Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 767: Chị em có hòa hảo?

CHƯƠNG 767: CHỊ EM CÓ HÒA HẢO?

- Con đã sắp xếp người thăm dò rồi hả? Ai vậy?

Cổ Thanh Sơn có chút không tin nói .

- Cha nuôi, chuyện này cha không thích hợp ra mặt, hãy để con làm, chuyện của chị Hiểu Manh thì con sẽ nhất định quyết tâm làm cho ra lẽ , vì vậy cha yên tâm đi.

- Cha biết, nhưng con vừa tới Hồ Châu không có bao lâu, chỉ sợ lại mang đến nguy hiểm cho con, từ vụ bắt cóc lần trước mà suy đoán, bọn chúng thật sự là chỉ nhằm vào cha, cho nên cha phải tìm bằng được kẻ đứng đằng sau chủ mưu mới được, ai nói gì cũng vô ích.

- Vấn đề này cha biết, không biết chị Hiểu Manh có nói với cha về tình hình hiện trường lúc chị bị bắt cóc vừa thoát ra ngoài chưa?

- Còn có chuyện chưa nói sao? Nếu nó không muốn nói, chúng ta cũng không có truy xét.

Dương Hiểu thoáng cái không có phản ứng kịp kiền nói..

- Há, là như thế này, lúc ấy cảnh sát đã bao vây hiện trường, tên cuối cùng trong nhóm bắt cóc cũng đã đồng ý đầu hàng, nhưng con tận mắt thấy một tên chỉ huy cảnh sát sau khi nghe điện thoại ai đó chỉ đạo xong , liền lặng lẽ ra lệnh cho tên bắn tỉa bắn bể đầu tên bắt cóc ngay tại chỗ chứ không có bắt sống, lúc ấy con thấy có vấn đề sai sai, nhưng không có chứng cớ gì để mà tố cáo, đồng thời lúc ấy con cũng không ngờ ngày sau lại được điều đến Hồ Châu công tác, cho nên việc này cũng không có suy nghĩ thấu đáo, hôm nay nhận được điện thoại của chị Hiểu Manh cầu cứu, con mới nói ra cho chị Hiểu Manh biết.

- Nó cũng không có nói gì, con bé này….

Cổ Thanh Sơn lập tức lại hỏi:

- Trường Sinh, con có nhớ hình dáng của tên chỉ huy cảnh sát ra sao không?

- Cha nuôi, có phải là cha muốn biết tên cảnh sát kia là ai phải không?

- Đúng, con biết hắn?

- Là Đàm Quốc Khánh, lần đó con cùng lãnh đạo cũ Trọng Hải, có mời chủ nhiệm Đường Linh Linh của phòng tổ chức cán bộ Hồ khu ăn cơm, tình cờ gặp tên chỉ huy cảnh sát đó liền nhận ra, chính là Đàm Quốc Khánh.

- Đàm Quốc Khánh? Đúng rồi, lúc ấy chính cha gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn đi đến hiện trường, nếu nói như vậy đằng sau Đàm Quốc Khánh còn có một tên chủ mưu nữa, bắn chết tên tội phạm chính là để diệt khẩu?

- Điều này là rất rõ ràng sự tình, cũng chứng minh kẻ bị bắn chết đúng là thủ phạm chính, nhưng hành động của hắn là làm theo sự chỉ huy của người khác, cho nên manh mối cứ như vậy bị gãy đi, không hề nghi ngờ, nhóm người kia bắt cóc chị Hiểu Manh là trước đó có kế hoạch, không phải là ý muốn nhất thời.

Đinh Nhị Cẩu khẳng định nói .

- Vậy thì chuyện này rất phiền toái, Đàm Quốc Khánh ngoại trừ mặt mũi của Tưởng Văn Sơn, thì ai hắn cũng không coi vào đâu.

Cổ Thanh Sơn cảm thấy chuyện này so với mình nghĩ còn nghiêm trọng hơn nhiều .

- Cha nuôi, con nói rồi, cảnh sát không thể tin, sau khi bắn chết tên bắt cóc , vụ án này trở thành vụ án không đầu mối, cho nên kẻ chủ mưu vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, sáng nay con cũng có nói với chị Hiểu Manh tỷ, chuyện giang hồ thì dùng giang hồ xử, bọn chúng đều là loại người không đứng đắn, chúng ta áp dụng thủ đoạn không theo quy tắc thông thường, đánh đau thì mới làm cho bọn chúng sợ, sau khi tìm được kẻ chủ mưu phía sau, gϊếŧ hết bên trong, thì chúng ta mới được an toàn.

- Trường Sinh, con cũng không cần trộn lẫn vào chuyện này, để cha nghĩ biện pháp a.

- Cha nuôi, nếu như con đã là con nuôi của hai người, chuyện trong cái nhà này cũng là chuyện của con, cha yên tâm đi, chuyện này trong lòng con suy tính nắm chắc, con sẽ không gây họa đâu, nếu không bất đắc dĩ, con cũng sẽ không dùng thủ đoạn quá khích, hơn nữa, cha là mục tiêu quá lớn, con thì mục tiêu nhỏ, tương đối dễ xử lý hơn, không có ai chú ý đến.

- Thôi vậy cũng được, cần cha làm cái gì, cứ việc nói, tại thành phố Hồ Châu này có rất nhiều người ngoài xã hội quen biết, con có nghe nói Triệu Khánh Hổ chưa ? Nghe nói ông ta cũng có mối quan hệ trong xã hội đen, lần trước chuyện của Cổ Hiểu Manh thì cha cũng muốn nhờ ông ta hỗ trợ, nhưng lúc ấy có chút việc nên trễ nãi chưa kịp nhờ đến, lúc này để cha đi tìm ông ta cũng được.

- Cha nuôi …cha cũng quen biết Triệu Khánh Hổ à?

- Có quen… nhưng không có thân thiết, bất quá vì ông ta tại thành phố Hồ Châu có công ty, xí nghiệp rất lớn, là người nỗi danh trong giới làm ăn ..

- Thật sao? Vậy cha nuôi cũng sẽ tham gia hôn lễ ngày mai của con trai Triệu Khánh Hổ ?

- Đúng vậy, ông ta tự mình đưa thiệp mời, cha định đi…

- Cha nuôi, con có đôi lời không biết có nên nói hay không?

Đinh Nhị Cẩu do dự nói .

- Có lời gì cứ việc nói thẳng ra, con còn khách sáo sao…

Dương Hiểu ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, cô vừa gọt xong vỏ quả táo cho Đinh Nhị Cẩu, nên nhích lại gần đưa cho Đinh Nhị Cẩu.

Đinh Nhị Cẩu nhận lấy liền gặm một miệng lớn, ngoại trừ mùi thơm của quả táo, còn có một hương vị nhàn nhạt mùi nước hoa thoang thoảng, tuy rất nhạt, nếu chú ý mới nhận thấy được, đây mùi thơm từ trong thân thể của Dương Hiểu toả ra, Đinh Nhị Cẩu rất muốn nhắm mắt say mê thưởng thức thoáng một chút, nhưng lúc này thì không thích hợp.

- Chủ tịch cùng bí thư đều nhận được thiệp mời của Triệu Khánh Hổ, nhưng hai người đều không có ý định đi, xế chiều hôm nay thư ký trưởng đã đem nhiệm vụ này giao cho con, để cho con tham dự, bởi vì con là thư ký của chủ tịch, cái thân phận này coi như là đối với Triệu Khánh Hổ cũng nể mặt lắm rồi..

- Bọn họ đều không đi?

Cổ Thanh Sơn nghe được thông tin này thật bất ngờ .

- Vâng.. bởi vì bọn họ đều nghe nói trước đây Triệu Khánh là xã hội đen, tuy là chuyện lúc trước, nhưng đến bây giờ có còn có mối quan hệ với xã hội đen hay không thì chưa nhất định, nghe nói tập đoàn Vệ Hoàng tại thành phố Hồ Châu có một số ít nhân vật ám muội, có lẽ vì thế nên chủ tịch và bí thư cũng có điều cố kỵ đi, vì thế theo ý của con là cha nuôi cũng không nên đi, nếu thấy cần thiết, thì cứ để cho chị Hiểu Manh thay thế cha nuôi đi, mục tiêu nhỏ một điểm , nếu vạn nhất có chuyện gì, cũng sẽ không để lại di chứng.

Cổ Thanh Sơn trầm mặc hồi lâu , rốt cục gật gật đầu nói:

- Con nói cũng đúng, nhưng Cổ Hiểu Manh thì cha lo lắng khi nó đi ra ngoài, sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?

- Cha nuôi yên tâm đi, có con…không ai làm gì được nàng đâu?

- Thật không?

Dương Hiểu lo lắng hỏi .

- Mẹ nuôi .. con cam đoan không có việc gì, chị Hiểu Manh đang ở trên phòng phải không?

- Ừ..nó đáng ở trên đó.

- Để con đi lên cùng chị trao đổi một chút, sáng ngày mai con tới đón ..

- Con đi lên . . .nhỡ..

Dương Hiểu quả thực không tin Đinh Nhị Cẩu dám đi lên phòng của Hiểu Manh, tối hôm qua suýt chút nữa thì đánh nhau đâu rồi, hôm nay thì có thể hòa hảo sao? Không thể nào đâu, cô bán tín bán nghi nhìn qua Cổ Thanh Sơn, nhưng Cổ Thanh Sơn không nói gì cả , tự mình đổi một kênh truyền hình để xem.

- Ông à… ông xem, Trường Sinh và Cổ Hiểu Manh sẽ không có chuyện gì chứ?

Dương Hiểu không yên tâm qua bên cạnh Cổ Thanh Sơn hỏi.

- Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Cổ Hiểu Manh dù sao nó cũng phải biết chuyện chứ…