CHƯƠNG 355: ĐANG NHÌN GÌ ĐẤY?
Chủ tịch Trọng Hải chưa có chính thức đề bạt ai làm Phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban, ông tự tiện thay đổi nhân sự làm cho người ta rất phản cảm, nhưng phản cảm thì phản cảm, cũng không trở ngại còn có những người khác gửi gấm nhét người vào vị trí còn trống.
Phó bí thư Huyện ủy Vu Toàn Phương mặt trơ trơ không cảm giác ngồi nghe người đàn bà này đang ở trước mặt cằn nhằn không để yên, nhưng ông ta vẫn lạnh nhạt kiên nhẫn chờ đối phương tịt ngòi, đây là công phu mười mấy năm dưỡng thành quan khí, luyện thành đếm mức ngọn núi sắp sập, mặt vẫn không biến sắc, tim vẫn không đập nhanh.
– Em nói nhiều như vậy, anh cũng không có nghe vào à?
Người đàn bà rất thất vọng nhìn nét mặt không cảm giác của Vu Toàn Phương .
– Tôi đang nghe đây này, em nói xong chưa?
– Em nói xong rồi.
Người đàn bà rất chán nản nói .
Vu Toàn Phương nâng chung trà lên, uống một ngụm trà , bắt đầu câu chuyện như là đang báo cáo trước cuộc họp.
Người đàn bà này là vợ ông, tên gọi Chu Diễm Hà, đúng tiêu chuẩn là bà chủ gia đình, không có ra ngoài làm việc, chỉ ở nhà làm nội trợ chăm sóc gia đình, tất cả tâm tư đều dành trọn hết trên người người chồng, nhưng đáng tiếc là người chồng thì tâm tư không đặt hết ở trên người cô.
– Tôi là là phó bí thư huyện ủy, em lại muốn tôi mở miệng đi xin xỏ người ta, cái miệng này thật là khó khăn để mở lời, em có biết không? Trong quan trường món nợ nhân tình là khó trả nhất, huống hồ là đối phương đang nhét người của họ vào, tự dưng mình xen vào, điều này khiến cho người ta như là cảm thấy bị trộn lẫn cát, nếu em muốn cháu của em điều động hướng về địa phương khác, anh không phản đối, vì cái gì mà hết lần này tới lần khác cứ muốn vào làm ở ủy ban huyện huyện, với lại chỉ là một chức phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban, cũng đâu phải là lên chức, có quan trọng đến nỗi để cho tôi vác tấm mặt mo này đi quan hệ sao?
Vu Toàn Phương mặc dù nói rất chậm , nhưng là giọng nói rất trầm trọng, rất là thống thiết cực kỳ, nhưng bà vợ của mình cũng không thèm chịu nể mặt mũi .
– Vu Toàn Phương, anh không chịu phải không? Em chỉ có một người cháu, anh quên là lúc trước khi còn ở dưới quê, là ai tiếp tế lương thực cho nhà của chúng ta? Là ai nửa đêm đến trong nhà chúng ta đưa cho lương thực, anh đừng có quên đó là cha của nó, cũng là em trai của em, anh bây giờ tốt rồi đã làm đại quan, có chút chuyện nhỏ cũng không thể giúp cho đứa con của hắn, tôi là cô của đứa cháu này, anh cũng là chú của hắn chứ xa lạ gì…
Chu Diễm Hà không buông tha nói .
– Hừ.. không phải là tôi đã an bài công tác cho đứa cháu Chu Hoành Đạt này rồi sao? Em còn muốn tôi làm như thế nào nữa.
– Anh nói thế mà không tự trách với lương tâm của mình à, Chu Hoành Đạt công tác đã bao nhiêu năm mà vẫn còn là một khoa viên, ngoại trừ việc anh giúp hắn tìm được một chỗ công tác, anh còn giúp qua hắn được cái gì?
– Vậy mà còn chưa đủ sao? Em thử đi tìm một chỗ làm xem, đây là có biên chế nhân viên nhà nước, không phải hợp đồng lao động, bộ em cho tôi là Ngọc Hoàng đại đế à…nếu như vậy, thì anh đã biến hóa cháu của em thành thần tiên rồi ..hừ…
Vu Toàn Phương đem chén trà để mạnh trên mặt bàn, đứng dậy rời khỏi phòng khách, chỉ để lại một mình Chu Diễm Hà tiếng lầu bầu không ngừng .
Đàn bà nếu bộc phát bất bình, thì chuyện gì cũng đều có thể làm được đấy, vừa rạng sáng ngày hôm sau, lúc Vu Toàn Phương đi lên thành phố Bạch Sơn, còn Chu Diễm Hà lúc đêm qua cùng Vu Toàn Phương cãi nhau một trận ầm ĩ, trong nội tâm cô rất tức giận, sáng sớm ngày hôm sau lại không có nhận được câu trả lời thuyết phục của Vu Toàn Phương, cho nên cô càng thêm sinh khí, vì vậy quyết định tự mình đi tìm chủ tịch Trọng Hải, cô là vợ của phó bí thư huyện ủy, chồng mình cũng tương tự là ngang bằng với Phó bí thư huyện ủy Trọng Hải ( về mặt Đảng ..) cho nên cho nghỉ rằng Trọng Hải cũng phải nể mặt, đem cháu của mình từ nông thôn điều đi lên huyện ………………….
…………………………………………………………………………..
Trọng Hải chứng kiến người đàn bà bước vào văn phòng của mình ước chừng 37, 38 tuổi, thân cao tầm 1,6m, mái tóc mượt mà như mây, một đôi mắt to ngập nước, toát ra một khí chất cao cao tại thượng, làm cho người ta cơ hồ không thể đến gần, đôi môi hơi mỏng nhưng đẹp đẽ ướŧ áŧ gợi cảm, lại làm cho cô gia tăng thêm vài phần vũ mị, khuếch trương trước ngực là một đôi bầu vυ' đầy đặn tràn đầy co dãn theo hơi thở có chút nhấp nhô, cảm giác một loại nói không nên lời trêu ghẹo người. nửa người dưới xuyên một cái váy màu đen bó sát người, đem nửa dưới người trước mặt Trọng Hải cũng tận tình thể hiện ra rồi, một cái mông lớn no đủ tràn đầy, về phía sau như là cong lên, làm cho người ta xem thấy từ nay về sau, sẽ khiến sinh ra một ý muốn thân cận gần gủi….
– Chị dâu , tôi đến nơi này mấy tháng rồi, vẫn còn bận quá cho nên chưa kịp đến nhà chị viếng thăm, không có nghĩ rằng chị lại tới đây thăm tôi trước.
Đinh Nhị Cẩu rót cho Chu Diễm Hà một chén nước để trên bàn tiếp khách, rồi mời Chu Diễm Hà qua ghế sa lon, rồi hắn nhanh chóng lui ra bên ngoài, lúc này Trọng Hải mới bước đến ngồi trực tiếp đối diện với cô, trong lòng ông rất là kỳ lạ , giữa mình và người đàn bà này cũng không quen biết, làm sao Chu Diễm Hà lại tìm tới gặp mình, chẳng lẽ là theo ý của phó bí thư Vu Toàn Phương?
– Chủ tịch Trọng, ông quá khách sáo rồi, lần này tôi tới tìm ông là chủ ý của tôi, chồng của tôi hoàn toàn không biết, chẳng qua là tôi có chút sự tình muốn cầu xin với người anh em..
Một hồi thì gọi là chủ tịch, sau thì đổi lại là người anh em, Trọng Hải cố nín cười , tiếp tục lắng nghe.
– Chị dâu cứ nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được , tôi nhất định sẽ xử lý.
Đến lúc này đây, Trọng Hải không dám coi thường vọng động, mà là lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, thưởng thức trước mắt người đàn bà vưu vật tuyệt sắc đến đây.
Lúc này hai chân Chu Diễm Hà có chút phân ra ra, vô tình chỗ ngồi Trọng Hải chính dễ dàng xem tới được có thể thấy rõ ràng bao vây giữa hai chân, cái chỗ kia mê chết người màu đỏ qυầи ɭóŧ ôm lấy cái mu phồng lên của Chu Diễm Hà.
– Ừ.. chuyện là như thế này.. . .
Chu Diễm Hà đem đề nghị của mình nói ra một lần, Trọng Hải không ngờ tới là lại phát sinh thêm chuyện như vậy, xem ra cái chức phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban nếu không bổ nhiệm chính thức, thì khó mà ngăn nổi sự bàn tàn gửi gấm của những người có chức quyền, hôm nay rõ còn có một lãnh đạo trên thành phố gọi điện thoại tới để đề cử một người, trong lòng của Trọng Hải không khỏi thầm than, quan chức thật sự là sản phẩm khan hiếm có giá, nếu có một cái ghế trống, thật đúng là bể đầu để mà có quyết định chính thức.
– Chị dâu .. vấn đề của chị, tôi biết rồi, thôi thì như thế này, để tôi suy tính và tôi cũng muốn gặp mặt phó bí thư vì có một số việc cũng muốn trưng cầu ý kiến, chị thấy được không?
Trọng Hải dùng ngữ khí hòa nhã để đối phó với người đàn bà cực phẩm vưu vật này, cuối cùng thì khó khăn lắm mới tiễn đưa được Chu Diễm Hà ra về, nghe tiếng kêu của Trọng Hải lúc này Đinh Nhị Cẩu mới ló đầu vào.
– Trường Sinh, cậu thay tôi đưa tiễn chị dâu ra ngoài xe
– Vâng, em mời chị ..
Vừa nói xong, Đinh Nhị Cẩu rất nhanh di động thân thể đến phía trước mời Chu Diễm Hà , cô thoả mãn nhẹ gật đầu, xoay người rời khỏi văn phòng.
Khi đến gần cổng lớn, trong lúc chờ tài xế đánh xe ra, đứng sát bên cạnh Đinh Nhị Cẩu cơ chợt nói.
– Trường Sinh…thực thật không ngờ, em còn quá trẻ mà đã làm thư ký cho chủ tịch Trọng, thật sự là hậu sinh khả uý nha, làm rất tốt.
Đinh Nhị Cẩu thân thể đứng thẳng tắp:
– Thưa chị dâu, em vừa mới lên huyện công tác, cái gì cũng đều chưa hiểu rỏ, những chuyện trong này, còn phải theo chân mọi người học hỏi đấy, cho nên chị dâu cũng đừng trêu đùa em, nghe chị khen làm em mặt vễnh lên trời đấy.
Chu Diễm Hà nhẹ gật đầu:
– Tốt, Trường Sinh, ngươi tuổi trẻ tràn đầy sức sống nên còn có thể chịu đựng được những sự mệt nhọc trong chốn quan trường, sau này thiên hạ là của các người tuổi trẻ như em đấy, đâu như chị giờ đã già, chỉ có chút chuyện nhỏ mà cũng thấy quá mỏi mệt.
Đinh Nhị Cẩu mỉm cười:
– Chị dâu nói như thế nào vậy, nhìn xem thân hình của chị, nhìn lại làn da của chị, nếu như nói chị năm nay mới qua hai mươi lăm tuổi, nhất định sẽ có rất người nhanh chóng tin lời em đấy.
Nghe được Đinh Nhị Cẩu vừa nói như vậy, Chu Diễm Hà sắc mặt có chút mất tự nhiên, vừa vặn lúc đó có làn gió nhẹ thổi theo chiều từ hướng Chu Diễm Hà qua đến phía Đinh Nhị Cẩu, hắn nghe được một mùi thơm nhàn nhạt theo trên người Chu Diễm Hà tán phát ra, nhảy vào đến trong lỗ mũi của hắn, làm cho trong tâm trí hắn có chút rung động.
Nói thật, mới vừa rồi Đinh Nhị Cẩu lời nói tuy không tránh khỏi có vuốt mông ngựa nịnh bợ, nhưng thật sự là có hơn phân nửa lời là sự thật, người đàn bà vợ của phó bí thư huyện ủy Vu Toan Phong, năm nay đã 39 tuổi, nhưng không biết Chu Diễm Hà là bảo dưỡng như thế nào, làn da lại bóng loáng mịn màng giống như là thiếu nữ hai mươi, hơn nữa Chu Diễm Hà cũng không có giống như đa số người đàn bà với độ tuổi này thân thể sẽ đẫy đà ra, cô thì chỗ nào gầy thì gầy, khu vực nào tròn trịa thì tròn trịa ra, còn đặc biệt hơn là bởi vì quan hệ đến tuổi tác, khiến cho trên người Chu Diễm Hà càng khiến thêm vài phần thành thục phong tình.
Đinh Nhị Cẩu trong lòng rục rịch, đôi mắt thừa dịp Chu Diễm Hà đang nhìn tài xế chạy xe đến, hắn vụиɠ ŧяộʍ trượt hướng về phía bộ ngực Chu Diễm Hà, rất tròn ngạo nghễ ưỡn lên, đầy đặn và không mất co dãn, gần 40 tuổi phụ nhân một đôi ngọn núi cũng không có một chút dấu hiệu rủ xuống, quả thực có thể được xưng tụng là trong cực phẩm.
Chu Diễm Hà trong lúc này bỗng cảm giác được có chút khác thường, cô vô ý nghiêng đầu nhìn lên, lại vừa hay nhìn thấy đôi mắt Đinh Nhị Cẩu như là bắn ra lửa nóng đang nhìn xem bộ ngực của mình, nhìn đến đây Chu Diễm Hà không khỏi mỉm cười:
– Thư ký Đinh, em đang nhìn cái gì đấy.
Đinh Nhị Cẩu thật không ngờ Chu Diễm Hà lại bất ngờ ngẩng đầu lên rồi hỏi hắn, một đôi mị nhãn long lanh nhìn mình, mà mình vừa mới có chút vô lễ, một điểm tốt cũng không có lọt vào trong mắt Chu Diễm Hà rồi, nghĩ vậy nên trong lòng Đinh Nhị Cẩu náo loạn, khuôn mặt đỏ thẫm vì xấu hổ :
– Chị dâu.. thực xin lỗi, em…em có chút thất thố với chị rồi.
Đinh Nhị Cẩu không biết nói thế nào mới đỡ ngượng hơn.
Chu Diễm Hà lại cười khanh khách:
– Trường Sinh, nhìn em xấu hổ như vậy, không có gì đâu, chị là người từng trải, tâm ý của người tuổi trẻ chị có thể hiểu được mà.
Nghe được Chu Diễm Hà nói không trách mình, Đinh Nhị Cẩu thở phào nhẹ nhỏm, thì Chu Diễm Hà lại nói tiếp:
– Bây giờ chị phải đi rồi, em quay lại nhớ nhắc cho chủ tịch Trọng là chị vẫn đang chờ kết quả đấy nhé……………………………………………
……………………………………………………………………
– Lãnh đạo , xem ra là phó bí thư huyện ủy ngồi không yên, nên phái phu nhân mình đi tiền trạm phải không?
Đinh Nhị Cẩu vừa vào phòng làm việc Trọng Hải liền lên tiếng hỏi dò.
– Hừm… cậu hiểu cái gì mà nói, người đàn bà này không phải là người đơn giản , xem ra là những lời cô ta nói là thật sự, Chu Diễm Hà tới nơi này, phó bí thư thật đúng là có thể không biế , bất quá như thế này cũng là một cơ hội, bánh chưng đi, bánh qui lại, cứ theo nhu cầu trao đổi mà thôi, bất quá bây giờ tình hình ở huyện giống như có dấu hiệu dãn ra, chẳng lẽ huyện Hải Dương sắp nghênh đón thời đại Chiến Quốc?
Trọng Hải trầm thấp giọng nói, nhưng Đinh Nhị Cẩu không có trả lời, Trọng Hải có thể nói , nhưng có những chuyện Đinh Nhị Cẩu chỉ có thể nghe là tốt nhấ , vì vậy hắn vừa muốn lui ra, thì điện thoại trong túi chấn động kịch liệt reo vang, hắn vội vàng kéo cửa ra nhanh bước đi ra ngoài, lấy điện thoại di động ra xem, vừa nhìn thấy dãy số thì trong lòng nhất thời xiết chặt âu lo .
– Chị dâu, gọi điện thoại tìm em có việc à?
Đinh Nhị Cẩu hỏi mà trong lòng rối lên, bởi vì từ lúc đầu năm mới vào ngày mùng một Tết đã xảy ra chuyện giữa hắn và cô ấy trong khu suối nước nóng, khi về trong nội tâm Đinh Nhị Cẩu một mực thấp thỏm không yên bất an, nhưng dần dần trong lòng của bớt đi lo lắng là từ đó về sau Tiếu Hàn đã không còn liên hệ với hắn, đang lúc hắn có cảm giác câu chuyện trong suối nước nóng đã trở quá khứ, không có nghĩ đến thời điểm này thì Tiếu Hàn lại gọi điện thoại tới .
– Em chột dạ sao ? Bô có việc thì mới gọi điện thoại cho em à ! Đinh Trường Sinh, người ta nói qua sông đoạn cầu, chị có cảm giác là em còn chưa có qua sông thì đã chuẩn bị phá cầu rồi.
– Hì.. chị dâu nói như vậy thì oan cho em quá, nói đi có chuyện gì phân phó em..
– Ừm…phân phó thì chị không dám nhận, nhưng mà em có thể đi ra ngoài một chút không ? Chị đang ngồi ở nhà hàng chờ em.
– Hả ? Cái gì ? Chị tới huyện Hải Dương rồi hả?
– Đúng vậy, bây giờ đang ngồi ở nhà hàng đối diện với ủy ban huyện đây này, nhưng chị nể mặt mũi của em, nên không đi thẳng vào ủy ban, bây giờ xuống có được chưa ?
– Nhưng mà …em bây giờ còn chưa có hết giờ làm việc mà.
Đinh Nhị Cẩu đang tìm lý do trì hoãn ….
– À vậy sao… chị ở chỗ này kêu cơm, chờ em đến giờ nhỉ trưa đến ăn, như thế nào được chưa? Ah , đúng rồi , nhớ mang theo tiền trả đấy nhé.
– Ồ ..vâng…em biết rồi.
Đinh Nhị Cẩu ứng phó , nhưng trong giọng nói tràn đầy hương vị sầu não, còn Tiếu Hàn ngồi trong nhà hàng nhìn xem phong cảnh bên ngoài qua bức vách thủy tinh thì mỉm cười có chút quỷ bí .
Đinh Nhị Cẩu cũng biết mình không thế nào nhịn được đến lúc tan việc, mới đầu hắn cũng cân nhắc qua, nói dối với Tiếu Hàn là mình có công việc đột xuất tạm thời không đi, nhưng lại thấy có chút bất cận nhân tình… đi thì đi thôi, dù sao cũng ở nơi công cộng, lần trước hắn đã hấp thụ qua sự dụ hoặc không cưỡng lại nỗi của vưu vật xinh đẹp này, hắn thầm nhủ không bao giờ dám đi đến chỗ có không gian tư mật, chỉ cần ở trước mặt mọi người, hắn tin rằng Tiếu Hàn sẽ cố kỵ đến ảnh hưởng vị thế của mình mà khổng để xảy ra việc gì cả, người đàn bà này trước mặt mọi người thì biểu hiện là một phụ nhân cao quý đức hạnh , nhưng chỉ cần có không gian riêng tư với đàn ông, lập tức có thể biến thành một oán phụ với cơn da^ʍ hừng hực như núi lửa…
Khi Đinh Nhị Cẩu đi vào nhà hàng, thì chứng kiến Tiếu Hàn đang ngồi ở trước cửa sổ xem một quyển tạp chí thời trang, ánh mặt trời ngày xuân chiếu vào trên người của cô lộ ra sáng bóng trên thân người……