Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 565: Hãy biểu hiện mối quan hệ hợp tác

CHƯƠNG 565: HÃY BIỂU HIỆN MỐI QUAN HỆ HỢP TÁC.

Cơn cực sướиɠ qua đi, Uông Minh Kha nhắm mắt hưởng thụ hồi lâu, thể xác và tinh thần câu thích, thỉnh thoảng theo từ mũi ngọc nho nhỏ nhẹ nhàng “ um.. um “ ra vài tiếng mị người rêи ɾỉ, nửa thân trên, đã là đổ mồ hôi đầm đìa, mái tóc cũng thấm ướt mồ hôi, chỗ lối đi âʍ đa͙σ, vẫn thỉnh thoảng lại mấp máy, phun ra nuốt vào chèn ép cây dươиɠ ѵậŧ của Đinh Nhị Cẩu vẫn còn ngâm lại tại bên trong u cốc.

Phát tiết qua đi, Đinh Nhị Cẩu cũng là tâm thanh khí thích, cùng Uông Minh Kha một phen hoan ái, hắn có cảm giác giống như là cùng nàng đại chiến vậy, cực kỳ hao tổn tâm lực cùng sức lực, lấy thực lực hiện nay của Đinh Nhị Cẩu, mới có thể khó khăn lắm mới bất phân thắng bại cùng nàng một lượt tiết ra, có thể thấy, Uông Minh Kha này lâu nay ẩn chứa lửa tình là mãnh liệt dường nào, , dưới sự cường thịnh của Đinh Nhị Cẩu hỏa lực bắn phá bên trong cơ thể, cuối cùng thì Uông Minh Kha vẫn là thua trận, nàng tê liệt mềm yếu dựa vào trong lòng hắn.

Đinh Nhị Cẩu nở nụ cười thâm ý, hôm nay thật đúng là đại thu hoạch, vị nữ bác sĩ này không chỉ là người đẹp như hoa, chính là sức chiến đấu tính dục cũng là rất mãnh liệt, hắn cũng không khỏi cười thầm chính mình thật sự là quá hoang đường, trong ghế xe, cùng Uông Minh Kha cùng một chỗ làm, hắn lắc đầu, hình như mình đã có chút bắt đầu hoang da^ʍ vô độ rồi.

………………………………………………………………………………………..

Trời dần dần đã tối lại, Đinh Nhị Cẩu còn ngồi ở bên trong xe hơi, Uông Minh Kha thì nằm ở bên cạnh, váy áo mất trật tự, cũng may là không có dấu vết xé rách, bằng không hình ảnh này chính là một hiện trường cưỡиɠ ɠiαи khó mà chối cãi.

- Cậu không sợ tôi tố cáo cậu để cậu cũng tiêu tan sự nghiệp, cũng như cậu đã làm cho tôi thân bại danh liệt, cả hai cùng chết cả.

Uông Minh Kha vừa dọn dẹp váy áo vừa nói, nhưng trong giọng nói đã không còn lớn tiếng, chỉ là biểu hiện đổi thành một bộ oán hận trách móc.

- Hừ..tố cáo tôi, chịu cứ làm đi! À tôi cũng đã quên nói cho chị biết, vừa rồi chị chỉ lo nhắm mắt hưởng thụ lấy khoái hoạt rêи ɾỉ, tôi cũng đã chụp thêm không ít ảnh, chị đưa địa chỉ email, để tôi chia sẽ những tấm hình này với chị, tự mình thưởng thức qua là chị sung sướиɠ đến cỡ nào đấy, như thế nào?

Đinh Nhị Cẩu trêu chọc nói .

- Cậu…cậu đúng là một kẻ lưu manh, thật không biết trong chính phủ tại sao lại có thứ người bại hoại như vậy.

- Bại hoại? Theo tôi thấy, chị và Tần An Hạo mới là bại hoại, có nhiều cô gái sinh viên thực tập tìm nơi nương tựa vào chị, các nàng chị là muốn lấy được kinh nghiệm thực tập tốt nhất mà thôi, mthế thì tại sao chị lại đưa tất cả các cô gái đó cho tên súc sinh Tần An Hạo kia, chị có biết là làm như vậy, chị đã hủy bao nhiêu cuộc đời của người ta , vừa rồi lại còn nói đi tố cáo tôi! Được.. tôi cũng chờ đợi chị làm điều đó đấy, tôi cũng đã quên nói cho chị biết, tôi chỉ là một đứa cô nhi, dù tuổi còn trẻ mà lăn lộn đến nước này, cũng là bởi vì tôi ưa thích mạo hiểm, chỉ có mạo hiểm mới có thể thu lại được lợi ích lớn nhất, bởi vì người bình thường thì sẽ không có dũng khí liều mạng, cho nên bọn họ chỉ có thể là cả đời làm người tầm thường vô vị, nhưng tôi thì dám, cho nên chị tốt nhất thức thời một chút, nói cách khác, chị đừng để sau này sẽ phải hối hận.

- Đã đến mức như thế này, cậu còn muốn thế nào nữa?

Uông Minh Kha tin rằng những lời nói của hắn là sự thật, bởi vì nàng từ trước đến giờ thật là chưa từng có gặp một nam nhân nào lớn mật như thế, cho dù là Tần An Hạo thì cũng là lén lén lút lút, còn thằng này giữa ban ngày lại dám đem mình tới cái chỗ này, tại trong chiếc xe hơi đậu ở ven đường làm nên chuyện như vậy, nam nhân như thế nàng lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng hình như không phải đây là một lần cuối cùng nhìn thấy, bởi vì theo giọng điệu của Đinh Nhị Cẩu, hắn giống như là sẽ không sảng khoái buông tha chính mình dễ dàng như thế, nghĩ tới đâylòng của nàng lại trầm xuống.

- Nếu như chị nghe theo lời của tôi, tôi chẳng những không làm phiền đến cuộc sống của chị, mà còn sẽ sắp xếp cho chị một chỗ tốt, đương nhiên chỗ tốt này chắc chắn là Tần An Hạo không cho được chị đâu.

- Dựa vào cậu...cậu nói chuyện đùa à?

Uông Minh Kha không tin, nàng chỉ biết qua lời của Giang Hàm Thiến đại khái Đinh Nhị Cẩu là một nhân viên nhà nước, hình như là làm lãnh đạo một thị trấn, nhưng là đối với cuộc sống ở thành phố Giang Đô lớn như vậy, théo ý nghĩ của Uông Minh Kha mà nói, nhân vật chủ tịch thị trấn quả thực là cũng không đáng nhắc tới, cho nên nàng rất tin tưởng thực lực của Tần An Hạo, tuy Tần An Hạo ngoại trừ đã đưa nàng đến chức danh chủ nhiệm, vẫn không còn có thêm được điều gì cả, nhưng ở trong bệnh viện, chức danh chính là đãi ngộ, đó là tiền, đối với một người công tác trong nghành y, thì còn có cái gì so với cái này hấp dẫn hơn?

- Hừ…đùa chị à? Tôi đâu có rỗi rãnh như vậy, có phải là chị và Tần An Hạo là đang muốn nắm trong tay cách điều chế toa thuốc từ trong tay ông lão Vương Gia Sơn phải không? Tôi nói cho chị biết, bây giờ không cần các người phí sức , tôi đã có quyết định cùng một xí nghiệp dược ở HôngKong hợp tác khai thác toa thuốc này, đương nhiên, nếu có Tần An Hạo tham dự, loại thuốc này đưa ra thị trường sẽ nhanh hơn bình thường rất nhiều, cho nên cũng cần chị có tham gia, sau khi chuyện thành công, tôi sẽ cho chị có cổ phần trong công ty đấy, tất cả mọi người đều là lợi dụng lẫn nhau, cùng nhau có lợi ích, kiếm tiền chia đều cũng là điều rất bình thường, về vấn đề này, so với các người hao tâm tốn sức tìm cách lấy toa thuốc từ tay ông lão Vương Gia Sơn thì dễ dàng hơn nhiều phải không? Chi cứ nói thử xem.

Đinh Nhị Cẩu cười tủm tỉm nhìn xem thái độ của Uông Minh Kha.

- Cậu nói là sự thật?

Uông Minh Kha vẫn còn nửa tin nửa ngờ hỏi.

- Đó là đương nhiên, tôi chưa bao giờ gạt người, hơn nữa nhất là không bao giờ tôi lừa gạt phụ nữ.

Đinh Nhị Cẩu nói rất chân thành, nhưng lại giống như là trêu chọc với Uông Minh Kha khi nói như vậy, nàng mắt trắng chẳng còn chút máu không nói gì nữa .

- Chỉ cần chị tác động với Tần An Hạo ngoan ngoãn tham dự chuyện này, thì tôi sẽ xem chuyện giữa chị và ông ta, ngay cả chuyện đứa bé nữa, cái gì cũng không có xảy ra, tôi như là hoàn toàn không biết gì cả, Tần An Hạo một chuyên gia nổi danh trong ngành y, nếu chuyện này để cho mọi người đã biết, chị nói xem, cái mặt mo ông ta sẽ để chỗ nào, đúng không?

- Ý của cậu là muốn tôi kéo Tần An Hạo vào cái vòng này?

Uông Minh Kha trong nội tâm quýnh lên, nhịn không được lại bắt đầu hỏi chuyện, mặc dù nàng tự thề không bao phản ứng đến đề nghị của hắn, nhưng là mình bị người ta nắm lấy bóp thật chặc, muốn nói không cũng không được.

- Không có, giữa tôi và chị là mối quan hệ hợp tác, chúng ta là hùn vốn đem lão gia hỏa Tần An Hạo này cầm xuống, tôi cấp cho chị cổ phần trong công ty, còn Tần An Hạo thì phải nhìn ông ta biểu hiện như thế nào? Nếu ông ta biểu hiện được, nói không chừng tôi còn sẽ suy tính lại một chút, nếu như biểu hiện không tốt, tôi nhất định sẽ đem chuyện của ông ta lan truyền ra ngoài công luận , còn chuyện chị có bị dính miểng vạ lây hay không thì tôi không chắc, tại vì phàm là tiết mục có nhân vật nam chính, thì không có nhân vật nữ chính tiết mục sẽ không hay, chắc chị đâu có đùa giỡn muốn làm nhân vật nữ chính như vậy phải không?

- Cậu...cậu.. đã nói là không có tiết lộ chuyện của tôi sao?

Uông Minh Kha quả thực là muốn gấp khóc, nàng thật không ngờ gã đàn ông trẻ tuổi này cũng lại cạn tàu ráo máng như vậy .

- Tôi có nói như vậy, nhưng phải xem biểu hiện của chị ra sao đã, vừa rồi tôi đã nói quan hệ của chúng ta là hợp tác, nhưng vừa rồi lúc bắt đầu thì chị cực lực phản kháng, chúng ta hợp tác không phải rất vui sướиɠ sao? Bây giờ chúng ta ra bên ngoài lại hợp tác một lần nữa, xem biểu hiện của chị có tiến bộ hay không rồi tính tiếp.

Đinh Nhị Cẩu giống như tên lưu manh vậy, hắn ôm Uông Minh Kha chen chúc rời khỏi chiếc xe BMW .

- Cậu…cậu lại muốn làm gì?

Uông Minh Kha hiển nhiên là biết rõ Đinh Nhị Cẩu lại muốn gì đấy, nhưng vẫn là không nhịn được, muốn hỏi ...

- Đương nhiên là làm chuyện quan hệ hợp tác của chúng ta rồi, chị xem bên ngoài rộng rãi mát mẻ rồi, chị có ưa thích không..

Mắt nhìn bộ dáng Uông Minh Kha kiều mỵ động lòng người, Đinh Nhị Cẩu trong lòng lại bốc lên lửa nóng, đúng là một tuyệt đại giai nhân.

Đưa nàng nằm xuống thảm cỏ ven bờ hồ, mặc dù trên còn đường thỉnh thoảng vẫn còn có thưa thớt vài chuyến xe chạy ngang qua lại, dừng lại sau một lúc lâu, Đinh Nhị Cẩu nằm ôm lấy Uông Minh Kha mà không nói nữa, cứ như vậy an tĩnh hưởng thụ bầu không khí mập mờ nhẹ nhàng giữa hai người, Uông Minh Kha cũng không vì chuyện này mà thắc mắc, nàng hồn nhiên quên mất mình và Đinh Nhị Cẩu bây giờ nằm ôm nhau thật chặc cùng một chỗ, hai bầu vυ' còn hoàn toàn lõα ɭồ trong cái áo blouse bác sĩ.

Uông Minh Kha chỉ có chút lúng túng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Đinh Nhị Cẩu, nàng giờ phút này hoàn toàn buông thả ra tâm tình của mình, dù sao sự tình cũng đã là phát sinh rồi, có xấu hổ hoặc là sợ hãi, cũng đều là vô bổ, chi bằng cứ hưởng thụ sự khoái lạc chưa từng có trôi qua như lần này cho xong.

Mỗi người đã lập gia đình đều ít nhiều gì cũng có ý tưởng nɠɵạı ŧìиɧ bên ngoài, chỉ là có người thì có điều kiện ở bên ngoài để hành động, có người thì không có điều kiện nên đành thôi không nghĩ đến, nếu một khi đã xảy ra loại chuyện nɠɵạı ŧìиɧ như vậy, đàn bà luôn so với đàn ông thì dễ dàng tìm được nguyên nhân giải thích hơn, tựa như có câu nói “ Cuộc sống giống như là bị cưỡиɠ ɠiαи, nếu không có năng lực phản kháng, vậy thì cứ tận tình mà hưởng thụ…”

Cho nên giờ phút này trong lòng của Uông Minh Kha, tuy rằng vẫn còn có chút cấm kỵ ngượng ngùng, nhưng nàng đang suy nghĩ tưởng, mình cho bây giờ cũng là chưa bao giờ có được hưởng thụ trong tính dục tình yêu nam nữ cao nhất, cho nên hoàn toàn cởi mở nội tâm của mình, chuyên tâm hưởng thụ sự khoái lạc tuyệt vời khó có thể nói nên lời như vừa rồi..

…………………………………………………………………………………………..

Đinh Nhị Cẩu xấu xa đã lật úp người nàng lại nâng cái mông đít nàng lên theo tư thế quì, hai tay thật chặc nắm trên cái mông to của Uông Minh Kha chỉnh cho vễnh cao lên, cảm thụ được da thịt mềm mại hai cái mảnh thịt mông mang tới ôn nhuận xúc cảm, trong lòng lại một trận kích động, bác sĩ Uông Minh Kha xinh đẹp kiều diễm này từ nay về sau chính là vưu vật của mình, mình sẽ giữ lấy, Đinh Nhị Cẩu đưa đầu khấc nagy cửa miệng âʍ đa͙σ nàng động đậy vài cái vào trong u cốc, thịt non bên trong lại phát run, mang đến cho Đinh Nhị Cẩu tính phúc hưởng thụ không có gì sánh kịp.

Bị Đinh Nhị Cẩu thể hiện xúc động qua cử chỉ như thế, Uông Minh Kha cũng không kịp thẹn thùng, nhiều tiếng rêи ɾỉ đứt quãng mị nhân cám dỗ yêu kiều lọt vào tai theo động tác Đinh Nhị Cẩu mà phát ra, nàng cảm thụ hang động bên trong âʍ đa͙σ bởi vì kɧoáı ©ảʍ cao trào vẫn chưa có hoàn toàn trôi đi, thành thịt non mẫn cảm dính thật chặc bao vây lấy dươиɠ ѵậŧ Đinh Nhị Cẩu.

- Ui…ui…um….a….

Mặc dù là Đinh Nhị Cẩu ép buộc nàng, nhưng giờ thì Uông Minh Kha lại đối với động tác của Đinh Nhị Cẩu bắt đầu nghênh đón, tiếng hít thở một lần nữa lại trở nên tao lãng, bờ môi môi đỏ mọng khéo léo hơi khẽ mở, từng đợt âm thanh dâʍ đãиɠ từ trong môi đỏ phun ra.

Cái mũi mấp máy từng đợt từng đợt hơi thở phát ra, bên dưới hạ thân da thịt kề sát cùng một chỗ, hai gò má trở nên càng thêm đỏ bừng ướŧ áŧ, trong hai mắt mờ sương đã nhanh biến thành giọt nước chảy tươm ra khóe mắt vì sướиɠ, mái đầu đen nhánh sáng mềm, thuận theo tóc dài, theo thân thể mềm mại đong đưa phủ lấp khuôn mặt, Uông Minh Kha đã bị Đinh Nhị Cẩu kɧıêυ ҡɧí©ɧ toàn tâm toàn ý hưởng thụ cơn động da^ʍ lên đến cực điểm.