CHƯƠNG 312: QUYẾT ĐỊNH… KHÔNG CHỌN ĐƯỜNG TẮT.
Một tiếng thét chói tai, Đinh Nhị Cẩu đầu lưỡi mình cảm nhận được bên trong âʍ đa͙σ Tiếu Hàn đạt tới cao trào liên tục co rút, lập tức một giòng chất lỏng dịch nhờn nhơn nhớt từ sâu trong âʍ đa͙σ Tiếu Hàn phun sâu vào trên đầu lưỡi của hắn từng giòng từng giòng, lại từ bên trong khóe miệng của hắn trào ra bên ngoài, Tiếu Hàn tự nhiên đến cơn cực khoái triều phun ra như nước bị vỡ đê một cách quá bất ngờ!
Quá sung sướиɠ! Tiếu Hàn chỉ cảm thấy từng cổ một lửa nóng âm tinh như nước lũ chạy chồm ra, mạnh mẽ đánh thẳng vào miệng của Đinh Nhị Cẩu cái đầu lưỡi thô ráp của hắn ở trong âʍ đa͙σ cũng không ngừng run run.
Cả người Tiếu Hàn hiện đầy một tầng mồ hôi, cơn cực khoái đến đã làm cho tay chân mềm yếu, tại trên mặt cỏ cô nằm thẳng người úp lên, bây giờ cô chỉ lo mê mải thở dốc chẳng màng đến cảnh vật xung quanh..
Đôi mắt Tiếu Hàn nhắm chặt như muốn ngất đi, khuôn mặt kiều diễm hãy còn mang theo xuân ý nồng nặc, trong mũi thỉnh thoảng phát ra một, hai tiếng “ hừ “ nhẹ, hiển nhiên dư vị cao trào quá mức mãnh liệt còn đang đọng trong cơ thể vẫn còn tiếp tục lên men. Đinh Nhị Cẩu bàn tay to nhẹ xoa trên cái mông đít căng tròn của cô, nhìn người đàn bà nằm thở hổn hển trên mặt đất trong lòng hắn không khỏi có chút đắc ý.
Qua một hồi lâu Tiếu Hàn mới âm thầm sâu kín tỉnh dậy, nhưng vẫn nhắm mắt; cô giờ mới ý thức được, mới vừa rồi đều là chân chân thật thật sự tình.
Rốt cục thừa dịp Tiếu Hàn nằm thở, Đinh Nhị Cẩu đứng dậy trong lòng bình tâm trở lại thì có một sự lo lắng mơ hồ, rất khó khăn khi hắn quyết định dừng lại mà không dùng dươиɠ ѵậŧ đâm vào cơ thể Tiếu Hàn…
Đinh Nhị Cẩu cuối cùng cũng đã rời được ra khỏi Tiếu Hàn, mà Tiếu Hàn cũng cảm giác là mình là quá vọng động rồi , trước mặt thằng trai trẻ này quá đánh mất thân phận mình.
Đã trải qua mới vừa rồi quá hoang đường , Tiếu Hàn lập tức cảm giác thân thể mình rất mệt mỏi , dựa vào trên bờ suối nước nóng, dùng cái khăn lông kê lót ở sau ót , chỉ một chốc cái đã ngủ quên rồi.
Chẳng những ngủ say , cô như sống lại ở trong giấc mộng, kỳ quái nhất chính là giấc mộng này lại là lập lại giống như mới vừa rồi cùng Đinh Nhị Cẩu tiếp tục cuộc giao hoan.
Tiếu Hàn mơ thấy hai tay mình đè xuống tảng đá, thân trên cúi xuống, về phía sau cố gắng nhỏng lên cặp mông trắng như tuyết đầy đặn, chính giữa đùi cảm nhận được lửa nóng dươиɠ ѵậŧ to, Tiếu Hàn chủ động đem hai chân tách rộng ra hai bên, Đinh Nhị Cẩu đứng ở mặt sau, dùng hai tay ôm hông của cô, đem dươиɠ ѵậŧ nhắm ngay cửa miệng âʍ đa͙σ sủng nước dịch nhờn.
"Ọt…”
Một tiếng, Đinh Nhị Cẩu dùng sức cắm hết dươиɠ ѵậŧ vào.
– Ui trời…
Tiếu Hàn kêu to, cảm giác thân thể giống như bị cây gậy to xỏ xuyên nhồi vào bên trong, hắn quỳ gối phía sau Tiếu Hàn, liều mạng đẩy mạnh dươиɠ ѵậŧ về phía trước, hung hăng tại cửa miệng âʍ đa͙σ Tiếu Hàn đút vào vận động như pít tông, từng giọt dịch nhờn văng ra khỏi âʍ ɦộ, vẩy ra tứ phía, trên lôиɠ ʍυ trên đùi, trên lông đen dưới háng Đinh Nhị Cẩu đều dính tung tóe đầy màu trắng sữa dịch nhờn.
Dươиɠ ѵậŧ Đinh Nhị Cẩu này so với chồng mình Chu Hồng Quân to dài hơn nhiều, Tiếu Hàn cảm thấy dươиɠ ѵậŧ Đinh Nhị Cẩu mỗi một lần rút ra đều giống như muốn đem tim của mình mang ra khỏi l*иg ngực, toàn thân đều cảm thấy rất hư không, rất tự nhiên cô giơ cao cái mông tròn đuổi theo dươиɠ ѵậŧ to Đinh Nhị Cẩu không cho rời đi, kỳ vọng dươиɠ ѵậŧ đâm sâu vào bên trong mang đến cảm giác phong phú.
Đinh Nhị Cẩu bất giác tăng nhanh tốc độ, đồng thời mỗi một cái, cũng tăng cường độ mạnh yếu, mỗi một cái nhấp vào đều toàn lực đâm lút đến miệng cổ tử ©υиɠ, hắn đút vào càng lúc càng nhanh, bên trong âʍ đa͙σ cô truyền đến kɧoáı ©ảʍ không ngừng….
Đột nhiên chỉ cảm thấy dươиɠ ѵậŧ to sáp nhập vào hang động non mềm một trận mất hồn co rút, Tiếu Hàn thấy miệng tử ©υиɠ của mình như móng vuốt bấu lấy đầu khấc Đinh Nhị Cẩu mυ'ŧ vào, cơn sướиɠ khoái đến thật mãnh, làm cơn cao trào rốt cục tổng bùng nổ.
– Á…a… trời ạ… sướиɠ quá…đi…
Rồi cô thấy thân thể mềm mại của mình chấn động, hai tay vịn trên mặt tảng đá từ từ tuột xuống, hai đầu gối quỳ khụy xuống đất, hai tay bấu vào trên mặt đất, nhổ bứt từng đám cỏ xanh, âm tinh bùng nổ như bờ đê bị cơn sóng đánh vở, trào ra như nước.
Đinh Nhị Cẩu từ phía sau lưng ôm chặt cô, đầu khấc cắm sâu trong cổ tử ©υиɠ Tiếu Hàn run lên vài cái …
Tiếu Hàn trong cơn mơ cảm thấy bên trong âʍ đa͙σ mình dươиɠ ѵậŧ hắn càng to lớn hơn, xuất hiện tình trạng chuẩn bị xuất tinh.
– Nhị Cẩu, , mau xuất ra bên… trong đi..van cầu em.. mau bắn cho chị đi… chị không chịu nổi… mau… a… bắn đi….
Tiếu Hàn thấy mình đau khổ cầu xin hắn xuất tinh, ngay lúc này đầu khấc của hắn lổ tiểu mở ra, lửa nóng dương tinh phún ra từng cơn như mưa bảo mãnh liệt nhập sâu trong tử ©υиɠ Tiếu Hàn, từng làn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc tưới rót đầy bên trong âʍ đa͙σ của cô..
Bụng dưới ở chỗ sâu trong Tiếu Hàn truyền tới từng trận cực sướиɠ, giống như núi lửa bùng nổ, hướng về chung quanh thân thể khuếch tán lan tràn, làm cả người cô bây bỗng như đã bị thiêu cháy hòa tan, ở bên trong thân thể của mình, một giòng như như nước suối chảy ra bên ngoài, thích ý vô cùng ….
Cô như bị nhiểm lạnh run lên liên tục, ý thức dần dần mơ hồ, chỉ còn lại dư âm thoải mái…thoải mái…thoải mái…rồi chìm vào sâu vào trong giấc ngủ.
Hơn 1 tiếng sau Tiếu Hàn tỉnh giấc không thấy bóng dáng Đinh Nhị Cẩu, cứ như vậy cô về tới chỗ ở căn phòng mình…
Trãi qua một đêm Đinh Nhị Cẩu không ngủ được, vừa rạng sáng ngày hôm sau hắn đi ra quầy tiếp tân, mới biết được Tiếu Hàn vẫn còn đang ngủ , sau khi suy nghĩ, hắn mượn giấy và bút , viết một tờ giấy cho Tiếu Hàn nhét vào trong khe cửa phòng của cô, rồi vội vã rời khỏi khu nghỉ dưỡng suối nước nóng này ngay.
Một đường chạy như điên, bốn tiếng đồng hồ sau, Đinh Nhị Cẩu cuối cùng đem xe dừng lại, nơi này là địa phận thôn Bàng Tử Dục ở phía trước trên một sườn núi, lẻ loi tại đây chỉ có một ngôi mộ, bên trên mộ phần cỏ dại đang héo úa, nhìn lên rất là buồn bả ảm đạm , đây chính là ngôi mộ của cha mẹ Đinh Nhị Cẩu chôn chung một chỗ, trước kia Đinh Nhị Cẩu hầu như rất ít tới nơi này, kỳ thật trong ngôi mộ này chỉ vài món quần áo bên ngoài của cha mẹ, ngoài ra không có gì cả , bởi vì cha mẹ của hắn bị cơn lũ từ trên núi quét xuống bị cuốn trôi mất xác không tìm thấy được.
Còn một nguyên nhân khác hắn không muốn đến đây, đó chính là hắn sợ chính mình sẽ nhịn không cảm xúc mà khóc, cha mẹ hắn lúc vừa qua đời, hắn đã khóc đã đủ rồi, và trong lòng không bao giờ muốn chảy nước mắt nữa , hiện nay, hắn tạm thời công việc tạm ổn , nhưng hôm nay hắn gặp Tiếu Hàn đưa ra một vấn đề khó khăn , đây là một sự lựa chọn rất nan giải, nếu đồng ý đáp ứng làm yêu cầu của Tiếu Hàn , có thể sẽ được cô ấy giúp đỡ hưởng được vinh hoa phú quý, cũng chắc chắn Đinh Nhị Cẩu làm cho rạng rỡ tổ tông, nhưng nếu lựa chọn từ chối , Đinh Nhị Cẩu vẫn phải còn lăn lộn chật vật giữa chốn quan trường, quá trình này nhất định gian nan hơn rất nhiều .
Hắn không biết lựa chọn làm sao, cho nên hôm nay muốn tới nơi đây với hy vọng nếu cha mẹ linh ứng, hắn sẽ nghe được lời tham khảo tốt nhất của cha mẹ mình, dù sao , cha mẹ hắn cũng đã có kinh nghiệm vật lộn với cuộc đời nếu so với hắn thì hơn rất nhiều lần.
Vào lúc này thời điểm, xa xa xuất hiện một chiếc xe gắn máy, khi đến gần , hắn liền thấy rõ đó là Trần Nhị Đản.
– Hừ…đến rồi sao cũng không vào thôn thăm nhà? Nếu không phải gặp Trần lão đầu ở đầu thôn nói rằng vừa gặp cậu , tớ còn không biết cậu trở về khi nào, dạo này làm quan, tết cũng không thèm về nhà à?
Trần Nhị Đản vừa nói vừa từ xe gắn máy hạ xuống một cái bao bố, từ bên trong lấy ra bánh bao , thịt heo , rượu , còn có nhang và giấy vàng bạc cúng bái, thành thạo đem những vật này bày ở trước mộ phần cha mẹ Đinh Nhị Cẩu bày cúng, còn đem rượu tưới văng đầy trên đất .
– Nhị Đản , cám ơn cậu.
Trần Nhị Đản đưa cho Đinh Nhị Cẩu một điếu thuốc, sau đó hai người song song ngồi ở trước mộ phần.
– Cám ơn cái gì , cậu và tớ là anh em, đừng có nói những câu như vậy, nghe rất là chối tai.
– Được, sẽ không nói lời này , à… đúng rồi, con cậu ra sao rồi..
– Rất tốt , chúng nó đều mau biết nói chuyện rồi, chỉ ghét là tớ ngày nào cũng ẳm bồng bọn chúng, mà câu đầu tiên chúng nó gọi lại là “ mẹ …”, cậu nói cái xem có công bình cho tớ hay không.
Trần Nhị Đản dáng vẻ rất hạnh phúc nhưng phàn nàn nói.
– Cậu quá sướиɠ rồi mà còn than thở cái gì? Tớ thì giờ ngay cả vợ còn chưa có đây , còn cậu thì đã sinh ra hai đưa con, lợi hại hơn tớ nhiều rồi.
Đinh Nhị Cẩu chế giễu nói .
– Thôi không nói chuyện này nữa , bộ cậu dạo này bận rộn lắm sao, cuối năm mới cũng không thấy trở về nhà , dù nói thế nào đi nữa thì thôn Bàng Tử Dục này cũng là nhà của cậu đấy, cậu đi mà không quay trở lại , trong nội tâm của tớ thật đúng là có điểm không dễ chịu đâu, La Tử Hàm cứ nhắc nhở tớ gọi điện thoại cho cậu, kêu cậu về nhà tớ cùng nhau ăn Tết, La Tử Hàm rất phục cậu đấy , trong một thời gian ngắn như vậy mà có thể xông ra đời làm đến thư ký cho chủ tịch huyện, nhưng tớ cảm thấy cậu bây giờ công tác bận bịu, nên không có thời gian rãnh rổi nhiều , do đó không dám gọi điện thoại cho cậu.
– Ừ.. cậu nói rất đúng , làm thư ký , lúc nào cũng chuẩn bị trước cho chủ tịch, nào có nhiều thời gian, tự do bị chi phối rất nhiều, chờ tớ sau này nếu có dịp rãnh , tớ sẽ liên hệ với cậu, thay tớ cám ơn La Tử Hàm nhiều nhé.
Đinh Nhị Cẩu biết rõ, La Tử Hàm là người đàn bà thông minh hơn Trần Nhị Đản rất nhiều, sẽ hiểu vì sao hắn không muốn quay về….
Nói xong những lời này, hai người bọn họ chợt có cảm giác không còn những lời nào khác để nói, giữa hai người lộ ra vẻ xa cách rất nhiều , Đinh Nhị Cẩu đột nhiên hỏi:
– Nhị Đản , ngoại trừ La Tử Hàm, cậu còn có những người phụ nữ khác không?
– Má nó, nói cái gì vậy , Trần Nhị Đản này mặc dù không phải là người nhân nghĩa, nhưng về mặt tình cảm thì vẫn là rất chung thủy đấy, trừ La Tử Hàm ra tớ chưa từng có cùng những người phụ nữ khác chung đυ.ng thể xác.
– Được rồi …được rồi , La Tử Hàm hiện tại lại không ở nơi này, cậu làm cái gì mà chống chế dữ vậy.
Đinh Nhị Cẩu liếc nhìn Trần Nhị Đản nói.
– Hì hì , thật ra là tớ muốn là đàn ông thằng nào mà không léng phéng a, lúc trước khi tớ còn lăn lộn ngoài xã hội , có bao nhiêu cô gái muốn ở cùng với tớ, nhưng tớ chỉ có ưa thích La Tử Hàm , hết cách rồi, về sau lại còn có con nữa , hiện tại trong mắt tớ chỉ có một mình liếc, chuyện quá khứ ai mà không có tuổi trẻ xốc nổi qua, đúng không?
Trần Nhị Đản hùng hồn nói .
– Này Trần Nhị Đản , tớ hỏi thật hiện nay cẩu bảo trì quan hệ một đếm mấy lần vậy?
Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng hỏi.
– Hừ..tớ vẫn còn rất lợi hại, một buổi tối thường xuyên ba cái, tư vị kia . . .
Trần Nhị Đản đã bắt đầu nói khoác đầy trời , Đinh Nhị Cẩu bất đắc dĩ đứng lên, hắn còn trẻ, ngày trước gặp được La Tử Hàm rồi xảy ra mối quan hệ xá© ŧᏂịŧ, giờ nghỉ lại thật đúng là mình đã xử lý không tốt, việc này hãy xem như là một giấc mộng bắt buộc phải quên đi cho tốt đẹp đôi đường…
– Ai ai , cậu lại định đi à, giờ tính đến đâu vậy?
Trần Nhị Đản cũng vội vàng đứng lên hỏi.
– Tớ còn có một lãnh đạo chưa có chúc tết, hôm nay ghé qua đây nhìn một chút , cậu về nhà trước đi, có thời gian tớ sẽ trở lại tìm cậu uống rượu , thay mặt tớ gửi lời hỏi thăm La Tử Hàm, cùng với chú thím ở nhà cậu nhé.
Nói xong Đinh Nhị Cẩu lên xe lái đi, lưu lại một Trần Nhị Đản ngây người ngơ ngác đứng tại chỗ .