Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 597: Bất vi sở động

CHƯƠNG 597: BẤT VI SỞ ĐỘNG.

Đến lúc khai tiệc thời điểm, tất cả mọi người đều rất hưởng thụ thì Đinh Nhị Cẩu bận trước bận sau hầu hạ rót nước châm trà, còn Dương Lệ thì chỉ là đứng 1 chỗ làm trợ thủ Đinh Nhị Cẩu, đặc biệt là Liễu Sinh Sinh, bởi vì vừa rồi ánh mắt của Đinh Nhị Cẩu không chút kiêng kỵ, cho nên bây giờ rất khó hầu hạ nàng, mỗi lần Đinh Nhị Cẩu châm trà cho nàng, thì hắn cũng như là một loại tra tấn, bởi vì nàng cứ cố tình hở cặp ngực đầy đặn ra như là trêu ngươi hắn, khuôn mặt nàng thì toát ra hương khí bức người, càng làm Đinh Nhị Cẩu khó có thể tự kiềm chế, chính là người đàn bà này trên mặt đặc biệt sạch sẽ, nếu đàn bà bình thường thì tới cái tuổi này thì trên làn da mặt ít nhiều gì cũng có đốm tàn nhang các loại, nhưng trên mặt nàng thì hồng hào trơn nhẵn như là một tờ giấy trắng, dù dùng phấn son không quá nhiều.

Nơi này các lãnh đạo trò chuyện đương nhiên không có phần cho Đinh Nhị Cẩu xen vào , nhưng Trọng Hải cũng sẽ không vô duyên vô cớ gọi Đinh Nhị Cẩu tới để mà chỉ là hầu hạ một bữa cơm đơn giản như vậy, cho nên Đinh Nhị Cẩu biết rõ, Trọng Hải kêu mình tới nhất định là có ý nghĩ khác.

Tiệc tan…

Khúc chung nhân tán.. (nhạc hết, người đi)

Đinh Nhị Cẩu dìu lấy Trọng Hải có chút say rượu lên xe của mình, còn những người khác thì từng người đều có xe đưa đón.

- Trường Sinh, kế tiếp cậu có tính toán gì chưa vậy?

Trọng Hải ngồi ở hàng ghế sau, từ từ nhắm hai mắt lại hỏi.

- Thưa lãnh đạo, em cũng chưa biết, hiện tại vẫn còn rất mê mang, có đôi khi em suy nghĩ, có lẽ đến cùng em cũng không có thích hợp tham chánh , trải qua chuyện vừa rồi này, tự chính mình cũng có chút tâm ý nguội lạnh.

- Ha ha, nói láo: đánh rắm, chút chuyện này mà sẽ đem cậu đánh ngã, cậu có phải là người đàn ông không vậy , chút chuyện như vậy mà có tính là cái gì chứ? Lão tử làm chủ tịch huyện bị người ta lột sạch còn chưa nói, cậu chỉ mới là chủ tịch thị trấn mà than thở cái rắm gì, nói đi …có muốn hay không cùng tôi lại làm lại một cuộc cờ….

- Lãnh đạo, đêm nay em nghe rất nhiều chuyện, nhưng vẫn không có biết rõ ràng là lãnh đạo đến Hồ Châu đảm nhiệm chức vụ gì?

- Bạch Sơn không thể so với thành phố Hồ Châu, đây là thành phố lớn, tổng sản lượng kinh tế là gấp bội so với Tp Bạch Sơn, cho nên ngân sách dành cho Hồ Châu rất lớn, nhưng mấy năm gần đây kinh tế lại bị đình trệ, trong này có rất nhiều lý do, thông dụng nhất là chuyện hao tổn máy móc gây thiệt hại rất nhiều, lần này tôi đến hồ khu đảm nhiệm chức vụ thường vụ phó khu trưởng, như thế nào đây? Có hứng thú cùng đi với tôi kiếm đυ.c nước béo cò không?

- Vâng em nghe theo lời lãnh đạo , lãnh đạo chỉ chỗ nào, thì em liền đánh chỗ đó.

- Ừ…Giờ cũng không cần lo lắng gì về TP Bạch Sơn nữa…

- Em không có lo nữa đâu, từ khi lãnh đạo ra đi, chính em ở lại Bạch Sơn làm cũng là không có gì hay, cho nên chỉ cần lãnh đạo nguyện ý mang theo em, lãnh đạo đi ở đâu, em theo chỗ đó.

- Được, để tôi đi trước dàn xếp chuyện của cậu rồi tính, đưa tôi về nhà đi, mẹ kiếp đêm nay lại uống nhiều quá.

Trọng Hải ở phía sau sắp xếp xong chuyện rồi tự lẩm bẩm, chỉ trong chốc lát đã vang tiếng ngáy .

……………………………………………………………………………………………

Đinh Nhị Cẩu không có nghĩ tới là La Hương Nguyệt cùng Tư Gia Nghi sẽ cùng nhau đến tỉnh thành một lượt, hơn nữa còn là vì tìm đến chính mình, khi chứng kiến hai người trong nháy mắt đó, Đinh Nhị Cẩu nhớ tới câu nói “người hợp tác khó có thể trở thành bạn..”.

- Em không nhìn lầm chứ, hai chị thật sự là tới tìm em à, không phải là đến tỉnh thành mua quần áo thuận tiện ghé thăm em một chút chứ ?

- Đinh Trường Sin , vì cái gì mà em cứ đem tâm tư của mình, muốn trở thành tâm tư của người khác, hừ…lòng dạ tiểu nhân.

La Hương Nguyệt phản bác .

- Đúng đấy, chúng ta đi xe hết mấy giờ mới tới đây , liền đổi lấy một câu nói như vậy của em như vậy? Ai , thật là khiến người thương tâm ah.

Tư Gia Nghi ở bên cạnh hùa theo nói.

- Được rồi… được rồi, em là tiểu nhân, hai chị có uống chút gì không, đây là quán cafe, không thể gọi món ăn, hay là chúng ta tìm quán cơm nào đó ăn một chút gì đi, em cũng hơi đói rồi, sáng giờ chưa có ăn cơm.

Đinh Nhị Cẩu bị điện thoại gọi hẹn tới nơi này, lúc nhận điện thoại là thời điểm đang ở trong trường đại học Luật nghe giảng bài.

- Chuyện ăn cơm chờ chút đã, chúng ta nói chánh sự trước đi, em đi lần này ngay cả điện thoại cũng không có, bí thư Lâm rất tức giận, Đinh Trường Sinh, em cũng không phải là lần đầu tiên đi làm nhân viên nhà nước, như thế nào mà một ít điểm độ lượng đều không có, bí thư Lâm làm như vậy cũng là vì tốt cho e , chẳng lẽ em không biết sao? Em cứ đi thẳng một mạch như vậy thì coi như xong chuyện rồi?

La Hương Nguyệt hạ thấp giọng hỏi, Tư Gia Nghi hầu như không quan tâm đến chuyện này, nàng tự mình uống vào cà phê, với lấy trong tay tờ tạp chí ...

- Chị La sao lại nói em vậy chứ, em đối với bí thư Lâm không có nửa câu oán hận, bởi vì bí thư xử lý rất tốt, rất công chính, hơn nữa, em cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, do đó cũng biết nặng nhẹ chuyện trong này,em cũng biết bí thư Lâm khó xử, cũng bởi vì em không có hậu đài, thật tình là không có gì cả, em có thể oán ai bây giờ? Đúng không , cha mẹ em chết sớm, cho nên không có bằng ai … à nếu mà cha mẹ em còn sống, thì cũng vậy, không đυ.ng nổi đến người ta đâu, đúng không?.

Mới đầu, thanh âm Đinh Nhị Cẩu rất là kích động, nhưng càng nói về sau, giọng nói trở nên trầm thấp, cả người đều để lộ ra sự thương cảm vô hạn .

La Hương Nguyệt thật không ngờ Đinh Nhị Cẩu cảm xúc lại lớn như vậy, cho nên nàng có chút không biết làm sao, nhìn thoáng qua Tư Gia Nghi, ý là để cho Tư Gia Nghi giải vây, nhưng Tư Gia Nghi chỉ nhún nhún vai, biểu thị chính mình cũng không nói, ai cho nhóm của bọn ngươi làm ra chuyện không công bình như vậy, đối với việc quyết định của cha mình cùng với Lâm Xuân Hiểu trong chuyện của Đinh Nhị Cẩu , Tư Gia Nghi là rất khinh thường đấy.

- Chúng ta hôm nay tới , một là muốn nhìn qua em một chút, dù sao chúng ta đã từng là đồng sự , hơn nữa em đã giúp cho chị không ít việc , nhưng lúc này đây chị không có thể đến giúp em được chuyện gì , cho nên , chị thật là xin lỗi.

La Hương Nguyệt trầm mặc một hồi nói ra .

- Chị La , việc này cùng chị thật đúng là không có liên quan đến vấn đề gì cả , hảo ý của chị, em tâm lĩnh, nhờ chị trở về nói cho lãnh đạo biết, em vẫn rất tốt.

- Trường Sinh, còn có một việc, trường Đảng tỉnh ủy sắp tới có một lớp huấn luyện, bí thư Lâm giúp em có một chỗ, đi đến trường Đảng huấn luyện đi , đề cao lý luận rèn luyện hàng ngày của mình, chuyện này đối với em về sau cũng là rất có ích lợi đấy.

Tư Gia Nghi đem công lao của mình nhường cho bí thư Lâm Xuân Hiểu ….

- Không cần, em đang đăng ký học lại khoa chính quy tự khảo thi, em có cảm giác hình như là sân trường đại học dường như thích hợp hơn, còn huấn luyện ở trường Đảng, em nghĩ về sau còn có rất nhiều cơ hội, sau này hãy nói đi, bất quá, trở về thay em cám ơn bí thư Lâm , về chuyện này, em rất nhớ kỹ .

Đinh Nhị Cẩu nói .

Tư Gia Nghi cùng La Hương Nguyệt hai mặt nhìn nhau, cái gì gọi là “ chuyện này, em rất nhớ kỹ " chẳng lẽ……?

- Đinh Trường Sinh, có phải em muốn rời khỏi huyện Hải Dương?

La Hương Nguyệt vội hỏi .

- Không có đâu chị La, làm sao chị lại nghĩ như vậy a, người như em , không có bối cảnh , không có hậu đài, thì em có thể đi đến nơi nào, ở đâu lại chịu muốn nhận em...em chỉ muốn nghỉ ngơi đoạn thời gian cho khỏe, thừa cơ hội này bản thân tự khảo thi khoa chính quy ra, những thứ khác đến lúc đó rồi tính sau, em hiện tại cũng không có tâm tư nghĩ đến những sự tình kia nữa.

- Trường Sinh, trường Đảng tỉnh ủy có danh sách dành cho em không dễ dàng tranh thủ có được đâu, em suy tính lại đi, không đi rất là đáng tiếc.

La Hương Nguyệt khuyên nhủ .

- Hắc hắc, nếu chị cảm thấy đáng tiếc, vậy chị xin đi, bồi dưỡng ở trường Đảng xong, sau khi trở về dễ được đề bạt hơn.