CHƯƠNG 395 : LÀM THẾ NÀO ĐỂ THA THỨ?
– Trọng Hải trong chuyện này anh phải cho nói cho rõ ràng, em có thể nhẫn nhịn, nhưng em cũng có sự tôn nghiêm của riêng mình đấy, từ khi đến làm dâu nhà họ Trọng đến nay, em luôn gìn giữ trách nhiệm bổn phận, một chút hư hỏng ảnh hưởng đến nhà họ Trọng cũng không hề làm, nhưng còn anh…? Em là là vợ của anh, khi người vợ của anh chưa có mang thai, chú của anh lúc nào cũng trách móc nói xa nói gần, hỏi anh đã làm được cái gì để bảo vệ em, hay là mặc kệ cho em tự đối mặt với bọn họ, anh còn ở bên ngoài nɠɵạı ŧìиɧ đến mức người ta có thai, đối với em chuyện này là một chuyện sĩ nhục, anh có biết không?
Tạ Phương Quỳnh nói rất bình thản không gay gắt, dù trong lòng tức giận muốn điên lên, nhưng lý lẽ chính đáng đang ở trong tay mình, nên cô không cần cãi lộn , cô chỉ muốn lời giải thích từ Trọng Hải mà thôi .
Trọng Hải lúc này đối mặt với một người đàn bà tỉnh táo đến mức lạnh lùng, chuyện này ông cũng biết rõ sớm hay muộn gì cũng sẽ bị phát hiện ra, nhưng chỉ là không ngờ bại lộ nhanh như vậy, về vấn đề này, ông không có lời nào để giải thích, trong khi với biểu hiện của Tạ Phương Quỳnh khiến cho ông cảm thấy rất khó giải quyết, bởi vì Tạ Phương Quỳnh quá bình tĩnh rồi, tỉnh táo đến mức giống như là nói chuyện của người khác vậy chứ không phải là bản thân mình .
Đúng ra trong lòng Trọng Hải cũng rất tức giận, người đàn bà này đúng là đã điên, dám thuê người âm thầm dò xét mình, đúng là không cân nhắc đến hậu quả, mình đang làm gì? Đó là quan viên chính phủ, vạn nhất để cho có người có ý chí lợi dụng hãm hại, thì con đường hoạn lộ làm quan chẳng phải là xong đời rồi, chỉ là lúc này ông không thể nổi giận, dù sao xác thực là mình đang đuối lý.
– Phương Quỳnh, em nghe anh giải thích được không?
– Giải thích? Trọng Hải … anh cho rằng bây giờ giải thích thì có hữu dụng không? Đừng có đem trách nhiệm này đổ lên người đàn bà kia, như vậy chỉ làm em xem thường anh nhiều hơn mà thôi, làm người đàn ông nếu sai thì cứ thừa nhận là chính mình không đúng….
– Phương Quỳnh, anh có lỗi với em, giờ thì em cứ nói đi, bất cứ điều kiện gì anh cũng đều đáp ứng, coi như là anh bồi thường cho em, được không?
Trọng Hải cũng biết, lúc chịu thua thì phải chịu thua, sự tình nếu có làm căng thì mình cũng không có được ích lợi gì .
– Trọng Hải, điều gì cần nói thì cũng đã nói rồi, em đã cho anh cơ hội, thậm chí nguyện ý buông thả sự nghiệp cùng với cuộc sống tỉnh thành đến nơi đây cùng anh, nhưng anh lại đối xử với em như thế nào? Anh không vui không buồn, em muốn đứa bé cũng phải như là cầu xin anh, còn đối với với những người đàn bà khác thì như thế nào? Anh làm cho người ta lớn bụng, làm thế nào để em tha thứ cho anh đây?
Trọng Hải không phản bác lại được Tạ Phương Quỳnh câu nào , ông thật không ngờ hôm nay tới nơi đây lại nhận kết cục như thế này, sớm biết như vậy chi bằng không đến, trong lúc nhất thời, căn phòng lâm vào thật yên tĩnh , chỉ có tiếng máy máy điều hòa không khí chạy rì rì , trong phòng độ nóng dường như tăng rất cao, chỉ chốc lát Trọng Hải cảm giác được miệng đắng lưỡi khô, ông muốn uống miếng nước, nhưng rất rõ lộ ra, Tạ Phương Quỳnh sẽ không bao giờ còn muốn phục vụ ông nữa…
– Trọng Hải, em biết từ trước giờ anh cũng không có tình cảm với em, cho nên chúng ta hãy giải thoát cuộc hôn nhân u ám này của chúng ta, cứ xem thời gian vừa qua như là một giấc mộng, bây giờ đã tỉnh giấc, vậy thì tản ra đi, đừng làm thương tổn với nhau nữa, em không muốn về sau khuất nhục mà sống, họ Trọng nhà anh ở tỉnh Trung Nam là thế gia vọng tộc, hãy giữ lại một chút mặc mũi cho chú của anh, họ Tạ nhà em mặc dù không bằng nhà anh, nhưng cũng là gia đình có tiếng tăm, anh đi đi, tới tìm người tình cũ, còn em đi tìm niềm hạnh phúc mới của mình, chúng ta từ ngày hôm nay không ai nợ ai.
Tạ Phương Quỳnh nói xong, phảng phất trong lòng dễ dàng nhẹ nhỏm hơn nhiều, vậy thì chứng tỏ cô bây giờ không giống như kiểu trước đây, nhẫn nhịn cầu toàn rồi, hiện tại cô muốn làm cái gì thì làm cái đó, mà không cần phải chịu trách nhiệm trước bất kỳ ai nữa .
Cô tỏ ý không muốn gặp mặt Trọng Hải, chinh ông thấy cũng không nên ở lại đây, , không nghĩ tới hôm nay đến để cùng nhau lật ngữa lá bài, điều này làm cho ông thập phần uể oải, tuy ông thật ra thì không có có yêu Tạ Phương Quỳnh , nhưng dù sao hơn mấy năm vợ chồng, không có tình yêu, thì vẫn còn chút nghĩa, nhưng bởi vì mình phản bội, ông đã tự đánh mất một chút nghĩa tình còn lại, xem ra thì không còn có cách nào nào vãn hồi rồi .
………………………………………………………………………………………….
…………………………………………………………………………………………
Lưu Hương Lê bị Đinh Nhị Cẩu để cho cô chỏng mông quỳ gối, vễnh cao cái âʍ ɦộ lên, từ phía sau mông đít cô, hắn mãnh liệt đâm dươиɠ ѵậŧ vào, âʍ đa͙σ Lưu Hương Lê cũng quá mức trơn ướt, Đinh Nhị Cẩu cảm giác được dươиɠ ѵậŧ tiến vào một đống bùn trơn trợt lầy lội, nhấp mạnh hắn đem toàn bộ cây dươиɠ ѵậŧ tráng kiện sâu đậm đâm vào đến tận cùng trong thân thể của cô, hai tay vịn chắc phần hông Lưu Hương Lê , không ngừng hẩy thân mình lao tơi về phía trước .
Cô cảm giác mình giống như đang ngồi ở một cái trong thuyền nhỏ, theo làn sóng biển cuồng phong không ngừng lắc lư, bây giờ hai người tuy hai mà hòa nhập thành một, mặc dù hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© càng ngày càng ướŧ áŧ trơn trượt, nhưng bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© cùa ai cũng không có ý muốn tách ra, Đinh Nhị Cẩu vẫn còn cố gắng nhấp những đợt cuối cùng, còn Lưu Hương Lê phảng phất dương như không chịu nổi cơn thảo phạt dữ dội ………………………………………….
…………………………………………………………………………………………
Trọng Hải không có đi xuống bằng thang máy, mà từ thang lầu đi bộ, ông muốn có thời gian suy gẩm một chút, bây giờ thì sẽ làm như thế nào mà nói chuyện với người chú của mình đây? Chuyện này cũng khó mà giải thích, lúc trước chú ông rất phí sức tâm tư sức lực mới thúc đẩy thành công cuộc hôn nhân này, mục đích là để cho nhà họ Tạ gia có tiềm lực chính bên trên ủng hộ nhà họ Trọng , mặc dù đất nước không tồn tại cái gọi là tài phiệt, nhưng muốn tham chánh làm chính trị, sau lưng không có tài lực ủng hộ, thì giống như chính là cội nguồn mà không có nước, như cây không cội vậy, đây là đạo lý mà ai cũng hiểu.
Chính trị cần tài lực ủng hộ, mà tài lực thì cần chính trị bảo hộ, cái vòng tròn này ăn sâu vào tiềm thức như đã thành một cái thói quen, bây giờ nên làm gì đây? Trọng Hải đứng ở trước cửa lớn quán ăn, vô kế khả thi, nhìn không định hướng trong màn đêm tối, nghe tiếng gió núi rì rào, trong lúc nhất thời thật sự không biết nên phải làm gì bây giờ…………………………………………………………
………………………………………………………………………………………….
Trong cơn cực khoái sắp đến, Lưu Hương Lê thân thể giật run lên từng lúc, thì bỗng tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, làm hai người giật mình, cú điện thoại này suýt làm cho Đinh Nhị Cẩu bị bệnh liệt dương vì là vừa lúc hắn chẩn bị xuất tinh phun ra, tay với cầm điện thoại di động lên xem, lại là Trọng Hải gọi, bà ngoại ơi… đúng lúc này gọi điện thoại làm gì cơ chứ .
– Trường Sinh, cậu đang ở chỗ nào vậy?
– Dạ em đang ở trong thôn, lãnh đạo có gì dặn dò?
Đinh Nhị Cẩu vừa nói chuyện điện thoại, vừa cố gắng kềm giữ hơi thở của mình , mới vừa rồi giao cấu vận động dữ dội, thật sự là có thể so sánh với chạy cự li dường dài 10 km đấy.
– Tranh thủ thời gian tới ngay đây, chúng ta quay trở về huyện.
Trọng Hải thanh âm trầm thấp lạnh băng nói ra .
– Vâng…em đến ngay.
Đinh Nhị Cẩu thở dài đành để điện thoại xuống, bắt đầu mặc quần áo lại, bỏ dở cuộc thâu hoang đang đến hồi gay cấn.
– Đêm nay em không thể ở lại đây rồi, vừa rồi chủ tịch huyện nói muốn đêm nay quay trở lại huyện, không biết đã xảy ra chuyện gì, em phải đi, chị ngủ đi.
Đinh Nhị Cẩu bên cạnh mặc quần áo vừa nói .
– A, vội vả như vậy, xảy ra chuyện gì rồi? Có khi nào cái đôi này oánh nhau không hả?
Lưu Hương Lê để thâm mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chỉ kéo qua cái chăn phủ hờ hững ở trên người, lộ ra một bên vai cùng một nữa bầu vυ' cằng tròn với đầu núʍ ѵú còn sưng cứng nhô lên, một tay chống quai hàm nằm tại trên đầu giường đặt gần lò sưởi, cái tư thế này thật là chọc người, nhưng Đinh Nhị Cẩu thật sự là không còn thời gian rồi, hắn phải tranh thủ thời gian đi đón lấy lãnh đạo của mình.