Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 706: Hôn nhau điên cuồng

CHƯƠNG 706: HÔN NHAU ĐIÊN CUỒNG.

- Em ăn nhiều thêm một chút đi… ai da.. ăn từ từ thôi, không có ai giành ăn với em đâu.

Đinh Nhị Cẩu cùng Khấu Oánh Oánh hai người đang ở trong căn tin của trường ngồi ở trong một góc vắng, nhìn Khấu Oánh Oánh đang ăn ngốn nghiến, Đinh Nhị Cẩu có chút đau lòng, Khấu Oánh Oánh trước kia khi còn ở trong nhà, có lúc nào ăn cơm như vậy đâu.

- Nhìn em ăn như hổ đói vậy, có phải là trong phòng trường, thức ăn không tốt sao?

- Khục, anh đừng nói nữa, nào chỉ là không tốt, quả thực chẳng khác nào cho heo ăn vậy, chỉ khi nào cực đói mới có thể nuốt trôi.

Khấu Oánh Oánh bĩu môi..

- Ưʍ.. bết bát như vậy sao? Anh nhìn những học sinh kia ăn rất ngon lành mà, hay là… ở trong nhà đưa cho em không đủ tiền ăn? Hoặc là em đem tiền ăn mang đi tiêu xài hết rồi?

Đinh Nhị Cẩu nhìn Khấu Oánh Oánh hỏi.

- Trời đất chứng giám, anh không biết, em hiện nay thê thảm giống như là cô bé bán diêm vậy, mẹ của em đem tất cả tiền đều quăng vào việc bán hàng đa cấp rồi, hiện tại đang dãi nắng dầm mưa, cũng không biết có kiếm được tiền hay không, dù sao em cũng không thấy tiền của mẹ đâu cả, cha của em mỗi tháng cho em 500 khối tiền ăn cơm, rất là thiếu thốn không đủ, đừng nhìn trường học không cho ra khỏi cửa cổng trường, nhưng vẫn có học sinh được ra ngoài đấy, vì vậy trong lớp học sinh nội trú hay gửi cho những người này ra ngoài trường mua đồ, bọn này cũng không có lương tâm, ngay cả bạn học cũng thu tiền lời, nhưng dù sao cũng là nhờ người ta mua giùm, do đó em tiết kiệm đành chịu ăn thức ăn trong này dở một chút, cũng giảm được phân nữa tiền, thật là thương tâm.

Dù trong miệng đang ăn đầy thức ăn, nhưng cũng không có ngăn trở được miệng của nàng nói không dứt.

- Ý của em là muốn anh tài trợ cho em thêm chút tiền?

Đinh Nhị Cẩu cười tủm tỉm vạch trần sự tố khổ của Khấu Oánh Oánh.

- Ha ha, cũng có chút ý này, bất quá anh à.. anh yên tâm đi, sau khi tốt nghiệp đại học, em nhất định sẽ kiếm được tiền trả cho anh, được không?

- Được rồi, xem ra em ở đây cũng chật vật lắm, anh sẽ tài trợ thêm cho em mỗi tháng 100 trăm đồng nhé?

- Cái gì? Anh làm quan thật sự là quá keo kiệt rồi, cha em đã keo, anh so với cha em còn keo hơn.

- Hừm..anh không để cho em tiền, là bởi vì anh không muốn để cho em có tiền thì sẽ phung phí, xài tiền bậy bạ sẽ làm ảnh hưởng đến chuyện học tập, mua đồ vô dụng bậy bạ, phí tiền không nói, còn tạo cho em cảm thấy tiền tới quá dễ dàng thì không tốt, như vậy đi, nếu em có thể trong cuộc thi cuối kỳ này được đứng đầu lớp, anh sẽ thưởng cho 5000 nguyên, chịu không?

- Ai ..anh gϊếŧ em đi còn tốt hơn, tiền của anh, nước xa không cứu được lửa gần, kiểu này em thấy thời gian sắp tới thì em tiếp tục khổ rồi.

Thấy tình hình Đinh Nhị Cẩu nói, chắc là không chiếm được chỗ tốt rồi, nên Khấu Oánh Oánh lộ ra mất hết hết hứng thú rồi.

- Anh mặc dù không cho em tiền, nhưng anh sẽ lo việc ăn uống của em, tại Bạch Sơn này anh có một người bằng hữu, trước kia cũng là học sinh tốt nghiệp ở trường này, để anh nói chuyện với cô ấy một chút, đưa số điện thoại của em cho cô ấy, nếu em muốn ăn cái gì, cứ gọi điện thoại cho cô ấy, thì sẽ mang đến cho em, được không?

- Thật hả? Cái này còn tạm được, à…em đã ăn xong, để em dẫn anh đi dạo trong trường học một vòng nhé, anh chưa từng tới trường học của em phải không?

- Đi dạo cũng không cần, em quay trở lại ký túc xá nghỉ ngơi một lát đi, anh đi tới tìm chủ nhiệm lớp của em, để tìm hiểu một chút về tình trạng học tập của em, phòng làm việc của cô giáo chủ nhiệm Phó ở đâu vậy?

- A..anh muốn đi tìm giáo viên chủ nhiệm của em? Người ta cũng phải cần nghỉ ngơi, anhi cũng đừng quấy nhiễu chứ..

Khấu Oánh Oánh thời gian gần đây học tập bị sút giảm, cho nên nàng không muốn Đinh Nhị Cẩu đi tìm chủ nhiệm Phó Phẩm Ngàn của mình.

Khuyên can mãi, mới đem Khấu Oánh Oánh đưa về ký túc xá được, Đinh Nhị Cẩu hướng về phòng tập thể của giáo viên, thời gian trước hắn có cùng Phó Phẩm Ngàn nói chuyện qua điện thoại, có đôi khi hai người còn nói chuyện qua video, nhưng vì bận việc nên cũng không có nói nhiều, không phải là nàng không có thời gian, mà chính là do Đinh Nhị Cẩu lu bu công việc nhiều quá.

Nhờ vào sự giúp đỡ của Đinh Nhị Cẩu, Phó Phẩm Ngàn đã mua được gian phòng ở mới cùng với con gái, hiện tại nàng ngoại trừ cố gắng làm việc, phần thời gian còn lại là chăm sóc tốt con gái của mình, lúc rỗi rãnh nàng hay nhớ tới chàng thanh niên trẻ tuổi trợ giúp cho nàng lúc gặp khó khăn nhất, hiện tại người trẻ tuổi kia cũng chính là tình nhân của nàng, chỉ đơn thuần là tình nhân, hơn nữa con gái của nàng cũng chấp nhận hắn.

Nàng bây giờ cũng được nhà trường cấp cho một căn phòng độc lập, mỗi lúc tan học, đây là không gian riêng tư của nàng, trong phòng làm việc có một cái giường cá nhân, giữa trưa nằm nghỉ xem sách, ngủ một giấc, để buổi chiều có đầy đủ tinh lực để lăn lộn cùng với đám học sinh.

Đọc sách một hồi, vừa muốn nhắm mắt lại ngủ, thì nghe tiếng gỏ cửa, nàng muốn giả bộ im lặng như là bên trong không có người, cho nên cũng không có để ý tới, nhưng tiếng gỏ cửa rất có tiết tấu, kiên nhẫn không bỏ qua, nàng rất bực mình, đành mang dép ra mở cửa, nhưng sau khi mở cửa thì kinh ngạc giật mình, sau đó là cuồng hỉ, lại là hắn… còn không có đợi nàng có kịp phản ứng, Đinh Nhị Cẩu liền len vào trong phòng, tiện tay đem cửa phòng khóa trái, thoáng cái ôm chặt Phó Phẩm Ngàn .

Dùng cái miệng nóng bỏng hướng về đôi môi anh đào kiều diễm ướŧ áŧ của giai nhân tuyệt sắc úp xuống, một sự va chạm lười biếng, hai bờ môi nóng bỏng dính sát vào nhau, Phó Phẩm Ngàn cảm thấy trong đầu trống rỗng, lập tức liền xụi xuống tại trong ngực Đinh Nhị Cẩu, bàn tay hắn không tự chủ được tại trên lưng trơn nhẵn của phủ động, nàng không ngừng theo hơi thở ở bên trong phun ra nhè nhẹ tiếng hừ nhẹ, lòng bàn tay của hắn tựa hồ có một vòng xoáy, hấp thụ lấy thân thể mềm mại đáng yêu của nàng, đem du͙© vọиɠ chìm sâu trong trong linh hồn nàng tỉnh lại, Phó Phẩm Ngàn khép hờ hai mắt, hai gò má ửng hồng, nàng muốn kêu lên Đinh Nhị Cẩu dừng lại, rồi lực lại bất tòng tâm, theo sự vuốt ve của đôi bàn tay Đinh Nhị Cẩu, nàng bắt đầu cảm thấy trong nội tâm càng phát ra khó chịu, không an phận giãy dụa, lại không biết cử chỉ như vậy ngược lại làm cho Đinh Nhị Cẩu trong lòng càng mãng động thêm mà thôi