Hiểu chia làm hai nửa, theo giữa hai chân nhìn sang, Đinh Nhị Cẩu dễ dàng nhìn thấy bên dưới cái âʍ ɦộ màu mỡ đầy đặn mê người như vậy, đương nhiên Dương Hiểu không có khả năng tại trước mặt Đinh Nhị Cẩu tạo ra phong tình, nhưng chính cái loại lơ đãng này, lại khiến cho cơ thể của cô phát ra hơi thở cám dỗ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của hắn.
Đinh Nhị Cẩu hít một hơi khí lạnh, dưới tình huống này, Đinh Nhị Cẩu không kiềm hãm được lại nhớ đến ngày đó mình ở trong phòng vệ sinh nhìn thấy cái qυầи ɭóŧ ren màu đen của Dương Hiểu , dưới đáy qυầи ɭóŧ có hình bầu dục còn in dấu vết từ cái âʍ đa͙σ tiết ra phân bố thành hình bầu dục lợn cợn vết bợn khô màu trắng đọng lại, cũng chính là cái qυầи ɭóŧ màu đen giống như bây giờ, nghĩ tới những thứ này, Đinh Nhị Cẩu trái tim của hắn lại đập bịch bịch loạn lên, cũng không khỏi trở nên xuẩn xuẩn dục động.
……………………………………………………………………………………………..
Sau khi mua xong bữa sáng Đinh Nhị Cẩu cùng Dương Hiểu quay trở về nhà, Cổ Hiểu Manh vẫn chưa rời khỏi giường, còn không biết sẽ đợi nàng tới khi nào.
Đinh Nhị Cẩu ngồi ở trước bàn ăn cùng Cổ Thanh Sơn và Dương Hiểu ăn hết nửa phần ăn sáng, đến lúc này Cổ Hiểu Manh mới lật đật chạy xuống hỏi .
-Đã sáu giờ sáng rồi sao?
-Đúng vậy, sáu giờ là em tới, nhưng chị xem bây giờ là mấy giờ rồi, dường như cuộc trao đổi kia là bắt đầu lúc chín giờ đúng không?
Cổ Hiểu Manh nhìn lên đồng hồ treo tường trong phòng ăn, đã là bảy giờ rưỡi, nàng lúc này mới “ woa “ một tiếng, bằng tốc độ nhanh nhất chạy quay trở lại phòng ngủ của mình, sau một lát lại chạy ra.
-Đinh Nhị Cẩu, em hại chết chị rồi , đã đến đây sao không lên gọi chị….Mẹ à, tối hôm qua con có nhờ mẹ sáng nay gọi con thức dậy sớm mà sao lại không kêu, trễ rồi…trễn rồi mà em vẫn còn ngồi đó ăn, đi nhanh lên.
Cổ Hiểu Manh thoăn thoắt cái miệng nhanh như gió.
Đinh Nhị Cẩu cũng vội vàng chạy ra khỏi nhà Cố Thanh Sơn, đó là một chiếc Passat, là xe của Đinh Nhị Cẩu mượn, chiếc xe của hắn xem như là bỏ đi rồi, mặc dù bây giờ cũng có thể chạy được, nhưng sau khi liên tiếp xảy ra hai lần sự cố, Đinh Nhị Cẩu đối với chiếc xe này đã có kiêng kị, hắn cũng liên hệ với Dương Phụng Tê nhờ nàng mua giúp một chiếc xe khác rồi.
-Hừ..tiêu rồi, đây chính là tâm huyết của chị đấy, nếu vụ trao đổi này không thành, thì em chiếm hết 80% trách nhiệm, sang năm em phải nuôi cơm cho chị cả năm…
Ngồi ở vị trí kế bên tài xế Cổ Hiểu Manh càu nhàu la hét .
-Không thành vấn đề, lo cho chị ăn cả đời cũng không thành là gì, quan trọng là việc này là của chị, mà chị hồ đồ như thế này, thì ai dám hợp tác yên lòng giao thiết kế cho chị đây?
Người nói vô tâm nhưng người nghe hữu ý, lúc này Cổ Hiểu Manh xấu hổ dời đi chủ đề, cái gì gọi là nuôi cơm cả đời ..hừ...
-Em biết cái gì, tối hôm qua chính là vì lo lắng đến chuyện trao đổi hôm nay mới thức khuya đấy, nào ngờ mới ngủ một chút thì đã trễ mất rồi, em lái xe nhanh lên chút đi, đến chín giờ có kịp không? Nếu là không kịp, thì tiêu chị rồi, lần đầu tiên gặp mặt nói chuyện hợp tác mà không lễ phép như vậy, người ta chắc chắn sẽ không dùng đến thiết kế của chị.
Nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu đã lái xe tốc độ đến 120 km rồi, mà Cổ Hiểu Manh vẫn còn không ngừng thúc giục nhanh lên… nhanh lên
-Nhanh nữa thì thành chiếc xe bay đấy, có thể đến kịp mà, chị không nên gấp gáp , ngồi mà suy ngẫm lại, lát nữa gặp người ta thì sẽ trao đổi như thế nào đi.
Cuối cùng thì Cổ Hiểu Manh cũng an tĩnh lại, nhắm mắt nghĩ đến chuyện đàm phán, nhờ thế mà Đinh Nhị Cẩu có được sự chuyên tâm lái xe.