CHƯƠNG 784: CÓ THỂ CHIA SẼ HẮN .
Phòng làm việc của Chu Hồng Diễm cũng khá rộng rãi, bên ngoài là văn phòng, phòng trong còn có toilet vào một giường ngủ, giờ phút này Đinh Nhị Cẩu và Trịnh Hiểu Ngãi hai người đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quay cuồng tán loạn, đang tiến hành việc trọng yếu nhất của bản năng, hoàn toàn không có chú ý tới cánh cửa bên ngoài phòng làm việc có một bóng người lẻn vào tự khi nào, mà người này đang nhìn qua khe hở cánh cửa bên trong các loại hình ảnh…
Chu Hồng Diễm nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu ở trước mặt mình đang dâʍ ɭσạи bạn thân của mình, lại nhìn Trịnh Hiểu Ngãi, thấy bạn mình khuấy động bốc lên dục hỏa, thảm lông dày đậm trên âʍ ɦộ đã sáng trong dính đầy dịch nhờn, cả người mồ hôi đầm đìa, mồ hôi tại bụng trên đùi, tự do chảy loạn, còn bàn tay Trịnh Hiểu Ngãi lúc này đang nắm cây dươиɠ ѵậŧ to lớn của Đinh Nhị Cẩu bàn tay không ngừng đùa bỡn.
………………………………………………………………………………………….
Vài phút sau Chu Hồng Diễm có một tâm trạng xúc động hoang đường muốn vuốt ve cái âʍ ɦộ của mình ở ngay tại chỗ này..
Giờ thì Trịnh Hiểu Ngãi đang ghì đầu của Đinh Nhị Cẩu, hắn tựa hồ đã lục lọi tìm ra chỗ tốt, đầu lưỡi của hắn đưa ra thật dài tại bên dưới cái âʍ ɦộ Trịnh Hiểu Ngãi làm càn, đầu lưỡi liếʍ láp lấy cái khe thịt của nàng, hình ảnh da^ʍ uế kia lại trêu chọc du͙© vọиɠ Chu Hồng Diễm thức dậy.
Chu Hồng Diễm mắt trừng há mồm nhìn kỹ đầu lưỡi của Nhị Cẩu tại bên dưới thảm lông đen nhánh đang che giấu âm hạch của Trịnh Hiểu Ngãi kɧıêυ ҡɧí©ɧ mài cạ, ngay lúc hắn chu môi mυ'ŧ vào viên thịt sung huyết nho nhỏ nổi lên, thì Trịnh Hiểu Ngãi vui sướиɠ một trận rêи ɾỉ, cũng là lúc Chu Hồng Diễm đã đưa tay của mình luồn vào bên trong qυầи ɭóŧ, đưa đến mặt trên viên âm hạch cũng đang phồng sưng không thua kém gì âm hạch của Trịnh Hiểu Ngãi, nhè nhẹ chà xát..
Chu Hồng Diễm cảm thấy cả người mình nóng bừng chẳng khác gì nhiệt khí trong gian phòng nghĩ đang tràn ngập, nhiệt độ này cơ hồ là giống như núi lửa bộc phát vậy, nàng nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu dùng đầu lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ trêu chọc âʍ ɦộ Trịnh Hiểu Ngãi, dịch nhờn từ cửa miệng âʍ đa͙σ của Chu Hồng Diễm cũng đã như dòng suối nhỏ chảy ra…
Một lát sau, nàng chật vật nuốt xuống một hớp nước miếng, đang muốn lặng lẽ lui ra bên ngoài, nhưng lúc này nàng lại nhìn thấy trên bàn cái điện thoại di động, đây là điện thoại nàng vừa mới mua cho Đinh Nhị Cẩu, màu sắc nhìn rất đẹp, đều là do nàng tỉ mỉ chọn lựa.
Ma đưa lối quỷ đưa đường xui khiến cho nàng nhìn về phía cái điện thoại, sau đó cầm lên nhìn, không cẩn thận chợt chạm vào điện thoại di động mở máy hiện ra, nàng nhìn thấy là phần mềm QQ trò chuyện, số điện thoại của Đinh Nhị Cẩu thì nàng có, nhưng tên nick QQ của Đinh Nhị Cẩu thì nàng không biết, có lẽ bởi vì tò mò, có lẽ cũng là vì muốn biết vì sao thằng thanh niên trai trẻ làm cho Trịnh Hiểu Ngãi mê mệt lợi hại như vậy, dám từ bỏ mặc kệ bí thư thành ủy Tương Văn Sơn, hòa cùng tên trai trẻ này vụиɠ ŧяộʍ lén lút, ngay tại hiện tại, tiếng rên ở bên trong gấp rút nhanh nhanh một trận, tựa hồ là Trịnh Hiểu Ngãi sắp đạt đến đỉnh điểm rồi.
Nàng nhớ kỹ nick QQ của Đinh Nhị Cẩu, sau đó thận trọng rời ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
…………………………………………………………………………………………..
- Ah . . . chị… em muốn bắn . . .
Âʍ đa͙σ Trịnh Hiểu Ngãi đang kịch liệt co rút , kí©ɧ ŧɧí©ɧ dươиɠ ѵậŧ Đinh Nhị Cẩu không thể kiên trì được nữa rồi, hắn đánh nhanh hơn đánh tiết tấu .
- Ừ….bắn đi. . .. . . chị muốn . . .
Say sưa si mê Trịnh Hiểu Ngãi cũng chẳng quan tâm đến ngoài, kích động duyên dáng la to lên nói.
"Lộc cộc . . . lộc cộc . . ."
Vừa lúc đó, ngoài hàng lang ban công đột nhiên có tiếng hai ba người đi giày cao gót gỏ mạnh trên sàn, giật mình bị quấy nhiễu, lo sợ Trịnh Hiểu Ngãi vội vàng nhích thân người nhỏm dậy, dươиɠ ѵậŧ của Đinh Nhị Cẩu thoáng cái từ trong âʍ đa͙σ nàng bị tuột ra, nhưng cái loại dương tinh bộc phát đã đến cực điểm, hắn cái gì cũng đều không để ý tới, một tay nắm lấy đầu của Trịnh Hiểu Ngãi, thừa dịp nàng đang kinh ngạc há to mồm, thì nhét thẳng cây dươиɠ ѵậŧ vào trong miệng của nàng ghì chặt lại, toàn thân hắn một hồi run rẩy, từng làn…từng làn tϊиɧ ɖϊ©h͙ toàn bộ đều bắn thẳng vào trong cổ họng của Trịnh Hiểu Ngãi.
……………………………………………………………………………………………
Trịnh Hiểu Ngãi không có ở lại qua đêm trong bệnh viện, còn Đinh Nhị Cẩu thì cũng muốn tiếp tục tiếp tục ở lại nơi này, dĩ nhiên, làm thư ký, hắn cũng muốn quan tâm chú ý đến sức khỏe của lãnh đạo, với lại lúc này hắn đã được Thạch Ái Quốc tín nhiệm, cho nên chủ tịch nằm viện, Đinh Nhị Cẩu dù không muốn cũng chẳng rời khỏi bệnh viện được.
Trịnh Hiểu Ngãi đêm nay được Đinh Nhị Cẩu làm thỏa mãn sự mong muốn của nàng, tuy rằng tư thế đi đường bởi vì cái âʍ ɦộ vẫn còn phồng sưng mà dáng đi có chút mất tự nhiên, nhưng trên mặt nàng tản mát ra sáng bóng sự hạnh phúc vui tươi không che giấu được.
- Chị bây giờ phải về rồi, mấy ngày nữa sẽ trở lại thăm em.
Trịnh Hiểu Ngãi cẩn thận cài nút áo của Đinh Nhị Cẩu, lưu luyến không muốn xa rời nói.
………………………………………………………………………………………
- Úi trời ơi….bộ tôi là cái bóng bên đường hay sao? Hai người gian phu da^ʍ phụ xong rồi thì quên mất tiêu tôi rồi…
- Ha ha .. sao lại nói thế chứ, bà mối xin cám ơn chị…À…chị Trịnh, lúc xế chiều chị Chu có mua giùm cho em cáí điện thoại, chị gửi tiền giùm cho em nhé, em trả thì chị Chu không chịu nhận tiền.
Đinh Nhị Cẩu nói xong đẩy cửa phòng làm việc của y tá trưởng, đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người đàn bà ..
- Như thế nào đây? Thỏa mãn chứ?
Chu Hồng Diễm nắm lấy cánh tay Trịnh Hiểu Ngãi, đem nàng kéo sang một bên trên ghế hỏi.
- Hừ… nói bậy bạ cái gì đó, đừng nói bừa, chúng ta cái gì cũng không làm…
Nói lời này Trịnh Hiểu Ngãi chính mình cũng thấy đỏ mặt.
- Ừm..cái gì cũng không có làm, thì bà ở trong phòng rên to rên nhỏ làm gì, ở ngoài hành lang cũng còn nghe được rõ ràng đấy.
- Cái gì? Thật… vậy sao?
Trịnh Hiểu Ngãi lập tức che kín miệng của mình lại, nàng hoảng sợ nhìn Chu Hồng Diễm, muốn tìm từ trong ánh mắt của Chu Hồng Diễm kiếm ra biểu hiện sự nói dối.
Nhưng khuôn mặt Chu Hồng Diễm tỉnh bơ, giống như là không phải nói đùa, thấy vậy Trịnh Hiểu Ngãi sợ hãi, nhưng nàng lập tức chợt nhớ nói:
- Dù sao đây là phòng làm việc của bà, nếu để cho bên ngoài nghe được tiếng bên trong, vậy lúc y tá trưởng cùng viện trưởng lén lút vụиɠ ŧяộʍ với nhau thì sao? Chu Hồng Diễm chính bà tự giải quyết cho tốt đi…
Chu Hồng Diễm không nghĩ tới chính mình chẳng những không có trấn áp được Trịnh Hiểu Ngãi, ngược lại còn bị nàng bắt bài, liền đáng trống lãng đem tay thọc vào ngực trảo vào trong ngực Trịnh Hiểu Ngãi bắt đầu cù lét..
Hai người đàn bà náo loạn một trận, rốt cục thì cũng an tĩnh lại, Chu Hồng Diễm nhìn Trịnh Hiểu Ngãi hỏi:
- Bà cùng với hắn, thật sự là tốt như vậy sao?
- Ừ… không phải là bà vừa đã nghe được rồi sao, lần trước khi tui gặp hắn xong, thì có suy nghĩ là chỉ cần hắn thỏa mãn được cho tui như thế, nếu nhỡ mai sau có chết đi thì cũng không hối tiếc, nhưng sau đó, tui liền hối hận, tại sao lại phải suy nghĩ tiêu cực như vậy, có người đàn ông tốt như hắn, nếu tui chết đi, thì có phải là lại để lại tiện nghi sung sướиɠ cho những người đàn bà khác không, cho nên tui không thể chết được, tui vẫn còn muốn tiếp tục….
Trịnh Hiểu Ngãi nói lời này khi không chút nào cảm thấy thẹn thùng, ngược lại rất là nghiêm túc, không hề giống như là đang nói đùa…
- Úi trời… tui thấy bà đã hoàn toàn hãm vào trong sâu, tiêu đời bà thật sự rồi.
Chu Hồng Diễm nói.
- Tui nói là sự thật, không tin bà cũng thử với hắn xem.
- Bà sẽ cam lòng đồng ý à?
-Ừ…tui đồng ý đấy, đàn ông như hắn theo ngày đầu tiên gặp hắn, tui đã biết trước, hắn tuyệt đối sẽ không chỉ có một người đàn bà đâu, cho nên tui rất thực tế, vì thế tui rất quý trọng từng giây phút khi cùng với hắn ở chung, có thể kéo dài được lúc nào thì hay lúc đó, haha ..cho nên, có thêm bà một người cũng không nhiều, bớt đi một cũng không thiếu, vấn đề là hắn có để ý quan tâm tới bà hay không mà thôi.
Trịnh Hiểu Ngãi trêu đùa.
-Ai..ai…, nói cái gì vậy? Bà cho là nhan sắc của tui không lọt vào nổi mắt xanh của hắn, hắn có mị lực như vậy sao? Hừ….
- Được rồi không nói nữa, nếu bà có khả năng, dụ dỗ được, tui hứa sẽ không ghen đâu, đến lúc đó chúng ta có thể sóng vai chiến đấu, hắn thật lợi hại, một mình tui ứng phó không chịu nổi với hắn, mỗi lần cùng hắn gần gủi qua đêm, ngày hôm sau tui phải nghỉ ngơi một ngày đấy.
- Thật sao? Bà không ăn giấm chua à?
- Dĩ nhiên, là tui đánh đố với bà đấy, nếu dụ hắn không được, thì phải mua cho tui cái túi của Ý mà lần trước tôi đi với bà chỉ nhìn qua mà chưa mua.
Trịnh Hiểu Ngãi tin tưởng tràn đầy nói.
- Hừ, bà cứ chờ xem đi…À…trên đường về lái xe chậm một chút, về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho tui.
- Ừ..tui về đây, nhớ chuẩn bị tiền mua cho tui cái túi đi.
Nói xong Trịnh Hiểu Ngãi uốn éo cái mông rời khỏi bệnh viện.
Sau khi Trịnh Hiểu Ngãi đi rồi, Chu Hồng Diễm ngồi ở bàn làm việc của mình, chống cằm rơi vào trầm tư, chồng của mình đã hơn mấy tháng nay không có chạm vào cơ thể mình, tuy rằng nàng cũng thường xuyên tự thủ da^ʍ giải quyết vấn đề sinh lý, nhưng không giải quyết được vấn đề thực tế, lại nghĩ đến vừa Trịnh Hiểu Ngãi và Đinh Nhị Cẩu tại trong gian phòng nghỉ của mình giao cấu đại chiến, bên dưới cái âʍ ɦộ lại nóng dần lên…
Chu Hồng Diễm không nhịn được, đem bàn tay luồn vào bên trong qυầи ɭóŧ, ngón tay dọc lên cái khe thịt âʍ ɦộ mềm mại từ từ vuốt ve, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng lúc Đinh Nhị Cẩu giao cấu...
Bắt đầu là chậm rãi vuốt ve, sau lại dùng ngón tay cắm vào bên trong âʍ đa͙σ đút vào, tốc độ càng lúc càng nhanh, hơi thở của nàng cũng càng lúc gấp rút, chỉ trong chốc lát sau, một loại thoải mái sướиɠ khoái chết người truyền khắp toàn thân, nàng đổi dùng siêu tốc độ đút ngón tay vào sâu trong âʍ đa͙σ, một làn âm tinh tươi mới sâu từ trong cổ miệng tử ©υиɠ trào ra…..