Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 782: Bí thư thành phố lên đầu ngọn sóng

CHƯƠNG 782: BÍ THƯ THÀNH PHỐ LÊN ĐẦU NGỌN SÓNG.

- Việc này với cậu thì đâu có quan hệ gì, nếu nói như vậy thì tôi cũng có trách nhiệm vậy, nhưng lúc ấy tôi cũng là sợ đến choáng váng, chẳng qua là Tiêu Hồng cũng lo lắng đến bệnh tình của chủ tịch, cho nên cậu cũng không cần chấp nhất với cô ấy, chuyện này thì lãnh đạo trong lòng biết rỏ ràng nhất.

Hồ Hải Quân cố gắng nói đỡ cho Tiêu Hồng, hắn sợ Đinh Nhị Cẩu từ nay về sau sẽ oán hận đến cô, như vậy thì kế hoạch gán ghép Tiêu Hồng với Đinh Nhị Cẩu của hắn và Thạch Mai Trinh sẽ hoàn toàn phá sản.

- Quên đi, không nói đến chuyện này nữa, em cũng biết mình phải nên làm như thế nào, thôi để em vào xem chủ tịch một chút.

Thạch Ái Quốc bởi vì sốt cao nên mê man, đến bây giờ cơn sốt vẫn chưa có hoàn toàn hết, cho nên khi Thạch Mai Trinh tới, ông vẫn còn chưa có tỉnh, nàng từ trên tỉnh chạy về, bởi vì ở nhà nàng với Tiêu Hồng thường xuyên mắt lớn trừng mắt nhỏ cãi nhau, cho nên đi lên tỉnh thành cùng với đồng học mở một công ty, tự mình đứng ra làm chủ.

Nhìn thấy cha mình tình trạng như thế này, Thạch Mai Trinh giận không chỗ phát tiết, nhìn đến bên cạnh giường bệnh Tiêu Hồng đang ngồi, lại càng thêm giận dữ.

- Tiêu Hồng, cô không phải nói là cô chiếu cố tốt cho cha tôi sao? Kết quả cô chiếu cố là như thế này à? Cô chẳng có năng lực gì cả, nếu tôi về trễ vài ngày, có phải là sẽ không thấy được mặt của cha tôi rồi hả?

Thạch Mai Trinh vừa vào phòng bệnh liền chụp mũ Tiêu Hồng.

- Thạch Mai Trinh, tôi khuyên cô yên tĩnh một chút, cha của cô bị như vậy, tôi cũng đang khó chịu, nhưng đây không phải là trách nhiệm của tôi, cô đi hỏi tài xế, hay là thư ký của cha cô, để xem là trách nhiệm của ai?

Tiêu Hồng cũng không cam lòng yếu thế, hai người không ai nhường ai cứ như vậy làm rùm beng tại trong phòng trước giường bệnh của Thạch Ái Quốc.

Đang nói chuyện thì nghe phòng bệnh chủ tịch ồn ào, Đinh Nhị Cẩu và Hồ Hải Quân hai người nhìn nhau, cách phòng bệnh chạy tới, ra khỏi phòng Đinh Nhị Cẩu còn chưa có kịp mang giày vào, trước sau cùng Hồ Hải Quân vào trong phòng bệnh Thạch Ái Quốc.

Lúc này hai người phụ nữ khắc khẩu làm ầm ỉ đã đánh thức Thạch Ái Quốc, ông mở mắt ra, thì thấy vợ mình cùng với con gái riêng của mình, hai người đang chỉ trích đối phương lẫn nhau, Đinh Nhị Cẩu cũng vừa vặn vừa bước vào cửa, hắn cũng không có chú ý hai người kia đang chỉ trích, mà nhìn thoáng qua Thạch Ái Quốc đang nằm trên giường bệnh, ánh mắt của hắn cũng vừa vặn nhìn thấy Thạch Ái Quốc liếc mắt về hướng hắn.

Đinh Nhị Cẩu không biết là Thạch Ái Quốc mới vừa tỉnh lại, vội vàng bước tới nắm tay của Thạch Ái Quốc, lúc này hai nguời phụ nữ cãi nhau cũng nhìn thấy Thạch Ái Quốc đã tỉnh lại, liền tranh nhau đến bên cạnh Thạch Ái Quốc nói chuyện, Đinh Nhị Cẩu bị Tiêu Hồng lấn văng qua một bên.

Hắn bất đắc dĩ lui về phía sau.

- Aí Quốc..anh như thế nào rồi? Có mệt lắm không để em gọi bác sĩ, em còn đứng ngây người ra đó làm gì, còn không nhanh kêu bác sĩ đi.

Tiêu Hồng quay lại sau lưng la to với Đinh Nhị Cẩu.

Nhưng Hắn còn chưa có kịp xoay người đi kêu bác sĩ, thì bàn tay của Thạch Ái Quốc giơ cao lên, đưa về phía Đinh Nhị Cẩu vẩy vẩy, hắn hiểu được, đây là ông đang gọi hắn, vì thế liền đi nhanh đến gần giường bệnh Thạch Ái Quốc, Tiêu Hồng kinh ngạc nhìn thấy cảnh tượng này, xem ra là Thạch Ái Quốc có lời muốn nói với Đinh Nhị Cẩu, vì thế nàng không cam lòng nhưng đành phải tránh qua một bên, nhìn Đinh Nhị Cẩu ngồi xuống trên đầu giường người bệnh.

Nhưng kỳ lạ là Thạch Ái Quốc chỉ dùng bàn tay nắm lấy thật chặc bàn tay của Đinh Nhị Cẩu, cũng không nói lời gì, Đinh Nhị Cẩu hiểu được ý tứ trong cử chỉ này, có lẽ từ hôm nay trở đi, hắn mới chính thức được Thạch Ái Quốc tín nhiệm, chỉ cần dựa theo sức lực của bàn tay ông nắm chặt tay của hắn, thì Thạch Ái Quốc tuyệt nhiên không giống như là một người bệnh, thậm chí bàn tay của Đinh Nhị Cẩu còn có chút đau vì bị ông nắm chặt.

- Thưa chủ tịch cứ an tâm dưỡng bệnh, em thì ở phòng kế bên, nếu có chuyện gì thì cứ bảo em, giờ để em đi kêu bác sĩ tới xem bệnh anh một chút nhé.

Cuối cùng một lát sau thì Thạch Ái Quốc buông lỏng bàn tay Đinh Nhị Cẩu ra, bởi vì phổi bị nhiễm nước, cho nên ông lại khúc khắc ho kịch liệt, Đinh Nhị Cẩu vội vàng đi gọi bác sĩ rồi, Hồ Hải Quân thì vẫn đứng im như vậy..

…………………………………………………………………………………………

Giang Bình Qúy đi theo sau bí thư Tương Văn Sơn vào trong phòng làm việc, sau khi châm trà cho Tương Văn Sơn, đặt chén trà ở trên bàn làm việc, đang muốn lui ra ngoài, thì bị Tương Văn Sơn kêu lại.

- Cậu nói thử xem chủ tịch Thạch bị trận bệnh này có phải là quá đúng lúc không vậy?

Tương Văn Sơn khẽ nói.

- Ưʍ.. vừa mới mở ra hội nghị chống lũ, rất nhanh liền đã xảy ra chuyện, chuyện này phỏng chừng trên tỉnh cũng đã biết, anh à… tiếp theo chắc anh phải trực tiếp ra mặt rồi, vì trên tỉnh sẽ chú ý đến, vạn nhất thành phố Hồ Châu trong phạm vi lớn bị nạn lũ lụt, thì ảnh hưởng đến anh sẽ không ít đâu.

Giang Bình Qúy dựa theo khách quan cảnh báo cho Tương Văn Sơn.

- Đúng vậy …nếu lão Thạch đã bị bệnh, tôi không thể ở nhà được, lão này cũng xảo quyệt, thật nhìn không ra Thạch Ái Quốc lại có bổn sự này.

Tương Văn Sơn nói.

- Anh… căn cứ tin tức trước mắt, lần này lũ lụt không phải là chuyện nhỏ, chúng ta phải sớm chuẩn bị, nói cách khác, hậu quả sẽ không chịu nổi a, các chuyện khác thì chúng ta sẽ tính sau.

- Được gọi điện thoại cho Dương Hoa An, nửa giờ sau đến tại phòng họp thành ủy, gọi điện thoại đến bệnh viện, hỏi thăm chủ tịch Thạch tỉnh chưa, nếu đã tỉnh, gửi lời của tôi qua điện thoại, cứ nói lão an tâm dưỡng bệnh, tôi sẽ trực tiếp đến chỉ huy việc chống lũ giải nguy.

Tương Văn Sơn khí phách trong nháy mắt bùng nổ, nhưng đây cũng là chuyện chẳng đặng đừng ông bị buộc phải làm như thế.

- Vâng… em lập tức đi ngay.

Giang Bình Qúy liền rời khỏi văn phòng.

Vừa ngồi xuống cầm điện thoại lên, phía sau cửa có bóng người chợt hiện, lại là Triệu Khánh Hổ.

- Giang chủ nhiệm, lãnh đạo bên trong có rãnh không vậy, tôi muốn gặp lãnh đạo báo cáo một chút công tác.

Giang Bình Qúy nghỉ thầm: “ Hừ..ông cũng là một ông chủ lớn, đầu có phải là cấp dưới của bí thư thành ủy, mà nói là báo cáo công tác …báo cái rắm..” nhưng đối với một người như Triệu Khánh Hổ, Giang Bình Qúy chắc chắn là sẽ không dám nói ra thành lời…

- Bí thư chuẩn bị họp, chỉ có 10 phút rảnh, ông Triệu tốt nhất là tranh thủ thời gian nhanh một chút, nói ngắn gọn thôi.

Giang Bình Qúy chỉ vào bên trong nói.

- Vậy thì tốt, cám ơn Giang chủ nhiệm nhiều.

Giang Bình Qúy đi vào phòng Tương Văn Sơn báo trước, rồi đem Triệu Khánh Hổ dẫn vào phòng làm việc của Tương Văn Sơn.

-À..chào lão Triệu, mấy hôm không gặp, hôm nay sao lại có thời gian rảnh tới vậy, ngày hôm qua việc công việc rối tinh rối mù, nên không có nhín được thời gian đi tham dự hôn lễ con trai của lão, thật sự là xin lỗi nhé.