CHƯƠNG 444: MỘT NGÀY ÂN ÁI, VƠ CHỒNG TRĂM NĂM.
Đinh Nhị Cẩu ngay lập tức đứng dậy bỏ dở tất cả mọi việc tại thôn Hoàng Thủy Loan chạy về ủy ban huyện, trời đất… mình mới đi không đến hai ngày, chẳng lẽ ở huyện lại muốn đổi chủ sao? Hắn vội vả chạy về phía văn phòng, đẩy cửa ra, gặp Hồ Giai Giai đang cầm điện thoại hướng về người nào đó giải thích cái gì .
Thấy Đinh Nhị Cẩu tiến vào, cô ra dấu cho hắn ngồi xuống vừa nói.
– Xin lỗi, nếu có thông báo tin tức gì tuyên bố, chúng tôi sẽ bao cho anh đầu tiên được không? Hiện tại thì thật sự không có có tin tức gì cả. Vâng.. cứ như vậy, cảm tạ anh thông cảm.
Hồ Giai Giai nói xong chậm rãi thả cái điện thoại lên bàn .
– Đến cùng đã xảy ra chuyện gì vậy chị?
Đinh Nhị Cẩu vội hỏi .
– Em có lên mạng nhìn chưa?
– Hai ngày vừa rồi bận rộn quá nên em không có vào mạng, tín hiệu của điện thoại thì chập chờn không vào được, có tin tức gì của chủ tịch Trọng Hải chưa chị?
– Không có, điện thoại không bắt máy, tin nhắn không hồi âm, Trường Sinh …chị có cảm giác lần này chủ tịch Trọng rất khó qua cửa ải này rồi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Hồ Giai Giai lo lắng nói, sau khi anh rể cũng là tình nhân đi rồi, cô mới vừa bằng vào năng lực của mình mở ra một cục diện mới, còn chuyện hiến dâng thể xác chẳng qua là thủ tục để gia nhập mà thôi, không nghĩ tới Trọng Hải lại xảy ra chuyện này, chỉ sợ trước mặt cố gắng phải uổng phí rồi, mất cả chì lẫn chài…
Dù sao bây giờ cũng có người cùng cảnh ngộ với mình, là người đang ngồi đối diện Đinh Trường Sinh này, ai cũng biết Đinh Trường Sinh là tâm phúc của Trọng Hải, nếu như Trọng Hải ngã ngựa, thì Đinh Trường Sinh có thể còn có quả ngon để ăn sao? Cho dù là bây giờ hắn có muốn thay đổi địa vị thì cũng đã trễ rồi, Trọng Hải sau khi đến huyện này vẫn cùng với bí thư huyện ủy Trịnh Minh Đường không thuận thảo, đây là chuyện mà mọi người đều biết, Trọng Hải sẽ còn không biết đi đến nơi nào, đương nhiên cũng không khả năng mang theo Đinh Trường Sinh, như vậy thì Đinh Trường Sinh phải lưu lại, một cái chủ tịch trấn nho nhỏ, bóp chết hắn dễ dàng đơn giản như bóp chết một con rệp đồng dạng.
Đinh Nhị Cẩu ngồi ở bên cạnh Hồ Giai Giai, xem tin tức về Trọng Hải trên máy tính, nhìn ra được, lần này đối phương đã chuẩn bị rất kỹ lưởng chu đáo, vốn là những tin tức như thế này thì dân chúng rất cảm thấy hứng thú, thêm dầu vào lửa là điều đương nhiên, nếu như muốn lập lại cục diện bình thường sợ rằng chuyện này không phải dễ dàng.
– Trường Sinh, em cảm thấy việc này còn có đường lùi không?
Hồ Giai Giai hỏi.
– Em thấy tình hình đã là quá sức, chị không phải mới vừa rồi đã nhận điện thoại của phóng viên báo đài sao? Đoán chừng ngày mai phóng viên các nơi sẽ chen chúc tới, việc này sẽ vô cùng ầm ỉ, nhưng có lẽ hiện tại, lãnh đạo ở trên chắc cũng cũng đang suy nghĩ đối sách rồi, chị chờ xem, việc này không để yên, bất quá, em thật sự là không nghĩ ra, chủ tịch Trọng đến cùng là đắc tội với ai? Mà họ phải cần đến mượn câu chuyện này để hạ độc thủ ông ấy.
Đinh Nhị Cẩu nói xong nhìn Hồ Giai Giai, hai người cứ như vậy nhìn nhau, đều hi vọng từ trong ánh mắt người đối diện tìm kiếm được đáp án .
………………………………………………………………………………….
Đinh Nhị Cẩu quan sát hoàn cảnh quen thuộc trong căn phòng này, mới chỉ có trãi qua thời gian hai, ba ngày, người và vật không còn nữa , Trọng Hải ra đi vội vàng, cái chìa khóa phòng làm việc chủ tịch còn chưa có kịp khóa, đúng lúc này hắn đang ngồi trên mặt ghế tại phòng làm việc của thư ký, không khỏi bùi ngùi, mình là theo từ cái ghế này lập nghiệp đấy, nhưng Trọng Hải đã đi, chỗ dựa của mình ở Huyện Hải Dương đã bị rút sạch, kế tiếp là chuyện gì xảy ra, kết cục thật là rất khó nói.
Xem ra đúng là đàn bà có thể mang đến không ít phiền toái…
À… đúng rồi đàn bà… cho dù là trên mạng tin tức cho rằng là bởi vì có tình nhân xuất hiện, nên Trọng Hải mới cùng với Tạ Phương Quỳnh ly dị, như vậy thì chỉ cần Tạ Phương Quỳnh xuất đầu lộ diện, đi ra thay mặt Trọng Hải nói chuyện, hy vọng chuyện này có lẽ sẽ còn có thể cứu vãn được.
Nghĩ đến đây, Đinh Nhị Cẩu liền khởi động ô tô, chạy ra khỏi ủy ban huyện giống như mũi tên bắn, từ trên xe gọi điện thoại Hồ Giai Giai:
– Chị Giai Giai, em đi về thôn Lê Viên, nếu là tin tức gì , kịp thời gọi điện thoại cho em nhé.
– Em đi vào trong đó làm gì, đêm tối đường xá không đèn đóm rất nguy hiểm, trên đường không an toàn đâu.
– Không có việc gì, em sẽ cẩn thận, nhớ kỹ có việc gì kịp thời cho em biết.
Trước đây từ thị trấn Lâm Sơn đến thôn Lê Viên vốn là không dễ đi, hiện tại đang sửa đường, so với ban đầu đi lại còn khó khăn hơn, khi Đinh Nhị Cẩu đến quán ăn nhà nghỉ của thôn Lê Viên đã là rạng sáng 5 giờ rồi, quán ăn nhà nghỉ tự lúc khai trương đến nay, mỗi ngày đều chật ních, còn có người mướn phòng dài hạn, làm ăn khá bận rộn rối tinh rối mù, những chủ thầu không thiếu tiền , cho nên là là đàm luận hay chỉ là ăn cơm, hầu như tất cả đều đến quán ăn nhà nghỉ thôn Lê Viên…
Đúng lúc này bất quá Tạ Phương Quỳnh vẫn chưa rời giường .
– Bà chủ của anh có đây không?
Đinh Nhị Cẩu vào cửa hỏi liền hỏi bảo vệ, bọn họ biết Đinh Nhị Cẩu bằng hữu của bà chủ, cho nên cũng không còn ngăn cản, để cho Đinh Nhị Cẩu trực tiếp đi lên lầu tìm Tạ Phương Quỳnh.
Tạ Phương Quỳnh suốt ngày bận việc với cái tiệm cơm này, tối hôm qua ở trong điện thoại cùng với cha mình cãi nhau một trận ầm ĩ, vừa mới nằm ngủ không lâu, đã bị tiếng đập cửa đánh thức, cô vẫn còn buồn ngủ, bật vội cái đèn, mở cửa ra nhìn, thì lại là Đinh Nhị Cẩu .
– Em tới đây làm gì?
Tạ Phương Quỳnh mặt không cảm giác hỏi.
Đinh Nhị Cẩu cơ hồ không nhận ra được đây là Tạ Phương Quỳnh, tóc tai bù xù , sắc mặt tiều tụy, khuôn mặt đó và đoạn thời gian trước sáng ngời chói lọi quả thực là tưởng chừng như là hai người khác nhau vậy.
Nhưng vô tình hắn nhìn thấy một màn mà kiếp nầy cũng khó mà quên.
Tạ Phương Quỳnh thân thể mặc cái váy ngủ màu trắng ngà mỏng tang, bên trong thân thể chỉ mặc có cái qυầи ɭóŧ màu hồng nhạt bé nhỏ, theo hơi thở, một đôi bầu vυ' cao ngất mềm mại trắng nõn như là nhảy lên nhảy xuống đến trước mắt của hắn, màu hồng trên quầng vυ', hai đầu núʍ ѵú như hoa anh đào tươi mới hồng đỏ, phía dưới bụng, cái qυầи ɭóŧ màu hồng phía trước thêu hoa ren bao vây lấy cái âʍ ɦộ làm cho người miên man bất định, một mảnh đen đen đám lống ẩn hiện chết người, phía sau là cái mông to lớn mềm mại vểnh lên, bởi vì cái qυầи ɭóŧ vô cùng chặt khít ôm sát, hai bên bờ mông thịt của Tạ Phương Quỳnh cũng thật giống muốn từ bên trong phồng căng ra, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© quá đầy đặn, dù cho hai chân của cô đang đóng chặt, chính giữa bên trong cái qυầи ɭóŧ của cô cũng như thả ra một cái bánh bao lớn vậy, hướng kéo dài xuống hai chân thon dài, tại tăng thêm toàn thân da thịt trắng nõn như tuyết dường như có thể nặn ra nước, từng cái bộ vị của Tạ Phương Quỳnh đều tản mát ra khí tức khêu gợi hấp dẫn chết người, nhưng bây giờ cơ hồ là Tạ Phương Quỳnh không quan tâm đến vấn đề ăn mặc sơ sài của mình trước mắt của Đinh Nhị Cẩu.
– Chị dâu, em có việc gấp tìm chị…rất gấp! Chị cho 5 phút đồng hồ thời gian để nói chuyện được không?
Đinh Nhị Cẩu vội vàng nói .
Tạ Phương Quỳnh nhìn thoáng qua Đinh Nhị Cẩu, phảng phất là biết hắn muốn nói cái gì, cũng không quay đầu lại, đây là phòng làm việc của Tạ Phương Quỳnh, phòng trong là phòng nghỉ, lúc này Tạ Phương Quỳnh đem toàn bộ đèn mở thêm ra, lập tức trong phòng sáng rực lên.
– Nói đi, chuyện gì, nói lẹ lên, chị còn muốn ngủ.
Lúc Tạ Phương Quỳnh đi đến trước cái bàn làm việc, trước ngực hai bầu vυ' nở nang cùng đi theo trên đường rung rung, trong lúc cô xoay người vừa vặn cùng Đinh Nhị Cẩu mặt đối mặt, khoảng cách lại gần như vậy, hai đầu núʍ ѵú hơi vễnh lên trần trụi giương lên ở trước mắt hắn, màu đỏ tươi núʍ ѵú thật sự là chói mắt đẹp không sao tả xiết, cả thân người Đinh Nhị Cẩu thoáng cái rất là căng thẳng.
– Chị dâu, chủ tịch Trọng đã xảy ra chuyện rồi..chị..có biết không?
Đinh Nhị Cẩu ánh mắt vội lãng tránh thân thể hút hồn của Tạ Phương Quỳnh hỏi.
– Hắn gặp chuyện không may cùng chị có quan hệ sao?
– Chuyện này… sao có thể nói vậy được, hai người là đôi vợ chồng, là người một nhà đấy mà..
Tuy Đinh Nhị Cẩu biết hai người này chắc là thật sự đã ly dị, nhưng một ngày một ngày ân ái, vợ chồng trăm năm, dù ra sao đi nữa, hắn vẫn không muốn hai người tách biệt đến mức không nhìn nhau, vì vậy nên lấy tình cảm vợ chồng ra nói với Tạ Phương Quỳnh, hy vọng là lay chuyển được tâm tình của cô
– Đinh Nhị Cẩu, chúng ta đã ly dị, chị tin là em cũng đã biết, cho nên bây giờ giữa chị cùng hắn không hề có một chút quan hệ nào nữa, em không nên ở chỗ này tốn nhiều nước bọt! Hừ… đàn ông các ngươi không có ai tốt, lo mà đi thăm Lưu Hương Lê đi, chuyện của người khác, em tạm thời đừng có quản.
– Thế nhưng mà … chị dâu, một ngày ân ái, vợ chồng trăm năm, hiện giờ chủ tịch Trọng gặp nạn, chị có thể …. . . .
– Một ngày ân ái vợ chồng trăm năm, đúng vậy … đúng vậy, nhưng hắn là chồng của chị, lại có con với người đàn bà, nếu là vợ của em đi cùng người đàn ông khác sinh con, Đinh Nhị Cẩu theo em thì nên làm cái gì bây giờ?
Tạ Phương Quỳnh mang theo một loại thần thái nhạo báng nhìn Đinh Nhị Cẩu .