CHƯƠNG 701: MỘT VỤ LÀM ĂN LỚN.
Có người gặp chuyện không may, nhưng cũng không có nghĩa là trời sập, lúc nhận được điện thoại của bí thư Tưởng Văn Sơn, thì Tưởng Hải Dương đang ở trong tại một trung tâʍ ɦội sở giải trí, cái hội sở giải trí này là cũng của một người mang mối nhân tình với gã mở, mỗi khi có một cô gái trẻ đẹp nàng vào làm, thì tổng hội sở sẽ gọi Tưởng Hải Dương đến nếm thử qua, cho nên nơi này Tưởng Hải Dương thường xuyên chiếu cố thăm viếng, kỳ thật đây cũng là một bí quyết làm ăn của ông chủ nơi này, bởi vì mỗi lần Tưởng Hải Dương đến, đều sẽ mang theo một người, mà người này chính là Đàm Quốc Khánh .
Người nào lại không biết năng lượng Đàm Quốc Khánh phó sở trưởng tại sở công an TP Hồ Châu, nghe nói đến ngay sở trưởng hắn cũng không để vào mắt, vì thế những nơi làm ăn, há lại sẽ thiếu đi sự nhờ vả vào Đàm Quốc Khánh trông nom, có thể nói, bây giờ chỗ nào là ăn chơi, thì không có cái nào là chính thức sạch sẻ, vì chỉ cần sở công an không muốn chốn ăn chơi nào làm ăn, đảm bảo chỉ cần ba ngày bị kiểm tra là có thể dẹp tiệm được rồi, cho nên bây giờ mỗi nơi giải trí ăn chơi, thì mỗi ông chủ túi tiền đều nhét vào trong tay cảnh sát, ai bảo cái nghề này một ngày cũng thu lại được một thúng tiền..
Tưởng Hải Dương nhìn lại là điện thoại của cha mình, lúc này cũng đã không còn sớm, vì vậy hắn đứng dậy đi qua căn phòng kế bên, chỗ đó đêm nay không có người, cho nên Tưởng Hải Dương đi vào trong căn phòng tối om, gã cũng không có mở đèn, mà ngồi ở trên cái ghế sa lon nhận nghe điện thoại .
- Con có ở nhà không?
Tưởng Văn Sơn từ trong điện thoại di động nghe thấy được tiếng âm nhạc trầm thấp mấy năm trước hắn cũng đã lấy vợ sinh con, cho nên Tưởng Hải Dương không có còn ở chung cùng Tưởng Văn Sơn, do đó mới có câu hỏi này.
- Dạ…con ở bên ngoài cùng với người khác nói chuyện làm ăn, sao vậy cha, có việc à?
- Ừ…chuyện của phó chủ tịch Vương Sâm Lâm chắc con đã biết.
Tưởng Văn Sơn hiển nhiên thấy con trai của mình giờ còn ở bên ngoài lêu lổng cảm giác rất bất mãn, nên ngữ khí rất lãnh đạm .
- Con đã biết, việc này chỉ sợ ngay cả đứa trẻ 3 tuổi ở TP Hồ Châu cũng biết, thì làm sao mà con không nghe được.
- Hừ…con đã biết, mà giờ này còn ở bên ngoài lêu lổng, ngươi không biết hiện tại tình hình rất căng thẳng sao? Còn nữa, con và Vương Sâm Lâm trước từng có những phi vụ làm ăn chung, đã dọn rửa lau sạch sẽ chưa? Nếu chưa thì chạy nhanh lo mà xử lý, không nên để lại cái đuôi cho người ta nắm, nói cách khác, cha cũng không thể nào cứu được con đâu.
- Không có việc gì đâu cha, đã nhiều năm nay con không có còn cùng Vương Sâm Lâm tiếp xúc về phương diện làm ăn, ông ta hiện tại chỉ một lòng muốn cùng với tình nhân đầu tư vào công ty làm lớn, hiện tại thì tốt rồi, Hách Giai chẳng biết đi đến đâu, ông ta thì sống ở trong lao tù của kỷ ủy. À…cha à, việc này còn có khả năng cứu vãn không vậy? Con có cảm giác, lần này Vương Sâm Lâm hình như cũng có chút bị oan.
- Có oan hay không thì cũng không đến phiên con tính toán, hiện tại người của kỷ ủy như điên lên đi tìm Hách Giai, cha suy đoán chắc là Vương Sâm Lâm chưa có khai gì, cho nên người của kỷ ủy muốn từ trên người Hách Giai mở ra chỗ đột phá, có thể nói là Hách Giai đã trở thành nhân vật mấu chốt, Vương Sâm Lâm không phải là người không có bản lĩnh, cho tới bây giờ, trong cái video kia chỉ nói rõ Vương Sâm Lâm trong sinh hoạt cá nhân không có kiềm chế, đạo đức tác phong không tốt mà thôi, đây không phải là phạm tội kinh tế, nếu phát hiện ra phạm tội kinh tế thì mới phiền toái, có lẽ ban kỷ luật thanh tra cũng là muốn thông qua Hách Giai để đem vấn đề về phương diện kinh tế để triệt chết Vương Sâm Lâm, lần này Vương Sâm Lâm thật sự là bị tai họa bất ngờ, Hải Dương, chính con cũng phải cẩn thận hơn một chút a.
- Không có sao đâu cha, con biết rồi.
Tưởng Hải Dương tắt điện thoại, yên lặng trầm tư một chút, lại trở về căn phòng trước đó, lúc này Đàm Quốc Khánh đã uống không ít rượu, khi nhìn thấy Tưởng Hải Dương quay vào, lập tức đem bàn tay đang thọc ngoáy bên trong cái âʍ đa͙σ của cô gái phục vụ rượu rụt trở về.
Tưởng Hải Dương khoát tay, ra hiệu tất cả các cô gái phục vụ rượu ra ngoài, chỉ còn lại có Tưởng Hải Dương và Đàm Quốc Khánh, Đàm Quốc Khánh nhìn thấy Tưởng Hải Dương sắc mặt không tốt lắm, vì vậy liền rót chén rượu đưa cho Tưởng Hải Dương .
- Anh.. hiện tại có một vụ làm ăn lớn, vấn đề là anh có dám làm hay không làm mà thôi.
Tưởng Hải Dương đột nhiên đem rượu ngửa cổ một cái đổ vào cổ họng nuốt hết, sau đó nhỏ giọng đối với Đàm Quốc Khánh nói ra.
- Làm ăn lớn? Nhiều đến bao nhiêu?
Đàm Quốc Khánh thoáng cái nghe qua cũng hào hứng .
- Cỡ như công ty Đằng Đạt.
- Công ty Đằng Đạt?
- Đúng, nếu như làm tốt, toàn bộ công ty Đằng Đạt chí ít cũng có một nửa tài sản sẽ nắm trong tay của chúng ta, anh cũng biết hiện tại công ty Đằng Đạt quy mô cỡ nào, nhưng bây giờ mấu chốt là phải tìm được Hách Giai, chuyện này là dựa vào anh đó, có thể thì anh hãy tung hết tất cả lực lượng để đi tìm cho bằng được Hách Giai.
- Nhưng mà …người của tỉnh kỷ ủy cũng đang tìm Hách Giai, nếu chúng ta cũng tham dự vào, có thể hay không gây ra phiền toái?
- Ai da.., này anh, việc chúng ta làm công khai chắc chắn là không được, đến lúc đó sẽ có rắc rối, nhưng làm âm thầm lén lút thì là có thể, nhất định phải tim được người trước khi người của kỷ ủy tìm được nàng, muôn ngàn lần không thể để cho Hách Giai rơi vào trong tay của ban kỷ luật thanh tra, hắc bạch hai phương anh đều quen biết, tìm người đối với anh đâu phải là chuyện khó gì đâu.
Tưởng Hải Dương cười hắc hắc, gã tựa như nhìn thấy Hách Giai đang quỳ trước mặt gã khóc ròng, cho đến lúc đó, gã muốn nàng làm gì, thì nàng còn dám ngược lại sao?
- Được, cũng có thể sẽ kiếm được Hách Giai, nhưng còn có chuyện, ban kỷ luật thanh tra đã chú ý tới Hách Giai, thì công ty của Hách Giai cũng không dễ dàng nắm được đâu a, đoán chừng bước tiếp theo bên ngành tư pháp sẽ áp dụng các biện pháp.
- Vấn đề đó anh yên tâm, việc của anh bây giờ là cần phải làm là tìm ra được Hách Giai, còn những chuyện khác để tôi làm cho.
…………………………………………………………………………………………..
- Đạo gia ý tứ chính là một chữ đạo, đạo khả đạo phi thường đạo . . .
Ngồi đối diện với Đinh Nhị Cẩu, ông thầy đạo sĩ kiên nhẫn giảng giải về tâʍ đa͙σ với một tinh thần của người đạo gia
- Được rồi, thầy ạ… thấy có nói một ngàn lần về ý nghĩa chữa Đạo, con cũng cũng không muốn vào Đạo môn đâu, thầy giảng nhiều như vậy có được cái gì đâu? Chi bằng bằng giảng giải cho con thoáng cái về bộ hình cung xuân đồ kia đi, mà đúng rồi, bộ tranh vẽ cung xuân đồ kia hình như đã lâu rồi, là thầy vẽ phải không?
- Cái thằng tiểu tử ngu ngốc này, dám đùa giỡn với thầy hả, đây là con không có thành kính thầy, vừa rồi thầy còn muốn bói cho con một quẻ, giờ thì miễn đi, lòng của ngươi không thành, thầy nói cũng là vô ích.
Ông lão đạo sĩ bực dọc nói ra.
Bên cạnh Đỗ Sơn Khôi nhìn xem Đinh Nhị Cẩu cùng thầy của mình đang ngồi đấu võ mồm, hắn âm thầm cười trộm, thầy đối với hắn rất là nghiêm khắc, nhưng đối với Đinh Nhị Cẩu lại hoàn toàn ôn hòa dị thường, hắn mỉm cười xoay người đi chuẩn bị buổi cơm trưa .
Khi nhìn thấy Đỗ Sơn Khôi đã vào trong gian nhà bếp, lão đạo sĩ sắc mặt lập tức nghiêm túc lại, nhìn Đinh Nhị Cẩu có chút sửng sốt, sắc mặt biến hóa quá là nhanh.
- Trường Sinh.. chúng ta đi trong phòng nói chuyện, thầy có lời muốn nói với con.
Thấy dáng vẻ của lão đạo sĩ bộ dáng nghiêm túc như vậy, Đinh Nhị Cẩu thu hồi gương mặt đùa giỡn, cũng nghiêm trang đi theo lão đạo sĩ vào trong phòng.