CHƯƠNG 775: TÌNH CỜ THẤY HẾT.
Có một số việc nhìn qua rất là kỳ quái, theo lý thì Tưởng Hải Dương là thiếu gia đệ nhất thành phố Hồ Châu này, như vậy thì Triệu Khánh Hổ phải nịnh bợ hắn còn không kịp đây, bình thường cũng sẽ không cùng hắn phát sinh ra chuyện gì xung đột, nhưng thật ra thì Triệu Khánh Hổ không ưa Tưởng Hải Dương, một tên thiếu gia có lòng tham không đáy, cho nên lại xuất hiện một vấn đề cũng rất lạ lùng, Triệu Khánh Hổ chỉ cần có dịp sẽ nắm lấy tât cả cơ hội nịnh bợ bí thư Tưởng Văn Sơn, nhưng đối với Tưởng Hải Dương, cho tới bây giờ sắc mặt cũng không hề một chút thay đổi .
- Cát Hổ, trước khi tao nổi giận, thì tao khuyên mày, hãy cút ra ngoài, trở về nói cho Tưởng Hải Dương, Hách Giai bây giờ là người đàn bà nhân tình của chú tao, nếu ai có ý đồ với Hách Giai, thì cũng chính là cùng với tập đoàn Vệ Hoàng gây khó dễ, có bản lĩnh thì cứ lấy ra sử dụng, người của tập đoàn Vệ Hoàng không phải là để ai dọa đến, cút đi ..hôm nay là ngày đại hỉ của em họ tao, tao không muốn ồn ào gây chuyện.
Cát Hổ tất nhiên sẽ không đem câu nói Triệu Cương uy hϊếp để ở trong lòng, hắn cười cười , cúi đầu khi Triệu Cương đi ngang qua người, nhưng ngay lúc Triệu Cương vừa đến bên cạnh, hắn nghiêng đầu nói với Triệu Cương:
- Triệu Cương, nhà họ Triệu tại Hồ Châu cũng bá đạo lắm, còn không có biết thiên hạ thành phố Hồ Châu thành phố là của ai sao?
- Vô luận là thiên hạ của ai, dù sao cũng không phải đến lượt của bọn mày.
Triệu Cương châm chọc nói .
- Dĩ nhiên không phải là thiên hạ của bọn tao, nhưng tại thành phố Hồ Châu là do chính quyền nắm giữ, đã như vầy thì bí thư Tương là đại biểu cho chính quyền, từ đó suy ra thiên hạ thành phố Hồ Châu là của nhà họ Tưởng, tao cho mày thời gian là 24 giờ, nếu như đến lúc đó, mày không đem người đưa đến chỗ của đại ca Tưởng, thì cứ chờ hậu quả đi, để tao chống mắt xem người của tập đoàn Vệ Hoàng có thể chịu đựng nổi không?
Cát Hổ hùng hổ hù dọa thật đúng là có bộ dáng, mấy câu nói vừa rồi rõ ràng là làm cho Triệu Cương sợ .
Bởi vì Triệu Cương tuy đi theo Triệu Khánh Hổ làm xã hội đen, nhưng hắn cũng không phải một người ngu ngốc, hắn không sợ trời không sợ đất, nhưng hắn rõ ràng nhất một vấn đề là không nên cùng chính phủ đối nghịch, từ cổ chí kim, phàm là ai cùng chính phủ đấu đá thì cũng không thắng được, chính phủ nhất định sẽ làm cho ngươi không vượt qua nổi.
Nhìn xem Cát Hổ dương dương đắc ý đi khỏi, Triệu Cương vội vàng đi tìm Triệu Khánh Hổ báo cáo về chuyện này, bởi vì liên quan đến Hách Giai, cho nên Triệu Cương không dám làm chủ.
………………………………………………………………………………………….
Còn Đinh Nhị Cẩu cùng Giang Bình Qúy sau buổi tiệc yến hội, vốn là bọn họ dự đi đến một cái quán nổi tiếng uống trà, nhưng từ đảng ủy thành phố đột nhiên có điện thoại gọi tới, bảo Giang Bình Qúy trở về ngay, làm thư ký chính là như vậy, không có thời gian tự do của mình, tùy thời mà bị sai khiến .
- Chúng ta cùng trở về đi, buổi chiều hôm nay còn có việc, chị có muốn đi đâu nữa không? Em đưa chị đi.
Đinh Nhị Cẩu khởi động xe hơi, rồi nói với Cổ Hiểu Manh.
- Đưa chị về nhà, giờ ở đâu chị cũng không dám đi, à… còn cô gái đi vào cùng chúng ta, đến bây giờ cũng không thấy bóng dáng làm sao bây giờ?.
- Ai biết được.. có lẽ cô ấy trở về rồi, chúng ta cũng không đợi, cô ta không đi lạc đâu...
Hắn vừa dứt lời, thì phó khoa trưởng khoa tổng hợp Vưu Hoa Sinh gọi điện thoại tới, báo Đinh Nhị Cẩu hoả tốc chạy ngay về ủy ban thành phố, trong điện thoại không có nói chuyện gì, nhưng nghe giọng nói rất là gấp gáp, Đinh Nhị Cẩu vội vàng tăng tốc xe, hướng nội thành chạy về .
Đưa Cổ Hiểu Manh đến nhà, vội vàng chạy đến ủy ban thành phố, lúc này cuộc họp chống lũ lại đang khẩn trương tổ chức.
Đinh Nhị Cẩu cầm quyển sổ lặng lẽ chạy vào phòng họp, vừa ghi chép vừa nhìn quan sát những quan viên này, hắn thấy Khang Minh Đức cũng có mặt tới tham gia cuộc họp.
- Vừa rồi Dương phó chủ tịch đã nói báo cáo tình hình rất cặn kẽ, tôi không có quan trọng hóa vấn đề đâu, lần này tình hình lũ lụt rất khác với thông thường mọi năm, năm nay ông trời không cho chúng ta có thời gian chuẩn bị, hồ Mã Lạc và Dương Giang là trọng điểm, tôi yêu cầu những người có mặt ở đây đều phải nhận lấy trách nhiệm, tât cả đêù phải có mặt ở nơi chống lũ, nếu lũ chưa rút, quyết không thể rời đê, nếu như nơi nào bên trong xảy ra vấn đề, thì trách nhiệm người của nơi đó tự nhận trách nhiệm mà từ chức đi, nếu không từ chức , thì thành ủy cũng sẽ ra lệnh cưỡng chế từ chức, điều này hi vọng tất cả mọi người hãy nhớ kỹ, kể cả ngay trách nhiệm của tôi cũng vậy, người còn thì đê chống lũ còn, hiểu chưa?
Trong phòng họp thưa thớt tiếng trả lời đã hiểu, Thạch Aí Quốc tuyên bố tan họp.
- Chủ tịch.. anh thì không nên đi, bên trên đê của sông quá lạnh, anh cứ ở nhà chỉ huy thì được rồi, để tôi đi cho.
Thư ký trưởng Đào Thành Quân theo ở phía sau đề nghị.
- Không được …Tiểu Đinh, ngay bây giờ cậu cùng lái xe Tiểu Hồ chạy về nhà của tôi, nói cho Tiêu Hồng lấy cho tôi một số quần áo, cả áo chống rét mang theo, tôi bận lắm không trở về được, xong rồi chúng ta lập đi lên vùng đê chống lũ.
Thạch Aí Quốc sắp xếp nói .
Đào Thành Quân cũng không khuyên được ông được, đúng ra là Thạch Aí Quốc đang đánh cuộc lần này, trong lúc thời khắc mấu chốt thì bí thư Tưởng Văn Sơn lại quẳng đi gánh nặng này, ông là chủ tịch thành phố, những sự việc như thế này thì vốn là trong vòng phạm vi hành chính, cho nên ông cũng không trách được bí thư Tưởng Văn Sơn, cho nên lúc này, ông phải làm cho thật tốt và quyết liệt, để còn có chuyện mà báo cáo lên cho lãnh đạo cấp trên.
…………………………………………………………………………………………
Khi Đinh Nhị Cẩu gõ cửa nhà, thì Tiêu Hồng đang tắm rửa ở bên trong nhà tắm, vì Thạch Aí Quốc cũng không có gọi điện thoại báo trước cho cô biết.
Khoác vội cái váy ngủ trong nhà tắm, Tiêu Hồng vội ra mở cửa cũng không mặc vào cái nịt ngực, vì tưởng Thạch Aí Quốc về.
- Uả sao mới giờ này đã trở lại, còn… Ái Quốc đâu?
Tiêu Hồng bước ra mở cửa thì gặp Đinh Nhị Cẩu, đằng sau lưng hắn cũng chẳng thấy Thạch Aí Quốc, theo bản năng cô cho rằng Thạch Aí Quốc đã xảy ra chuyện gì, cho nên lo lắng hỏi .
- Chủ tịch không có việc gì đâu chị, đang công tác rất bận ở phòng làm việc, chủ tịch bảo em về nhờ chị sắp xếp giúp bộ quần áo dày chống lạnh, đêm nay chủ tịch muốn lên trên khu vực đê chống lũ, có thể không quay trở về.
Đinh Nhị Cẩu giải thích nói .
- Không trở lại? Vậy thì ở trên đê sông tối nay à… Hừ..ông ấy lớn tuổi rồi mà còn làm cái gì vậy, nhở có chuyện gì thì sao?"
- Sẽ không có chuyện gì đâu chị, đến lúc đó em đi cùng chủ tịch mà, em sẽ chăm sóc tốt cho chủ tịch, xin chị yên tâm a.
- Ưʍ.. em vào trong nhà đi, chờ chị thu thập một chút mhe1.
Đinh Nhị Cẩu vốn định ở bên ngoài cửa chờ, nhưng bị Tiêu Hồng nhường lối, nên đành tiến vào trong, bên ngoài đã là bắt đầu đầu mùa đông rồi, nhưng trong nhà lại ấm áp vô cùng, so với ngoài trời đúng là hai thế giới khác nhau, Tiêu Hồng khoác vội cái váy ngủ dài bằng bông, rất rộng lớn, nhìn không ra hình dáng bên trong của cô, nhưng lộ ra đôi mắt cá chân xinh xắn trắng nõn cũng làm cho ánh mắt Đinh Nhị Cẩu có chút ngấm ngầm nảy sinh.
Chỉ trong chốc lát, Tiêu Hồng cầm vài bộ quần áo đến , có cả áo lông cừu, còn có áo khoác da …
- Em xem một chút những thứ này đủ chưa?
- Đủ chứ … kỳ thật cũng không có rét đến nỗi như vậy đâu...
- Em cứ mang theo hết đi, rủi trời trở rét thì sao, ông ấy đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn ỷ y sức khỏe, cứ coi mình như là còn thanh niên trai tráng vậy..
Tiêu Hồng bực bội cằn nhằn..
Nói xong nàng cúi người gấp quần áo, mà Đinh Nhị Cẩu thì vừa vặn đứng ở trước mặt của Tiêu Hồng, cái cổ áo váy ngủ rất rộng lớn, đưa trọn bộ bầu ngực sữa đầy đặn không có cái nịt ngực trói buộc lộ rõ, hai bầu vυ' no đủ dán tại trước ngực của cô, theo động tác lắc lư, làn da trong trắng lộ hồng sáng bóng lưu động; trên đỉnh hai bầu vυ' cao ngất không rủ xuống bao nhiêu cực kỳ duyên dáng động lòng người với đường cong; hai đầu núʍ ѵú đỏ hồng, tiên diễm chói mắt như hồng bảo thạch, quầng vυ' đỏ tươi một vòng nho nhỏ dưới làn da trắng phụ trợ càng có vẻ xinh đẹp chói mắt.
Ánh mắt Đinh Nhị Cẩu thoáng cái liền thẳng, vì cái váy ngủ rộng rãi nên theo bản năng mắt hắn nhìn xuống mặt dưới, xuyên thấu qua dưới hai bầu vυ' là cái bụng dưới bằng phẳng , phía dưới dưới bụng một đám cỏ thơm rậm rạp nguyên thủy đen nhánh như còn ấm ướt, lú đầu mê qua khỏi cái qυầи ɭóŧ nhỏ bé màu trắng bao trùm, bên trong cái qυầи ɭóŧ mỏng mơ hồ cái mu nhô lên mềm mại, đem hình dáng cái âʍ ɦộ tối mê người đường cong hoàn toàn hiện ra, trên cái qυầи ɭóŧ thêu hoa chạm rỗng có thể thoáng lộ ra một chùm nhàn nhạt lông đen...
Tiêu Hồng thân thể tràn đầy thành thục phụ phong vận với tư thái cực kỳ khêu gợi, cái kia như mộng ảo quyến rũ động lòng người trần trụi tại bên trong cái áo ngủ che phủ bên ngoài, Tiêu Hồng đương nhiên không ngờ, bởi vì đột nhiên có việc xuất hiện, khiến cho cô khoác vội cái váy dùng để đi ngủ đi ra mở cửa, mà bây giờ, cũng chính là bởi vì cái váy ngủ này, khiến cho Tiêu Hồng thoạt nhìn càng thêm thành thục vũ mị, bất luận người đàn ông nào chứng kiến thân thể trần trụi của nàng từ nay về sau, đều nhịn không được sinh ra vài phần xúc động muốn tìm đến để chinh phục, Đinh Nhị Cẩu cũng là như thế, nhìn xem cái âʍ ɦộ cùng đôi bầu vυ' vô cùng gợi cảm chọc người của Tiêu Hồng, thoáng cái hắn đã nghĩ đến muốn nhào tới đè cô ra rồi…