Dưới thân Đinh Nhị Cẩu dươиɠ ѵậŧ không ngừng rút ra đút vào trong âʍ đa͙σ Trịnh Giai Đồng, sau đó trong giây lát Đinh Nhị Cẩu lôi kéo Hồ Giai Giai vẫn còn có chút mất tự nhiên nằm quì úp lên mặt trên người của Trịnh Giai Đồng, đem cái mông màu mỡ nhổng lên thật cao, bàn tay đem cái áo của Hồ Giai Giai kéo lên nơi bả vai, tiện tay đẩy cái áo ngực lên trên lộ ra ra một đôi bầu vυ' căng tròn, rũ xuống trước ngực Trịnh Giai Đồng, không ngừng lay động, rất là mê người.
– A! … Trường Sinh … ưm… dừng lại đi… a…!
Đang nhắm mắt Trịnh Giai Đồng cảm giác được trên người mình giống như có thêm một người, bị kɧoáı ©ảʍ bao phủ, nhưng đầu óc vẫn còn hơi chút thanh tỉnh t, định thần nhìn lại, thì thấy vẻ mặt ửng hồng Hồ Giai Giai gần trong gang tấc, cô không khỏi có chút bối rối.
Nhưng Đinh Nhị Cẩu vẫn mạnh mẽ đút dươиɠ ѵậŧ vào, làm cho Trịnh Giai Đồng bây giờ không có khí lực để đẩy Hồ Giai Giai ra, , một đôi mắt mờ sương không dám nhìn thẳng vào mắt của Hồ Giai Giai, đầu cô nghiêng qua một bên hít hà rêи ɾỉ.
Đinh Nhị Cẩu sau khi bày xong tư thế để cho Hồ Giai Giai chổng mông lên, thì rút cây dươиɠ ѵậŧ từ trong hang động âʍ đa͙σ Trịnh Giai Đồng ra, hướng lên trên xâm nhập vào huyệt mềm âʍ đa͙σ của Hồ Giai Giai, cái khe thịt dịch nhờn đã sơm bị cửa miệng âʍ đa͙σ tràn ra, dươиɠ ѵậŧ dễ dàng thọc vào đến chỗ sâu nhất.
– A!
Dươиɠ ѵậŧ to đột nhiên thọt vào, làm cho Hồ Giai Giai sảng khoái khẽ kêu một tiếng, hai tay ôm chụp lấy đôi bầu vυ' nẩy nở trước ngực của Trịnh Giai Đồng, đem đôi bầu vυ' của phó phòng giáo dục ép xuống, một cảm giác khác thường xông lên đầu của Trịnh Giai Đồng, cảm giác này khác hẳn khi cùng tiếp xúc với đàn ông, tóm lại là ngượng ngùng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ, xen lẫn một ít tê dại, để cho Trịnh Giai Đồng cũng không biết như thế nào mà hình dung được.
Còn Hồ Giai Giai tuy rằng cũng có cảm giác khác với bình thường, nhưng cô hiện tại đã hoàn toàn bị dươиɠ ѵậŧ xâm nhập bên trong cơ thể bắt làm tù binh, miệng thì rêи ɾỉ yêu kiều, lại đem cái mông vễnh rất cao, thích thú hưởng thụ Đinh Nhị Cẩu rút ra đút vào.
– Ui…ui … sướиɠ.. dùng sức… ui…
Hồ Giai Giai tiếng rêи ɾỉ có vẻ hơi lớn, bất quá như vậy cũng làm cho Đinh Nhị Cẩu càng cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn, hắn càng ra sức rút ra đút vào …
Tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ vô cùng làm Trịnh Giai Đồng đang nằm bên dưới thẹn đến muốn chui xuống đất, nhưng từ sâu kín trong lòng lại có chút hâm mộ Hồ Giai Giai kia, nếu dươиɠ ѵậŧ to bây giờ cắm ở bên trong khe thịt thì tốt biết mấy, nghĩ đến như vậy, hai chân của cô kẹp lấy lấy cặp đùi Đinh Nhị Cẩu, cái mu âʍ ɦộ no đủ hướng về phía trên hẩy lên…
Cảm giác được động tác nhỏ của Trịnh Giai Đồng, Đinh Nhị Cẩu nở nụ cười tự đắc, dươиɠ ѵậŧ lại rút ra khỏi âʍ đa͙σ Hồ Giai Giai , đưa xuống sáp nhập vào trong miệng hang nhỏ bé của Trịnh Giai Đồng, sau đó dùng tốc độ cao rút ra đút vào, cái bụng hắn dập vào cái mông mẩy của Hồ Giai Giai “ phạch, phạch, phạch..” còn phía dưới nơi kết hợp hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© giữa hắn và Trịnh Giai Đồng thì “ ọp, ọp, ọp ..“ xì xì tiếng dươиɠ ѵậŧ ma sát với dịch nhờn trong âʍ đa͙σ ở giữa không gian tịch mịch của đỉnh núi có vẻ vang dội phá lệ.
– Ai ui..
Trịnh Giai Đồng không nghĩ tới Đinh Nhị Cẩu lại đột nhiên thọt dươиɠ ѵậŧ vào, khi cảm thụ được bên trong hang động âʍ đa͙σ được tràn đầy phong phú, trong mông thịt lại ra sức bắt đầu hướng cái mu âʍ ɦộ về phía trước hẩy lên, tận tình nghênh đón mỗi một lần dươиɠ ѵậŧ nhấn vào.
– Ừ.. đừng có ngừng… a ui…
Đầu khấc dươиɠ ѵậŧ thổi qua bên trong thành thịt âʍ đa͙σ tê dại, đυ.ng vào nơi cổ tử ©υиɠ gây kí©ɧ ŧɧí©ɧ, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt làm cho Trịnh Giai Đồng đã quên mất Hồ Giai Giai đang ở trên người mình, quên mất người chồng bất khoái, quên mất cả chính mình, thầm nghĩ cứ sướиɠ khoái như vậy cho đến vĩnh viễn sánh cùng đất trời.
Đinh Nhị Cẩu lúc trước không có cảm giác nhiều đến âʍ đa͙σ của hai người đàn bà khác nhau, hiện tại thì dươиɠ ѵậŧ to lớn rất nhanh thay phiên nhau rút ra đút vào trong đó, cho nên rất dễ dàng cảm nhận được chút ít khác biệt của bọn họ.
Ngoại trừ tiếng rêи ɾỉ ở ngoài, khác biệt lớn nhất là âʍ đa͙σ Hồ Giai Giai không có sâu thẳm như Trịnh Giai Đồng, nhưng thành vách thịt non âʍ đa͙σ thì chặc hơn một ít, Trịnh Giai Đồng dù sao cũng là đã sinh con, tuổi cũng so với Hồ Giai Giai lớn hơn mấy tuổi, cảm thụ hai cái âʍ đa͙σ bất đồng, làm cho Đinh Nhị Cẩu hưởng hết diễm phúc trời ban.
Hai người đàn bà đều có nét đặc sắc của riêng mình, có thể đồng thời cùng lúc giao cấu với hai người, Đinh Nhị Cẩu cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ bội phần, dươиɠ ѵậŧ như cũng gắng gượng càng to lớn hơn chút.
Cứ tiếp tục như thế, Đinh Nhị Cẩu thay phiên dùng dươиɠ ѵậŧ rút ra đút vào hết cái âʍ đa͙σ này rồi đến cái âʍ đa͙σ kia, dịch nhờn từ hai cái cửa hang âʍ đa͙σ nhiểu giọt từ trên xuống dưới rồi làm ướt vài cọng cỏ nhỏ, long lanh như những giọt sương dâʍ đãиɠ dưới ánh sáng của mắt trời len qua tán cây.
Đã cảm thấy trong thịt non trong âʍ đa͙σ Trịnh Giai Đồng kịch liệt co bóp, động tác Đinh Nhị Cẩu tăng nhanh chút.
– A! Chết rồi… ..ai ..ui….
Trịnh Giai Đồng rên to ôm lấy trên người Hồ Giai Giai, hai cái đùi trắng giơ thật cao giữa không trung, bên trong khe thịt từ cổ tử ©υиɠ kịch liệt phun ra một làn âm tinh đậm đặc…
Đinh Nhị Cẩu nhấn dươиɠ ѵậŧ sâu vào hết mức rồi giữ đứng yên bên trong âʍ đa͙σ Trịnh Giai Đồng, đến khi Trịnh Giai Đồng chậm rãi bình phục lại, Đinh Nhị Cẩu mới rút ra cắm vào trong âʍ đa͙σ Hồ Giai Giai.
Nhìn đến Trịnh Giai Đồng với bộ dáng dục tiên dục tử, Hồ Giai Giai đã sớm ngứa ngáy khó nhịn bên trong khe thịt, khi dươиɠ ѵậŧ đút vào cô thư thái rên lên thành tiếng, lúc này Hồ Giai Giai chỉ cảm thấy trong cuộc sống sự sung sướиɠ cực hạn cùng lắm cũng chỉ đạt đến như thế này mà thôi, tự vễnh ra sau cái mông tròn, để cầu mong đạt được mãnh liệt kɧoáı ©ảʍ nhiều hơn.
Cũng sắp đến mức độ chịu đựng cuối cùng, Đinh Nhị Cẩu mồ hôi đổ dầm dề tốc độ thọt dươиɠ ѵậŧ bây giờ rất cao, bị dươиɠ ѵậŧ rất nhanh đẩy vào rút ra trong âʍ đa͙σ, dù là Hồ Giai Giai kinh nghiệm phong phú, cũng rất nhanh chịu không nổi.
– A! … rồi… ừ…xong…chị rồi..á…aaaa……
Hồ Giai Giai lần này cơn cực khoái tới dị thường mãnh liệt, thân thể trong cơn cực khoái trào căng cứng lên, hai tay bấu lấy bứt đứt hai mãnh con non vô tội, mông bự run run vễnh cao hết mức.
Khi dươиɠ ѵậŧ Đinh Nhị Cẩu cắm sâu thêm vài cái đến chỗ sâu nhất trong hang động Hồ Giai Giai , tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn nhanh đi vào tử ©υиɠ, Hồ Giai Giai lại là một lần nữa kịch liệt run rẩy, cổ tử ©υиɠ bị âm tinh vét sạch từ trong tươm ra đón nhận từng làn tϊиɧ ɖϊ©h͙ xạ kích bắn vào.
Một hồi lâu, Hồ Giai Giai mềm nhũn từ trên người Trịnh Giai Đồng ngã lật ra trên cỏ, thở hổn hển.
Đinh Nhị Cẩu cũng đồng dạng mệt mỏi, nằm ngữa giữa hai người đàn bà, hai tay ôm lấy hai người.
Trịnh Giai Đồng cùng với Hồ Giai Giai tự giác đem đầu ghé vào trên ngực hắn, ngượng ngùng nhìn nhau đối diện mỉm cười, tất cả không ai nói thêm một lời nào…..
Đám ba người sau khi nghỉ ngơi xong, thu thập sưa sang lại quần áo, trở lại đến huyện là đã là hơn 23 giờ đêm, đại đa số mọi người đã tiến vào mộng đẹp, toàn bộ trong huyện lúc này có vẻ rất yên tĩnh……………………………….. ………………………………………………………………………………………….
………………………………………………………………………………………….
…
Sáng hôm sau trong văn phòng của chủ tịch huyện Trọng Hải.
– Làm rất tốt , không nghĩ tới nhiệm vụ còn có thể hoàn thành vượt mức, cậu thông báo cho phòng giáo dục, trong vòng 3 ngày, cung cấp cho toàn bộ tất cả các trường tiểu học nông thôn tiền để mua bàn ghế, nhớ cấp cho đúng chỗ…
Trọng Hải nghe xong Đinh Nhị Cẩu thuật lại , rất là cao hứng .
– Vâng, đã biết! Lãnh đạo Độc Sơn Trấn thật là có tiền , 500 ngàn , nói xuất thì xuất không đắn đo suy nghĩ.
Đinh Nhị Cẩu nhìn sắc mặt Trọng Hải, gom góp thêm vào một câu .
– Tôi biết ý của cậu , nhưng hiện giờ chưa phải là lúc để mình đánh động , cứ bình tĩnh chớ nóng , có đôi khi nóng vội là sẽ thành vô tác dụng mà thôi , người đầu tiên phải cẩn thận là cậu đấy, khi đi ra ngoài công tác nhớ ngó trước ngó sau , dù sao với nhóm người ở trấn Độc Sơn, tự nhiên bọn họ mất tiền thì chẳng khác nào bị chúng ta cắt tiết nên rất căm giận đấy.
Trọng Hải thở dài, lui về phía sau, ngồi trên mặt ghế ngửa mặt lên .
– À, phó chủ nhiệm Hồ vừa có gọi điện thoại, hẹn muốn gặp mặt tôi bàn về công việc riêng, cậu ra gọi cô ấy vào, rồi ở bên ngoài đừng canh chừng đừng để ai đến quấy rầy nhé.
– Vâng, em đi ngay.
Theo trong lời nói của Trọng Hải, Đinh Nhị Cẩu cũng đoán được, ông ta muốn Hồ Giai Giai thành người của phe ông , nhưng còn chủ nhiệm Thường Hiểu Xuân sẽ đi nơi nào , đó là một vấn đề, rất có thể năm sau, chuyện này mới có quyết định cuối cùng , nhìn thấy Hồ Giai Giai đi vào phòng làm việc của Trọng Hải , Đinh Nhị Cẩu theo thói quen đi ra ngoài hàng lang gần đấy hút thuốc cho qua thời gian.
Đã có thể gọi vào văn phòng làm việc riêng , chắc chắn là không muốn một ít người rảnh rỗi có thể nghe được , Đinh Nhị Cẩu tuy đứng bên ngoài hút thuốc nhưng hồn thì lại không ở nơi này, nếu như Hồ Giai Giai thật sự trở thành chủ nhiệm văn phòng ủy ban , như vậy thì hắn có thể đu theo được một chức vụ là phó chủ nhiệm, đây là do Khấu Đại Bằng nói, đối với chuyện trong quan trường những kiểu sắp xếp như thế này Khấu Đại Bằng biết rất rõ ràng , cho nên Đinh Nhị Cẩu vẫn thường xuyên gọi điện thoại thỉnh giáo với Khấu Đại Bằng , dù sao ở trong chốn quan trường, hắn vẫn còn là một chú gà con mới ra ràng.
Khi hắn cố gắng đưa Hồ Giai Giai tới gần để dựa vào nhánh cây to chủ tịch Trọng Hải, hành động của hắn như một tác dụng bắc cầu , nhưng một khi hai người đạt được thỏa thuận khép lại , như vậy hắn Đinh Nhị Cẩu sẽ ở vị trí nào, là một đại quản gia dưới sự lãnh đạo của một ông chủ sao?
Trọng Hải trở lại trong văn phòng ngồi xuống không bao lâu , thì Hồ Giai Giai tự mình gõ cửa tiến vào.
Nhìn người tới là Hồ Giai Giai, Trọng Hải vẫn là một bộ bộ dáng nghiêm túc , nhìn cô rồi hỏi:
– Phó chủ nhiệm Hồ , hẹn gặp tôi có chuyện gì sao?
Hồ Giai Giai nhìn thấy chủ tịch Trọng Hải vẻ mặt nghiêm túc, mỉm cười nói:
– Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn tìm lãnh đạo để nói vài lời.
Trọng Hải nói:
– Phó chủ nhiệm Hồ muốn trò chuyện gì vậy?
Vừa nói Trọng Hải vừa bước ra khỏi cái bàn làm việc và đến bộ ghế salon tiếp khách ngồi đối diện với Hồ Giai Giai nói tiếp.
– Mời cô ngồi.
Hồ Giai Giai kéo qua một cái ghế đôn rồi ngồi xuống.
– Cám ơn chủ tịch.
Cô thoải mái ngồi xuống, cái váy công sở vốn là hơi ngắn không phủ quá đầu gối, cô lại ngồi xuống thấp, toàn bộ chính giữa ở trong cái váy thấp thoáng toàn bộ bại lộ tại trước mặt Trọng Hải, ông liếc nhanh qua thì thấy bên trong nở nang cũng giống như thân thể của cô, cái qυầи ɭóŧ màu trắng căng phồng, không khỏi nuốt nhẹ một ngụm nước bọt, Hồ Giai Giai như là vô tình, cặp đùi hơi mở, bên trong cái qυầи ɭóŧ viền tơ một đám lôиɠ ʍυ đen nhánh trực tiếp xuyên thấu qua cái qυầи ɭóŧ trắng khá mỏng để cho Trọng Hải nhìn xem không sót cái gì.