CHƯƠNG 340 : LUẬT NHÂN QUẢ.
Đinh Nhị Cẩu bất đắc dĩ, lại xuống xe nhìn xem Tạ Phương Quỳnh đã trèo lên lên lưng chừng sườn núi, đúng lúc này Tạ Phương Quỳnh chỉ chỏ về phía xa xa chân núi còn vẫy tay kêu hắn leo lên , Đinh Nhị Cẩu cho rằng đã xảy ra chuyện gì đó rồi, vì vậy vội vàng tranh thủ trèo lên núi, nhưng vì hắn không hề nghĩ đến việc sẽ leo núi, cho nên vẫn mang giày da, do đó rất là khó khăn nghiêng ngã bò dần lên trên núi, bây giờ hắn mới hiểu vì sao Tạ Phương Quỳnh chuẩn bị đầy đủ đồ dùng cá nhân của mình cho một chuyến đi dã ngoại.
– Có chuyện gì vậy chị dâu, xảy ra chuyện gì?
Đinh Nhị Cẩu khom người khi lên đến nơi, hắn thở dốc như là một con chó, chỉ còn thiếu điều lè lưỡi ra nữa là sẽ giống hệt.
– Em nhìn qua bên kia khe núi kìa, cái khung nhà to lớn đang dựng lên để làm cái gì đó?
Tạ Phương Quỳnh chỉ vào xa xa vào vị trí một cái khe suối thắc mắc.
– Đâu vậy?
Đinh Nhị Cẩu nhìn theo hướng ngón tay Tạ Phương Quỳnh chỉ trỏ , rõ ràng có vài khung nhà với máy móc đứng sừng sững, nhìn kỹ lại, úi trời… không phải là nơi Lưu Tam lúc trước nói muốn cùng mình hợp tác khai mở một nhà máy khai thácđá vụn tại đây sao ? Thằng này, đã khởi công chuẩn bị làm sớm vậy à…
– À.. đó là dân của thôn Lê Viên cùng nhau mở một nhà máy khai thác đá vụn đấy, đây là dân chúng tính toán trước, đến lúc làm đường chắc chắn là phải dùng rất nhiều đá vụn, thôn dân phụ cũng muốn kiếm ăn chút đỉnh, chuyện này cũng bình thường .
Đinh Nhị Cẩu tảng lờ nói cho qua.
Nhìn xem thái độ của Đinh Nhị Cẩu, xem ra thằng nhóc này biết rõ chuyện này , hình như còn có một phần ở trong đó nên bao che lấp liếʍ, Tạ Phương Quỳnh xuất thân trong gia đình thương gia nên ánh mắt của cô rất là sắc bén, thoáng cái liền đoán được thực chất vân đề ở bên trong.
– Tiểu Đinh , có phải ở đó em cũng có cổ phần à?
– Ha ha , chị dâu thật sự là quá coi trọng em rồi, em làm gì mà có tiền đầu tư vào cái đồ chơi này, chị xem kìa mấy loại máy móc kia , cũng tốn không ít tiền đâu, em làm sao có được số tiền như vậy chứ ?
– Thật vậy à ? Chị vẫn có cảm giác em và thôn Lê Viên thôn này quan hệ không bình thường đâu , nhưng cứ yên tâm đi , chị cũng không nói cho người khác biết , theo lời em nói, con đường cái này đầu tư lớn như vậ , vật liệu bằng đá chắc là dùng cũng không ít, nếu không như thế này đi, chị đến đây đầu tư, cũng mở thêm một nhà máy khai thác xay vụn đá có được không?
Tạ Phương Quỳnh trong tâm trí chuyển động, tuy là có chút không hoàn hảo lắm là sau khi con đường cái hoàn thành xong, nhà máy khai thác đá vụn cũng sẽ trở thành vô dụng, nhưng chỉ cần hơn một năm làm đường là cũng có thể lợi nhuận không ít tiền nha.
– Chị dâu, như vậy không tốt đâu, chủ tịch Trọng là phó chỉ huy cái công trình này, nếu để cho có người biết chị đầu tư mở một nhà máy khai thác đá vụn ở nơi này , cho dù là không có liên quan gì đến chủ tịch huyện, người khác cũng sẽ không tin đâu, còn có khả năng sẽ đồn đoán cái công trình này chỉ sử dụng dùng đá vụn của nhà máy chị đầu tư, còn nhà máy khai thác đá vụn của là người địa phường thì khác sẽ chẳng có ai nói ra nói vào, một mình chị ra ngoài mở một nhà máy, em cảm thấy phong hiểm không nhỏ, mấu chốt là rất bất lợi cho chủ tịch Trọng Hải.
Đinh Nhị Cẩu cũng đã nhìn ra, người đàn bà này chỉ cần nghe nói là có chuyện nguy hiểm đối với Trọng Hải thì cô sẽ tuyệt đối không đi là , điều này chính là phẩm chất tốt đẹp của một người đàn bà, cho dù bên trong nội bộ như thế nào đi nữa cũng chịu đựng, nhưng chỉ cần liên quan đến bên ngoài, có người xâm hại lợi ích của gia tộc, chắc chắn là cô sẽ tính toán .
– Hừm…vậy thì thật là đáng tiếc, có cơ hội tốt như vậy ! À…đúng rồi , chuyện chị nói với em suy tính như thế nào rồi, đây chính là kiếm thêm một số tiền thu nhập , nếu muốn bao nhiêu tiền, em cứ nói cái giá đi.
Tạ Phương Quỳnh quay người leo trở lại xuống núi .
– Cái gì ? Chuyện gì vậy chị?
Đinh Nhị Cẩu đang bám theo sát sau lưng Tạ Phương Quỳnh, giả bộ hồ đồ hỏi.
– Hứ..em định giả vờ với chị đúng không?
Tạ Phương Quỳnh đột nhiên dừng bước, không có chút nào ngờ được sát sau lưng mình còn có một tên Đinh Nhị Cẩu, theo quán tính không cách nào hắn ngưng chân lại kịp, do đó tạo thành một chuyện bi hài, tai nạn ngoài ý muốn .
Thật ra độ dốc của sườn núi cũng không có lớn, nhưng làm sao sức vóc của một người đàn bà lại ngăn cản sức đẩy của một người đàn ông trai trẻ, cho nên chuyện xấu đã xảy ra, tai nạn như vầy thì xác suất rất là thấp, nhưng tình huống là Đinh Nhị Cẩu đang đi xuống núi thì bất ngờ Tạ Phương Quỳnh dừng lại quay cả cả người lại về phía hắn, bước chân hắn phản ứng không kịp, đυ.ng phải cô, tiếp theo là Tạ Phương Quỳnh bị đâm cho ngã ngửa xuống núi , nhưng cũng may là Đinh Nhị Cẩu động tác vẫn còn nhanh nhẹn, hắn dùng sức kéo một cái Tạ Phương Quỳnh quay lại về phía sau, Đinh Nhị Cẩu dùng chính cái lưng của mình chắn ở dưới đất¸ Tạ Phương Quỳnh phía trên, kết quả chính là Đinh Nhị Cẩu một tay ôm lấy Tạ Phương Quỳnh, một tay bấu vào đất đá, hai người cứ như vậy bị té ngã trượt dài xuống dưới chân núi.
Lúc này Đinh Nhị Cẩu thật có chút cảm tạ ông thầy đạo sĩ , bởi vì duới tình huống như thế này , đầu óc Đinh Nhị Cẩu vẫn sáng suốt bình tỉnh , động tác lại nhanh nhẹn, khi trượt đến một khoãng dài, gần đến chân núi, thấy một gốc cây khô, hắn dùng chân đạp mạnh giữ lại , lúc này mới ngưng lại được thân thể hai người đang lăn, đương nhiên , đồng thời tiếng thét chói tai của Tạ Phương Quỳnh cũng đã chấm dứt.
– Chúng ta… chúng ta không sao chứ ?
Tạ Phương Quỳnh lúc này còn bị Đinh Nhị Cẩu chặt chẽ ôm vào trong ngực hắn, đến thời khắc này, hắn cũng chưa có buông tay ra .
Tạ Phương Quỳnh bị Đinh Nhị Cẩu ôm chặt cùng một chỗ, bộ ngực của cô nhấp nhô kịch liệt, cặρ √υ' đầy đặn bị đè ép trên lòng ngực dày rộng của Đinh Nhị Cẩu làm thay đổi biến hình, hai cái bầu vυ' theo thân thể rung động ở trước ngực như ẩn như hiện hình dạng một nửa vòng tròn, cô vẫn còn kinh hồn ghé sát vào trong ngực Đinh Nhị Cẩu.
Đinh Nhị Cẩu đem lần này thoát nạn, hoàn toàn nghĩ rằng là do cho chính mình tập luyện Thái Cực thập tam thức, chứ bình thường căn bản là không có khả năng nhanh nhạy như vậy , xem ra ông thầy đạo sĩ cũng không phải là nói dóc , hôm nào cũng phải ghé qua ông thầy đạo sĩ, dò xét lấy thêm quyển sách nữa mới được .
– Không sao… không sao, làm em sợ muốn chết, chị dâu không có bị thương chứ?
– Em…em buông chị ra trước, thả chị ra cái đã.
Tạ Phương Quỳnh quẩy người một cái , nhưng không dám cử động mạnh , sợ lại bị té xuống, , bất quá bị một người đàn ông ôm chặt cũng là lần đầu tiên ngoài chồng của mình, mấy lần leo núi trước kia, nếu lỡ trợt chân đều là dây thừng cứu mình , nhưng là lần này, lại là một người đàn ông thay thế dây thừng…
Đinh Nhị Cẩu lúc này mới ý thức được là không đúng, bởi vì Tạ Phương Quỳnh mặc bộ quần áo, nhưng làm bằng vải dù chuyên dụng dùng cho leo núi, loại quần áo đặc điểm là mỏng, nhưng rất bền dai, nếu bị ẩm ướt thì rất mau khô , trong giây phút này, cái áσ ɭóŧ ngực của cô hằn nổi lên mơ hồ thấy cả hai đầu núʍ ѵú, cái eo nhỏ nhắn thì bị khủy tay Đinh Nhị Cẩu duỗi qua, vạt bị xốc lên quá bụng, một đường thẳng bé xíu những sợi lông tơ hơi xậm màu từ lổ rún chạy dài xuống bụng dưới rồi mất hút sau thắt lưng quần, còn lòng bàn tay hắn thì ôm gọn phủ lên cái mu âʍ ɦộ cao cao của cô, trên mu bàn tay hắn đang tóe máu, chảy ra ướt đẩm qua các khe tay, nhiểu xuống vài giọt trên cái âʍ ɦộ của Tạ Phương Quỳnh, vì vậy hắn đâm ra kinh hoảng chẳng còn quan tâm tinh tế thưởng thức, tranh thủ thời gian buông lỏng cô ra .
– Chị dâu, xin lỗi chị , việc này đều do em bị lỡ chân chứ không phải là cố ý.
. Đinh Nhị Cẩu cái chân vẫn đạp vào gốc cây, tranh thủ thời gian thừa nhận sai lầm .
– Em chẳng có lỗi gì, coi như qua rồi, chị không có sao , chuyện trợt ngã khi leo núi như vậy thường có ! Ai dà … hai tay của em bị đất đá mài đứt chảy máu rồi…
Sau khi hai người lần mò đến bên chiếc xe đậu ở chân núi, Tạ Phương Quỳnh quan sát kỹ lại vết thương trên đôi tay của Đinh Nhị Cẩu, có nhiều chỗ trên da bị trầy xướt, cô kinh hãi, trên hai bàn tay hắn đều có thật dài vết rách da, máu tươi vẫn còn không ngừng ra tươm ra bên ngoài .
ngược lại trên người cô, bộ đồ mặc đều là thiết bị chuyên nghiệp, đôi tay còn còn có mang theo hai cái bao tay bằng da thật, cho nên ngoại trừ quần áo dính đất cát vấy bẩn, ngoài ra không có bị thương gì cả .
– Em không có sao đâu, chỉ trầy xướt thôi mà.
Đinh Nhị Cẩu nén đau, giả bộ nói .
– Hừ..còn giả vờ nữa hả…chị có mang theo thuốc và bông băng, để chị lấy ra băng bó cho.
Nói xong cô chui vào trong xe lấy cái ba lô, trong đó có đầy đủ bông băng, thuốc sát trùng v.v…
Tuy rất đau , nhưng Đinh Nhị Cẩu cắn răng chịu đựng, khi thuốc sát trùng được bôi lên, cái tư vị này thật là quá rát, quả đúng là như người ta nói « tay đứt ruột xót a.. » nhưng vì trước mặt Tạ Phương Quỳnh, hắn muốn biểu hiện mình là một người đàn ông cán đảm nên không ho he một tiếng .
– Này…có đau thì cứ la lên cho giảm bớt, chị thừa biết vì cái mặt nhăn nhó của em mà…
Tạ Phương Quỳnh nhìn thấy khuôn mặt của Đinh Nhị Cẩu méo xệch nên nói ra..
– Thật vậy sao?
– Đương nhiên , chị biết rất là đau . . .
– Á . . đau chết mất ..á . . .á…
Tạ Phương Quỳnh lời còn chưa nói hết , thì Đinh Nhị Cẩu giống như là con chó sói tru lên .
– Uí da đúng là quỷ khóc sói tru , hù chết chị mất.
Tạ Phương Quỳnh mỉm cười, một tay cầm chai cồn sát trùng , một tay cầm thuốc cao Vân Nam, đợi cho Đinh Nhị Cẩu tru xong thì thoa lên .
Cuối cùng thì hai bàn tay hắn đã được Tạ Phương Quỳnh tạm thời băng bó quấn kín lên như là bị bó bột vậy………………………………………..
…………………………………………………………………………………
Buổi ăn vừa rồi, Lưu Hương Lê không quên đãi khách bằng món giải khát bằng củ sâm núi, có tác dụng làm da thịt trở nên mịn màng mà phụ nữ vùng núi thường xuyên sử dụng, trên thực tế đây là một loại nước mát lợi tiểu, thanh lọc máu huyết bên trong cơ thể, và vô tình lúc này lại làm hại cho Đinh Nhị Cẩu.
Saqu khi ngồi nghỉ ngơi một lát, khó khăn chợt nảy sinh khi chính hắn cảm thấy bàng quang của mình bất chợt căng cứng, Tạ Phương Quỳnh cảm thấy Đinh Nhị Cẩu thấy có vấn đề gì muốn nói, cô đang nói chuyện với hắn chưa xong, bỗng nhiên trên khuôn mặt hắn lộ ra vài phần cổ quái nhìn mình, tựa hồ hơi ửng đỏ một chút, chuyện này là cái gì đây? Rất nhanh khuôn mặt hắn đỏ bừng, chứng kiến hắn biểu lộ dáng điệu rất khó chịu, Tạ Phương Quỳnh lập tức hỏi:
– Tiểu Đinh, em làm sao vậy, có phải là miệng vết thương rất đau?
Tạ Phương Quỳnh thấy hắn không có trả lời quay đầu hỏi lại hắn đã xảy ra chuyện gì, lúc này thì hắn mới ngượng ngùng, ngập ngừng nói :
– Em. . . em mắc tiểu quá!
Phản ứng của Tạ Phương Quỳnh đầu tiên là bực bội hắn, mắc tiểu thì cứ đi tiểu có gì mà phải làm ra vẻ khó xử báo lại với cô, sau đó thì chợt nhớ ra là hai bàn tay hắn đã bị mình băng bó kín mít thì làm sao…..nên cô cười khúc khích..
Nhưng thoáng qua như là phát hiện được chuyện gì, mặt mũi Tạ Phương Quỳnh tràn đầy đỏ bừng, kiều mỵ nhìn hắn một cái, nói ra:
– Rất khó chịu à? Nhịn được không ? Nhanh, lên xe, chị chở em quay trở về thôn.
Trong lúc nhất thời Tạ Phương Quỳnh cảm thấy rất là khó xử, cho nên thúc giục hắn.
Tạ Phương Quỳnh đỡ hắn đứng dậy, đi đến bên chiếc xe cạnh chiếc xe gần đấy, lúc này hắn đã có chút nhịn không nổi, khuôn mặt nhăn nhó cắn chặt răng, hai tay thì bị đau xót, bên dưới thì bàng quang nghẹn đầy nước nên đôi chân hắn bước đi run run..
Tạ Phương Quỳnh nhìn thấy hắn bộ dạng khó chịu nỗi, nên cô xấu hổ do dự nói :
– Đúng là muốn hại chết chị, đi đến trước gốc cây…chị..giúp kéo quần cho,..thật là xấu hổ chết người…
– Em…em …xin lỗi…
– Hừ..nhắm mắt lại, nếu chị biết em nhìn trộm, sẽ móc đôi mắt em ra..
– Ưʍ..em xin thề…ặc…!
Đương nhiên là Tạ Phương Quỳnh không thể tin tưởng được hắn, nên còn lại một cuộn băng, cô quấn chặt che kín đôi mắt hắn lại, ngày trước hắn cũng dùng khăn bịt kín mắt Triệu Tuyết Vân, giờ đây chính hắn cũng bị Tạ Phương Quỳnh hành động tương tự, âu cũng là luật nhân quả, trời trả báo hắn.