CHƯƠNG 864: MẸ TÔI CHẾT VÌ TỰ SÁT.
-Cô thay mặt xin phép, chi bằng gϊếŧ tôi còn hơn.
-Vậy tự anh xin phép đi, dù sao tôi cũng không để cho anh đi đâu, ăn xong quẹt mỏ định chạy trốn sao? Không có cửa đâu..
-Nhưng tôi còn có nhiều việc, với lại cũng chẳng có lý do gì để xin phép nghỉ, cô tha cho tôi đi, đến tối tôi lại gặp cô được không?
-Không được, ngay tại lúc này, tôi không cho anh đi.
Thạch Mai Trinh ôm chặt lấy Đinh Nhị Cẩu không để cho hắn có cơ hội thoát thân.
-Thôi được rồi, tôi sẽ xin phép nghỉ, nhưng có một điều kiện.
Đinh Nhị Cẩu phút chốc liền thay đổi nói.
-Điều kiện gì?
Thạch Mai Trinh ngây thơ hỏi.
-Chính là điều kiện này…
Đinh Nhị Cẩu liền một tay nắm cổ của Thạch Mai Trinh đem đầu của nàng nhấn xuống giữa hai chân của mình, trong lúc này cây dươиɠ ѵậŧ lớn bắt đầu rục rịch, nhìn thấy thứ đồ vật xấu xa này khi dễ mình cả đêm này nọ, Thạch Mai Trinh vừa tức lại sợ, hắn một tay cầm lây dươиɠ ѵậŧ mình, đầu tiên dùng đầu khấc dươиɠ ѵậŧ nhẹ nhàng cà cạ vào cái cằm cùng gò má của Thạch Mai Trinh, đến khi Thạch Mai Trinh vội lắc lư cái đầu, hắn mới đem cây dươиɠ ѵậŧ để dưới lổ mũi của nàng.
Thạch Mai Trinh ngửi được đầu khấc dươиɠ ѵậŧ phát ra mùi vị nồng đậm tanh hôi, phía trên còn lưu lại dấu vết từ trong âʍ đa͙σ của nàng tiết ra dính lên mặt trên đã khô lại, nàng quay đầu nmuốn né tránh, nhưng Đinh Nhị Cẩu đã giữ chặt đầu của nàng, bắt đầu chậm chạp đút đầu khấc dươиɠ ѵậŧ vào miệng của nàng, Thạch Mai Trinh mặt đỏ tới mang tai, sau đó rốt cục hé mở ra đôi môi khêu gợi, nhẹ nhàng ngậm lấy đầu khấc của hắn, qua vài giây đồng hồ về sau, nàng nhả ra bắt đầu liếʍ quanh lổ tiểu dươиɠ ѵậŧ, tiếp theo liếʍ từ trên cao đi xuống rồi liếʍ khắp toàn bộ cây dươиɠ ѵậŧ của Đinh Nhị Cẩu.
Đinh Nhị Cẩu sung sướиɠ nhắm hai mắt lại, lúc này cuộc gọi điện thoại cũng vừa kết nối.
-Bí thư, cháu là Trường Sinh đây… vết thương trên cánh tay của cháu hôm nay đến ngày tái khám rồi, ngày hôm qua quên báo cho bí thư biết, cho nên nên hôm nay cháu xin nghỉ một ngày đến bệnh viện nhé. Vâng ..ngay mai cháu sẽ đi làm lại.
Đinh Nhị Cẩu một bên hưởng thụ Thạch Mai Trinh võ mồm phục vụ bú ɭϊếʍ, vừa cùng nói chuyện với cha của nàng, dạng này như vậy lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ chưa từng thấy, ngay cả Thạch Mai Trinh giống như cũng nhận bị ảnh hưởng, sau khi nói chuyện điện thoại xong, bên dưới âʍ ɦộ nàng đã là một mảnh lầy lội dịch nhờn tiết ra.
Chẳng bao lâu, Đinh Nhị Cẩu đem nàng bắt quì trên giường chổng cái mông lên, không cần tốn nhiều sức nhiều, dươиɠ ѵậŧ liền toàn lực xuyên một cái vào thân thể của nàng.
-Ui…
Thạch Mai Trinh duyên dáng rên lên trong mơ hồ xen lẫn thỏa mãn, nàng lập tức cảm thấy bên trong âʍ đa͙σ của mình đã được cây dươиɠ ѵậŧ lấp tràn đầy, tuy vẫn còn hơi đau xót, nhưng lại vô cùng phong phú, bị chọc vào toàn thân run rẩy, dịch nhờn lại tiết thêm ra..
-A... a…
Thạch Mai Trinh vừa rên, vừa thở dốc há miệng hít vào.
"Bốp.."
Một tiếng vang lên, Nhị Cẩu vỗ tới đánh mạnh lên cái mông đít của Thạch Mai Trinh đang cao kiều vễnh lên, nhìn nàng rúm người lại, hắn cười nói:
- Lẳиɠ ɭơ, sáng rồi kêu lớn tiếng như vậy, không sợ người ta nghe thấy sao?
Thạch Mai Trinh phát hiện ở đằng sau tốc độ đút dươиɠ ѵậŧ vào của Nhị Cẩu dần dần trở nên chậm lại, nàng có chút vội vàng nói:
-Um..... nhanh lên chút...a…ừ..tôi lẳиɠ ɭơ…
Nghe tiếng Thạch Mai Trinh dâʍ đãиɠ, Nhị Cẩu chế trụ eo của nàng, nhanh chóng tăng nhanh tốc độ, tiếng va chạm chất lỏng bên trong âʍ đa͙σ của nàng vang vọng tại trong phòng yên tĩnh, không khí bắt đầu tràn ngập cái mùi chua hăng con cái động dục tiết ra..
………………………………………………………………………………………
Nhị Cẩu mỗi một lần dùng sức, đều như muốn đâm thủng âʍ đa͙σ nàng, Thạch Mai Trinh cũng không nghĩ tới Nhị Cẩu có khí lực lại lớn như vậy, thật lâu cơn cực khoái của Thạch Mai Trinh mới đến, Đinh Nhị Cẩu cuối cùng liều chết tại mật huyệt của nàng ra sức đút vào, rốt cục tại sâu trong cổ tử ©υиɠ mật huyệt Thạch Mai Trinh cũng bắn ra số lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đặc.
……………………………………………………………………………………….
-Hừ…xem khuôn mặt của anh hí hửng vừa rồi, thỏa mãn lắm phải không?
Thạch Mai Trinh ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Nói như vậy là có ý tứ gì?
Đinh Nhị Cẩu bây giờ có cảm giác mình đang bị mưu hại, tuy rằng màu đỏ máu trinh dính trên cái gối màu trắng đệm mông tối qua biểu hiện Thạch Mai Trinh này xác thực là đem lần đầu tiên của nàng cho hắn, nhưng tình huống bây giờ rất nhiều chuyện thật là khó nói.
-Tôi cũng không có ý gì, chỉ là vừa rồi nhìn thấy anh gọi điện thoại cho cha của tôi, bộ dáng rất là hưởng thụ, có thể đang suy nghĩ là Thạch bí thư sẽ tuyệt đối không thể tưởng tượng được là anh xin phép nghỉ là lúc con gái của Thạch bí thư bú ɭϊếʍ cái đó của anh, có phải như vậy không? Đàn ông các người về điểm này biếи ŧɦái tôi thừa hiểu rỏ. Hừ… tôi có thể thỏa mãn mọi yêu cầu biếи ŧɦái của anh, anh có tin không?"
-Cái gì?
-Bộ không phải là anh thích cảm giác như vậy sao? Nếu tôi sẽ tìm cách để cho anh chơi vợ của bí thư thành ủy, trong lúc anh vừa gọi điện thoại nói chuyện với ông ta, hoặc là để cho tự chính vợ của bí thư thành ủy gọi gọi điện thoại nói chuyện với cha của tôi, trong lúc anh đang đút cái đồ vật đó vào trong cơ thể của Tiêu hồng? Anh thử nghĩ xem, như vậy có phải là càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ không?
Thạch Mai Trinh lúc này đã thay đổi như thành một người khác, sắc mặt âm lãnh dọa người, Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy nàng như vậy cũng có chút sợ, chính mình tối hôm qua tại sao lại sắc mê tâm khiếu chiếm hữu nàng trên giường làm chi vậy….
-Thạch Mai Trinh, tôi không hiểu rõ cô muốn cái gì, nhưng tôi muốn nói cho cô biết, dù nói thế nào, thì Thạch bí thư cũng là cha của cô, cô làm như vậy thì có thấy bất cận nhân tình không vậy?
Đinh Nhị Cẩu hối hận khi trót dây dưa với Thạch Mai Trinh, lúc hắn không dám đem người đàn bà này chọc giận, nếu không thì lại có chuyện phiền phức.
-Anh biết không, Tiêu Hồng đã từng là bằng hữu tốt nhất của tôi, tuy rằng mẹ tôi đã chết rồi, nhưng tôi vẫn không thể nào tiếp thụ được cái loại quan hệ biến hóa này được…
-Tôi hiểu… nhưng chuyện đã xảy ra như vậy, thì bây giờ không thể nào thay đổi được gì, với lại tôi thấy Thạch bí thư cùng với Tiêu Hồng vẫn là rất hạnh phúc đấy, nếu cô vẫn tiếp tục muốn nháo nhào, chỉ sợ mối quan hệ tình cảm cha con của cô sẽ đến lúc không còn cứu vãn được.
-Hừ, anh nghĩ rằng quan hệ cha con của tôi bây giờ tốt lắm sao? Chính Tiêu Hồng đã nói cho tôi biết, là đã gần gủi với cha của tôi ngay lần đầu tiên lúc tôi rủ Tiêu Hồng về nhà tôi chơi, mà khi đó, mẹ tôi vẫn còn sống, dường như là cũng vì vậy mà mẹ tôi mới tự sát.
- Uí…vậy mẹ cô không phải là bị chết bệnh sao? Bỗng nhiên giờ lại trở thành tự sát, chuyện này cô nghe ai nói?
Đinh Nhị Cẩu chấn động, chuyện này ai cũng đều biết, vợ trước của Thạch Ái Quốc là bị chết bệnh, còn việc tự sát là lần đầu tiên hắn nghe nói, lại từ chính miệng con gái của ông ta nói ra, cho nên độ tin cậy cũng là rất cao.
-Mẹ tôi uống thuốc ngủ quá liều mà chết, mẹ tôi từ lâu bị chứng mất ngủ, thần kinh suy nhược, đối với một người dùng thuốc ngủ thường xuyên, thì làm sao có thể uống thuốc ngủ quá liều được? Chính cha tôi còn nói, có thể là bởi vì mẹ không cam lòng bị cơn bệnh tra tấn nên mới tự sát, cho nên chuyện này cha con chúng tôi không có tiết lộ ra bên ngoài, nhưng tôi thì suy đoán, có lẽ mẹ tôi đã biết chuyện cha tôi quan hệ với Tiêu Hồng, tinh thần của mẹ bị sụp đổ, cảm thấy có còn sống cũng không có ý nghĩa gì nữa, nên mới lựa chọn phương án tự sát.
-Thạch Mai Trinh, câu chuyện này không thể nói lung tung, đối với cha của cô sẽ bị ảnh hưởng không tốt đâu.
-Hừ, ông ta mà sợ ảnh hưởng không tốt sao? Đinh Trường Sinh, anh là người thứ nhất biết đến chuyện này, đừng nhìn bình thường tôi và Hồ Hải Quân qua lại với nhau, thật ra hắn là nmột tên nhát gan, tôi biết anh là một người đàn ông chân chính, cho nên tôi mới đen thân xác của mình giao cho anh, nhưng anh phải giúp tôi làm một chuyện, thì đời này tôi sẽ là người của anh đấy, muốn tôi làm trâu hay làm ngựa gì đều được.
Ánh mắt Thạch Mai Trinh rất kiên nghị làm cho Đinh Nhị Cẩu không đành lòng từ chối, hơn nữa vừa mới vẫn cùng người ta ái ân trên giường, hiện tại nếu một chút kiên nhẫn cũng không có mà lắc đầu, thật sự thì cũng không ra gì.
Vì thế hắn gật gật đầu, hỏi:
-Vậy cô nói đi, muốn tôi giúp cô chuyện gì?
-Rất đơn giản, anh là đàn ông, tôi chỉ muốn anh câu dẫn Tiêu Hồng làʍ t̠ìиɦ nhân của anh, để cho cô ta thân bại danh liệt.
Thạch Mai Trinh hung hãn nói.
-Không phải vậy chứ Thạch Mai Trinh đại tiểu thư, cô có đầu óc hay không, Tiêu Hồng là vợ của bí thư thành ủy, cô muốn tôi là một người bình thường chả có gì, lại đi câu dẫn cô ấy làʍ t̠ìиɦ nhân, cô nghĩ như thế nào vậy? Cứ cho là câu dẫn được đi, nếu Tiêu Hồng thân bại danh liệt, còn tôi thì sao đây, an ổn à? Tôi không chìm xuồng chung với Tiêu Hồng thì mới là lạ đấy..
Đinh Nhị Cẩu vừa nghe qua, đúng là muốn mạng của hắn, việc này hắn đâu có điên mà nhận.
-Ừ há.. anh mà không nói ra thì tôi cũng quên mất chuyện này, Đinh Trường Sinh, nhưng tôi không tin con người như anh lại không đầu óc tính toán, thôi thì không cần Tiêu Hồng thân bại danh liệt cũng được, vậy thì tôi muốn nắm được nhược điểm của Tiêu Hồng để nắm trong tay, để cho cô ấy cả đời phải sợ tôi, chuyện như vậy anhcó làm được không?
-Nhược điểm nằm ở trong tay cô? Cô muốn nhược điểm như thế nào?
Đinh Nhị Cẩu chật vật nuốt nước miếng nói, hắn phát hiện mình dường như rơi vào trong cái hố rồi, hơn nữa cái hố này có bùn rất nhiều, càng giãy dụa thì lún càng sâu, thậm chí hắn đã nhìn thấy ánh mắt tử thần.
-Thì ví dụ như chuyện anh và Tiêu Hồng gian tình bị tôi bắt được, sau đó chụp vài tấm ảnh hay là quay phim gì đấy, được không? Cái chủ ý này có vẻ là rất hay đấy.
Thạch Mai Trinh cười híp mắt nhìn Đinh Nhị Cẩu nói.