CHƯƠNG 381: TRÊU CHỌC CÔ CHỦ QUÁN CƠM.
Hạ Hà Tuệ đi vào quán ăn, mặc dù là thân thể mỏi mệt, nhưng cô phải giữ vững tinh thần sắp xếp hết thảy mọi chuyện, cô đi vào phía sau quầy hàng, cô gái thu ngân tựa hồ quá quen thuộc với cô, kêu lên một tiếng
– Cô chủ. …
– Hôm nay buôn bán như thế nào vậy?
Hạ Hà Tuệ gọi cô gái lại hỏi.
– hôm nay trong phòng VIP có lên bàn, trong đại sảnh cũng có mấy người khách, so với hôm qua thì tốt hơn một chút, cô chủ… chúng ta vừa mở tiệm cơm , rất nhiều người còn chưa biết, có muốn làm chút hoạt động, quảng cáo giới thiệu..
Cô gái nói rất là có lý, Hạ Hà Tuệ cũng ý thức được điều này, cho nên cô đang suy tính, nhưng gần đây công ty nhiều việc bề bộn, cô không có khả năng chuyên tâm dành mọi việc cho tiệm cơm, chẳng qua cô vẫn cho rằng đây là quán cơm ế ẩm, cho nên đồng sự của cô gạt cô sang lại giá rẻ, sợ người ta biết chuyện cười cô, vì thế đành phải cố gắng cầm cự .
– Ừ, em nói không sai, đợi hôm nào rảnh rỗi , chúng ta tính toán lại cẩn thận, em đi làm việc trước đi.
Đúng lúc này trong đại sảnh có một bàn ăn khách ăn xong tính tiền đi rồi, Hạ Hà Tuệ đeo vào tạp dề bắt đầu thu dọn cái bàn …………………………..
……………………………………………………………………………….
Đinh Nhị Cẩu cùng Tiếu Hàn cuối cùng cũng tiếp tục ăn hết nồi lẫu, món ăn ở đây xem như cũng được, chỉ là đối với hắn có chút cay cay .
– Chị dâu, em đi phòng vệ sinh một chút.
Đinh Nhị Cẩu đứng người lên nói.
– Quay lại đây.
Ngay lúc Đinh Nhị Cẩu sắp bước ra khỏi cửa phòng, Tiếu Hàn hô to .
– Làm sao vậy? Có việc gì, một chút em sẽ trở lại.
Đinh Nhị Cẩu nói ra .
– Em mặc áo khoác vào, bên ngoài lạnh lẻo đấy.
Dứt lời, Tiếu Hàn đứng lên cầm lấy cái áo khoác đưa cho hắn, cử chỉ săn sóc này có chút làm cho Đinh Nhị Cẩu xúc động không chịu đựng nổi, rốt cuộc đây là chuyện gì, sau khi xuống một chuyến ở nông thôn, giờ đã biết hầu hạ đàn ông ra làm sao ư?
Đinh Nhị Cẩu vừa bước ra ngoài cửa, nhìn thấy dưới đại sảnh một người làm cho Đinh Nhị Cẩu ánh mắt híp lại, vì người phụ nữ không ai khác, mà đó chính là người đã giúp hắn lấy tiền bồi thường bảo hiểm quản lý Hạ Hà Tuệ .
Tự lần Đinh Nhị Cẩu đưa ra yêu cầu quá đáng, người đàn bà này không còn đi tìm hắn, xem ra Hạ Hà Tuệ là người khá đàng hoàng, nhưng sự đời là không chiếm được, thì trong nội tâm càng ngứa ngáy khó chịu , khi thấy Hạ Hà Tuệ mặc bộ váy áo công sở, đôi giày cao gót khoảng chừng 7 cm, làm nổi bật lồi lỏm đường nét trên cơ thể, từ trên cao nhìn xuống là một cái áo âu phục cổ rộng đem trước ngực đôi bầu vυ' căng phồng một khối hiện ra, tuy cái chỗ kia bị cái cổ thấp bao vây lấy, một sội dây chuyền vàng chiếu lấp lánh, tuy đang mặc tạp dề, nhưng dù sao chỉ có thể che khuất nửa bộ phận phía trước, đằng sau vẫn bờ mông cong tròn vểnh lên, cả người Hạ Hà Tuệ gọn gàng rất là đẹp mắt.
Không biết vì cái gì, hắn trải qua cũng không ít phụ nữ rồi, nhưng đối người đàn bà đàng hoàng không thể đắc thủ, lại càng ngày càng có hứng thú , có thể vì quan hệ đến quyền lực của hắn, bởi vì những người đàn bà hắn từng tiếp xúc, cơ bản đối với quyền lực nhỏ bé của hắn thì bọn họ không có màng đến hay ngấp nghé lợi dụng, chỉ có Hạ Hà Tuệ là khác, cô đang nhờ vả năn nỉ Đinh Nhị Cẩu, hi vọng hắn có thể giúp một tay, đem chồng của cô Thạch Lỗi từ nông thôn điều về.
Bởi vì do có quyền lực và sắc đẹp đan vào, khiến cho Đinh Nhị Cẩu cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ trước nay chưa từng có, đây là lần đầu tiên hắn có thể lợi dụng quyền lực để thu hoạch, ý nghĩ này một mực trong lòng hắn nổi lên, bất kể như thế nào , mặc dù có thể không chạm được đến người đàn bà này, hắn cũng sẽ cố gắng đem Thạch Lỗi điều đến thị trấn, bởi vì hắn muốn nghiệm chứng quyền lực trong tay mình hiện giờ đã đến đâu rồi .
Đinh Nhị Cẩu cười cười, đi vòng phía sau vào trong quầy:
– Chị mặc quần áo công sở này không thích hợp để làm chuyện này đâu.. tan việc còn đến nơi đây làm công sao?
Hạ Hà Tuệ như nghe qua giật mình như thấy tiếng sấm, cô quay người ngơ ngác nhìn Đinh Nhị Cẩu, không nói thành lời:
– Đinh …thư ký , sao…. sao lại ở chỗ này?
– Em tới dùng cơm … chị đến đây làm công được, thì em cũng tới nơi này ăn cơm được vậy.
– Chị…chị không phải đến đây làm công, tiệm này là do chị mở, thư ký Đinh.. chị sẽ miễn phí khi em đến đây ăn cơm…
Gặp Đinh Nhị Cẩu ở nơi này, cô cũng thật không ngờ, chuyện lần trước cô cũng đã quên rồi, vì cho là Đinh Nhị Cẩu đưa ra một điều kiện mà cô không cách nào đáp ứng được, tuy là hai vợ chồng vẫn còn cách xa hai địa phương, nhưng hiện giờ vẫn không có cách nào, đành từ từ tìm mối quan hệ.
– Hì..không cần vậy đâu, chị nghỉ làm bảo hiểm hay sao mà chạy tới đây mở quán ăn vậy?
Đinh Nhị Cẩu kéo một cái ghế ra ngồi xuống cùng Hạ Hà Tuệ.
– Chị vẫn còn làm bên bảo hiểm, nhưng thu nhập có chút thấp, chị nghĩ về sau nếu có con sẽ cho nó học hành ở đây, vì muốn mua phòng ốc, cho nên thừa dịp chưa có con, làm thêm để kiếm tiền chẩn bị về sau.
-Chuyện của chồng chị giải quyết đến đâu rồi?
Đinh Nhị Cẩu với ý đồ xấu, nên gợi chuyện.
– Cũng chưa có động tịnh gì, chị không có quyền, không có thế, thì làm sao điều được công tác của anh ấy dễ dàng được.
Hạ Hà Tuệ là một người đàn bà thông minh, biết rõ phải biểu lộ như thế nào cho người đàn ông động lòng thương cảm, cho nên câu nói nghe qua rất đáng thương, ánh mắt u buồn…
Đinh Nhị Cẩu mỉm cười không nói, hắn châm một điếu thuốc, nhàn nhã hút, tuy không trả lời với Hạ Hà Tuệ nhưng con mắt thì ngắm loạn trên người của cô, Hạ Hà Tuệ chứng kiến hắn bộ dạng như vậy, trong nội tâm không khỏi thầm mắng “ … Đinh Trường Sinh giảo hoạt này, chẳng lẽ vẫn còn đang suy nghĩ đến đề nghị bỉ ổi của hắn lần trước…”
– Thư ký Đinh, chị biết em có thể giúp chị hoàn thành việc điều động công tác của chồng chị, bao nhiêu tiền.. em nói con số đi, chỉ cần chị gánh vác nổi.
Hạ Hà Tuệ ngồi ở Đinh Nhị Cẩu đối diện, nhỏ giọng nói, hai tay cô để lên trên bàn, trong tay cô vẫn còn cầm cái khăn lau bàn…
– Quản lý Hạ, em nhớ là lần trước đã nói cho chị biết là em không cần tiền, chị xem lại chi một chút đi, kiếm tiền khổ cực như vậy, làm sao em có thể còn muốn tiền của chị sao?
Đinh Nhị Cẩu phun ra một làn khói, sương mù khói thuốc tràn ngập chính giữa hai người, thừa dịp Đinh Nhị Cẩu nhanh chóng vươn tay, thoáng cái bắt được bàn tay nhỏ bé trơn mềm của Hạ Hà Tuệ.
Hạ Hà Tuệ hoảng sợ, theo bản năng rút tay của mình trở về, nhưng Đinh Nhị Cẩu vẫn nắm chặc không buôn , không thể rút tay về, Hạ Hà Tuệ càng gấp gáp lo lắng, trong đại sảnh vẫn còn có người đang dùng cơm, phục vụ viên thì đang đi lui tới, nếu để cho người ta trông thấy, sau này mình không có cách nào làm người ….
– Em làm gì… buông nhanh ra, nếu không thì chị la lên bây giờ.
Hạ Hà Tuệ sa sầm nét mặt lại, uy hϊếp nói .
– Quản lý Hạ, chị khẩn trương cái gì vậy, em chỉ muốn xem vận mạng chỉ tay cho chị, nếu chị không muốn xem thì thôi vậy….
Dứt lời, Đinh Nhị Cẩu đứng dậy phủi mông rồi bước đi nhẹ nhàng như gió thổi, , giống như là chưa bao giờ tới đây vậy, quán ăn bên ngoài chỉ còn có một bàn khách, còn lại bên trong một mình Hạ Hà Tuệ đang ngẩn người ngồi…