CHƯƠNG 710: KHÔNG DÁM PHẢN KHÁNG.
Hách Giai không thể không cố nén tại, từ hậu môn truyền tới cơn ngưa ngứa của lần đầu tiên được một người đàn ông xa lạ, lại có một động tác bú ɭϊếʍ lạ lùng như thế.
Lần này thật sự là nàng không có biện pháp nào ngăn cản rồi, Triệu Khánh Hổ rất bướng bỉnh, lúc này hai chân nàng khép mở hơi hở ra cái khe thịt âʍ ɦộ, thảm lôиɠ ʍυ đen kịt ngoan ngoãn nằm xuôi dọc ở hai bên mép lớn màu nâu cũng lộ ra, bên trong cái khe thịt non đỏ tươi, tựa như là một bữa đại tiệc đang đợi của Triệu Khánh Hổ nhấm nháp, hai mảnh mép nhỏ mê người mấp máy, từ trong trong khe thịt chảy ra một ít dịch nhờn, hắn dùng đầu lưỡi liếʍ lên cái âʍ ɦộ kia, liếʍ một hồi, hai bên mép nhỏ dần dần phồng mở, hiện ra cái cửa miệng âʍ đa͙σ, đầu lưỡi của hắn tựa như con ong mật cắm vào bú ʍúŧ liếʍ láp cái chất hăng hăng ngai ngái kia đang bắt đầu rỉ ra nhiều hơn..
- Ưm…um…......
Ghé vào trên bệ cửa sổ, Hách Giai không dám lớn tiếng rêи ɾỉ, đành phải đè thấp giọng mũi , rồi Triệu Khánh Hổ lại dùng cái đầu lưỡi nhám của mình lại dán tại trên hậu môn nàng liếʍ, giống chuồn chuồn lướt nước chạm vào, , cái miệng cùng đầu lưỡi tập trung tấn công vào bốn phía lổ hậu môn của nàng, đầu lưỡi khi nhuyễn khi nhọn thỉnh thoảng như muốn len vào bên trong trực tràng, đã vậy Triệu Khánh Hổ này còn dùng ngón tay của hắn vói vào cửa miệng âʍ đa͙σ khua lấy, không có chuẩn bị tư tưởng trước, Hách Giai lập tức bị hắn dùng đầu lưỡi liếʍ phía sau, thọt ngón tay vào trước biến nàng tô ngứa khó nhịn, thân thể mềm yếu vô lực rên khẽ...
- Ui..ui…
Hách Giai lần đầu tiên trong đời cảm thấy là mình đang lâm vào tình thế khó xử như vậy, nàng vội vàng dùng hai tay che miệng lại, sợ chính mình nhịn không được sẽ kêu ra tiếng, đến cuối cùng, nàng vẫn là không nhịn được buông hai tay che miệng ra, bùng nổ lên một tiếng "A…", cũng may vào lúc này, chung quanh đã vắng lặng không có người khác, bằng không nàng lúc đó nhất định sẽ có người đoán ra tiếng kêu nàng là xuất phát từ sự cực độ hưng phấn mà rên to.
Ghê tởm Triệu Khánh Hổ lại còn nhìn chằm chằm vào cái lổ hậu môn của nàng đang có tiết tấu co duỗi, khi đầu lưỡi thô của hắn trợt phiêu phiêu vào hậu môn, từ nơi đó truyền tới cảm giác tựa như một con bò sát sâu lông ở trong thân thể, làm cho Hách Giai thân thể ngứa ngáy, cái âʍ đa͙σ rất ngứa, miệng trực tràng cũng rất ngứa, đến nỗi nàng còn hận là hắn không thể đem cái đầu lưỡi của hắn toàn bộ nhét vào trong trực tràng của mình để giải quyết đi cơn ngứa ngáy này..
Hách Giai từ bệ cửa sổ cong người lên, nhếch lên cái mông của mình đối với cái miệng của Triệu Khánh Hổ, chính nàng giờ còn dùng hai tay búng ra hai bên mảnh mông thịt tuyết trắng mông, tận lực lộ ra cái lổ hậu môn ẩn nấp trong trong khe đít, hy vọng đầu lưỡi của Triệu Khánh Hổ có thể vói vào trong trực tràng một ít..
………………………………………………………………………………………….
Hách Giai cũng không ngờ thân hình mẫn cảm của mình càng thêm tô sướиɠ đến như thế, cảm giác trống rỗng cuốn thẳng lấy đến cốt tủy thần kinh của nàng, bị ngón tay của Triệu Khánh Hổ mò lấy bên trong âʍ đa͙σ, hòa với đầu lưỡi liếʍ mυ'ŧ bộ vị thấy thẹn kia, nàng lại bắt đầu không tự chủ được, từng cổ một chất nhầy nhơn nhớt từ theo chỗ sâu nhất trong thân thể tuôn hướng ra ngoài, không cần nhìn, nàng cũng biết cái cửa miệng âʍ đa͙σ của mình đang lầy lội ướt đẩm dầm dề đến như thế nào…
Triệu Khánh Hổ một bên liếʍ hậu môn nàng, một bên lúc này đã dùng đến hai hai ngón tay đùa bỡn lấy bên trong hang động âʍ đa͙σ nàng, Triệu Khánh Hổ cứ như vậy ở đằng sau cái mông của nàng qua lại cọ xát, tại hai nơi vị trí mẫn cảm nhất của nàng hoa động, làm cho đôi chân Hách Giai giờ đã đứng muốn không vững.
Hách Giai thật cao nhếch lên cái mông của mình, lổ hậu môn cứ nhiu nhíu lại như là làm tiết tấu co rút lại như vậy để ban tặng cho Triệu Khánh Hổ đang liếʍ làm cho nàng sung sướиɠ..
Còn lúc này Triệu Khánh Hổ tựa như một tên ác đồ.
…………………………………………………………………………………………..
Đến lúc Triệu Khánh Hổ dùng cái đầu khấc dươиɠ ѵậŧ để trên hậu môn Hách Giai rồi đưa xuống cửa miệng âʍ đa͙σ trêu đùa, mỗi một cái lổ nhẹ nhàng dí vào một chút, thật là muốn mạng của nàng, cả hai cùng ngứa đều nhanh rồi, nàng còn có thể có lựa chọn khác sao?
Triệu Khánh Hổ một bên chuẩn bị đầu khấc dươиɠ ѵậŧ, một bên dùng bàn tay đánh vào cái mông của nàng, "chát…chát…chát" rung động, thật sự rất là đau rát, nhưng từ theo bên trong thân thể truyền tới cảm giác nhột nhạt tê dại, từng một lớp sóng áp đảo, nàng lại vễnh lên cái mông thịt, thừa nhận Triệu Khánh Hổ dạy dỗ cùng với đánh sâu vào.
…………………………………………………………………………………………..
Không lâu Triệu Khánh Hổ đứng lên dùng cây dươиɠ ѵậŧ nhét mạnh tràn đầy vào trong cái âʍ đa͙σ của nàng, tận mắt hắn nhìn thấy thân cây dươиɠ ѵậŧ trong hạ thể nàng bận rộn xuất nhập, thị giác cùng với xúc giác mang tới từng trận đánh sâu vào tâm trí hắn, tiếng người đàn bà rêи ɾỉ khi dài khi ngắn càng thúc giục hắn như hùng sư hung mãnh càng thêm thô bạo thọt dươиɠ ѵậŧ ra vào lấy.
10 phút sau, gầm lên giận dữ, theo động tác Triệu Khánh Hổ càng lúc càng nhanh, Hách Giai đã hoàn toàn trầm mê dưới sự gian da^ʍ của hắn, hạ thân truyền tới thật lớn kɧoáı ©ảʍ để cho nàng bị dìm ngập, cái miệng nhỏ nhắn không có nhận thức duyên dáng hé mở rên to, nói cũng cũng không nói ra được.
- Ui..ui…a…a….ui……
Cuối cùng thì Hách Giai bị Triệu Khánh Hổ làm cho đạt đến cơn cực khoái, từ cổ tử ©υиɠ âm tinh phún ra lửa nóng một kích ngập tràn đầu khấc của Triệu Khánh Hổ, cùng lúc đó hắn cũng gầm nhẹ, tính quan cũng đã đạt đến đỉnh điểm, đem từng làn tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra như viên đạn bắn vào chỗ sâu nhất trong cơ thể Hách Giai, nàng giống như mất đi ý thức, chỉ còn biết giương hai chân, cong cái mông đít lên run lên từng cơn co quắp, thở hào hển, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© cũng theo thân thể mà run rẩy, cửa miệng âʍ đa͙σ co rụt.. co rụt lại nặn ra một dòng màu trắng vàng nhạt tϊиɧ ɖϊ©h͙.
…………………………………………………………………………………………….
Đinh Nhị Cẩu để cho Đỗ Sơn Khôi lái xe đưa mình trở về nhà, hắn vốn là cũng nhờ Hạ Hà Tuệ trợ giúp Đỗ Sơn Khôi mướn một gian phòng trong tiểu khu này, Đinh Nhị Cẩu vốn muốn Đỗ Sơn Khôi cùng mình ở gần nhau, nhưng Đỗ Sơn Khôi không đồng ý, nói là không thuận tiện.
- Anh Đỗ, đây là một vạn nguyên tiền, số tiền này không tính là tiền lương, anh cứ thong thả làm quen ở TP này, khi nào nếu muốn có công tác, em sẽ hỗ trợ cho anh tìm, còn nếu không muốn công tác, cứ dạo chơi trước đi, qua mấy ngày nữa, hai anh em chúng ta sẽ thảo luận nên làm cái gì cho tốt.
- Được, so với lúc em còn ở trấn Lâm Sơn, thì bây giò mạnh hơn nhiều, sớm biết như vậy, thì anh đã sớm theo em rồi.
- Ha ha, trước em đến đi đến bệnh viện thăm người bệnh, ngày mai lại về cơ quan rồi, bận bịu chưa hết chuyện ah.
Đinh Nhị Cẩu bất đắc dĩ nói .
Bởi vì sau vụ anh em họ Đinh cưỡng ép con tin, trong vụ án này Trình Thiến Thiến bị vô cùng kinh hãi, Trình Thiến Thiến đến bây giờ thần kinh vẫn còn chưa ổn định, nên vẫn còn nằm tại trong bệnh viện, Đinh Nhị Cẩu tuy giờ không có việc gì, nhưng không có nghĩa là bỏ mặc cho cấp dưới của mình đang bị ảnh hưởng đến thần kinh, cho nên sau khi đã trải qua chuyện này, Đinh Nhị Cẩu quyết định đến gặp Trình Thiến Thiến nói chuyện một chút, hắn muốn đưa nàng chuyển qua công tác khác cho nàng được nhẹ nhàng tâm trí hơn.
Trong phòng bệnh lúc này Trình Thiến Thiến đang cùng y tá trưởng nói chuyện, chồng nàng đang chạy taxi, nàng ở tại trong bệnh viện mặc dù không bị trừ tiền lương, nhưng vẫn phải có người chiếu cố săn sóc, cho nên trước khi Đinh Nhị Cẩu đến, Trình Thiến Thiến đã yêu cầu xuất viện, nhưng bác sĩ lại là không cho phép, cho nên lần này cũng giống như vậy, Chu Hồng Diễm cũng không chịu nghe Trình Thiến Thiến thuyết phục, Chu Hồng Diễm kiên trì nói đây là ý của bác sĩ trực tiếp điều trị, bác sĩ nói rằng Trình Thiến Thiến thần kinh vẫn còn chưa có khôi phục cho nên thỉnh thoảng vẫn còn có cơn động kinh.
- Ui… Đinh chủ nhiệm đến rồi, nhờ cậu nói giùm bác sĩ, tôi muốn xuất viện, trong nhà đứa con không có người săn sóc, tôi nằm ở đây nhưng trong nội tâm vô cùng lo lắng, giờ thì cũng thấy khỏe nhiều rồi, chi bằng để tôi về nhà thì tốt hơn.
Đinh Nhị Cẩu mỉm cười không nói gì, hắn quay qua Chu Hồng Diễm nói:
- Y tá trưởng, chị Trình tình huống sao rồi? Có thể xuất viện được chưa?
- Không phải là chị không cho cô ấy xuất viện, tình huống của Trình Thiến Thiến cùng em thì khác nhau, bây giờ còn chưa có khôi phục hoàn toàn đâu, nếu trở về nhà, nhỡ như tái phát động kinh, thì ai sẽ chịu?
Chu Hồng Diễm là một y tá trưởng lâu năm rồi, đối phó tình huống như vậy dễ dàng như một bữa ăn sáng .
Nàng nói xong liền quay người đi rồi, nhưng khi đi tới cửa, thì quay đầu trở lại nói với Đinh Nhị Cẩu:
- Đinh chủ nhiệm, lát nữa đến phòng làm việc của chị chút nhé, có chút việc.
- Vâng, đợi chút em sẽ đi qua.
Sau khi Chu Hồng Diễm đóng cửa đi ra ngoài, Đinh Nhị Cẩu lấy cái ghế đến bên đầu giường, nói ra ý định của mình:
- Chị Trình à, công tác giải tỏa lại chuẩn bị bắt đầu khu vực khác, khu vực Cổ La xem như là tạm ổn rồi, bước tiếp theo là khu vực nhà ga cũ, chỗ này so với khu vực Cổ La càng khó hơn làm hơn, theo ý của tôi thừa cơ hội này, tôi sẽ xin chuyển công tác cho chị, tôi nghĩ rằng việc giải tỏa và di dời nhân viên phải toàn bộ là nam chứ không nên có nữ, chị có ý kiến gì không …tôi chủ yếu là cân nhắc đến công việc này quá nguy hiểm, sau việc này tôi cũng không dám sử dụng nhân viên là nữ nữa, chị có hiểu ý của tôi không?
- Đinh chủ nhiệm, tôi cám ơn cậu, nếu cậu đã nói như vậy, tôi cũng có lời muốn nói từ trong lòng, nếu đổi lại là trước kia, tôi sẽ không hai lời, lâu nay tôi đã sớm muốn rời khỏi làm nhân viên công tác giải tỏa di dời này rồi, còn hận là không thể đi sớm hơn được, nhưng sau khi cậu chuyện này xảy ra, tôi cũng đã suy nghĩ kỷ lưỡng rồi, tôi sẽ cũng không đi đâu cả, tôi vẫn tiếp tục công tác xử lý này, tôi đi theo cậu.
Trình Thiến Thiến nói như đinh chém sắt .
- Chị Trình tội gì mà khổ như thế chứ, việc này căn bản cũng không phải thuận lợi cho nữ làm, hơn nữa , trong nhà chị còn có con nhỏ, vạn nhất có chuyện bất trắc, thì tôi sẽ rất là hối hận đấy.
Đinh Nhị Cẩu sửng sốt, hắn cảm nhận được Trình Thiến Thiến không phải là đang nói dối mà là thật lòng, trong nội tâm hắn thoáng qua cảm kích nàng, nhưng lập tức vẫn quyết định xin chuyển công tác cho Trình Thiến Thiến, nếu như lại tiếp tục xảy ra chuyện tương tự, chính hắn không có thể gánh nỗi được cái trách nhiệm như vậy .
Nhưng mà Trình Thiến Thiến phảng phất là con rùa cắn người, bất luận Đinh Nhị Cẩu nói cái gì, Trình Thiến Thiến chỉ có một câu nói, tuyệt đối sẽ không vì khó khăn lúc này mà lại rời đi, nàng quyết cùng Đinh Nhị Cẩu tiếp tục xử lý những công việc còn lại trong giai đoạn giải tỏa di dời này.