Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 266: Chuẩn bị một con nai tơ

CHƯƠNG 266 : CHUẨN BỊ MỘT CON NAI TƠ.

Tại trường trung học Bạch Sơn, ở bên trong phòng tự học lớp 12, tất cả mọi người đang nghiêm túc ôn tập bài học , bởi vì đây là năm cuối cấp ba , qua mấy tháng nữa là đã thi tốt nghiệp trung học cho nên không có ai xì xào nói chuyện phiếm, nhưng luôn luôn đều có chuyện ngoại lệ xảy ra .

– Lăng Sam , bà có thể giúp tôi nói với cô chủ nhiệm là tôi xin phép nghỉ vài ngày, ông nội của tôi lại bị bệnh , bà cũng biết là nhà của tôi neo đơn ít người , tôi về nhà thăm ông, bà xem đây này , hàng xóm của tôi mới nhắn tin.

Tào Băng lấy điện thoại ra đưa cho Lăng Sam xem .

– Ai da , bà lại muốn xin phép nghỉ học à, tôi không dám báo cho cô giáo chủ nhiệm biết đâu, tính tình cô giáo chủ nhiệm, bà cũng biết rồi, lần trước xin cho bà nghỉ, tôi đã bị mắng.

Lăng Sam nhìn nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói .

– Lăng Sam, tôi xin bà , thật sự là tôi muốn về thăm ông nội, chứ tôi lo lắng cho sức khỏe của ông quá.

Tào Băng năn nỉ lấy.

– Hừm..thôi được rồi , bà viết tờ giấy xin phép nghỉ học, để tôi báo cho cô chủ nhiệm.

Bất đắc dĩ Lăng Sam đành phải đồng ý .

Tào Băng Long hí hoáy viết một giấy xin nghỉ học vài ngày , đưa cho Lăng Sam xong, cô liền mang theo cặp sách từ cổng sau của trường lặng lẽ chạy ra khỏi trường học, vừa bước ra cổng , đã nhìn thấy dưới bóng cây đối diện bên kia đường cái có một chiếc xe hơi đang đậu , chiếc xe đó thì cô quá quen thuộc , chính là chiếc xe này đã đưa cô tới bên trong căn biệt thự tại hồ Thắng Lợi, từ nơi đó , cô đã chịu đựng sự huấn luyện dạy dỗ mà người bình thường khó mà tưởng tượng ra nỗi , cô đã không còn giống là một cô gái nữ sinh đơn giản nữa , cô đã học cách trang điểm cùng với cách ăn mặc quần áo model, tuy người đàn ông huấn luyện thì thường xuyên lột sạch cô không còn mảnh vải che thân tiến hành các loại dạy dỗ về cách thức âu yếm làʍ t̠ìиɦ, chỉ là không có tiến đến một bước cuối cùng là dươиɠ ѵậŧ xâm nhập vào âʍ đa͙σ phá rách màиɠ ŧяiиɧ của cô mà thôi, dần dần cô cũng biết rõ , giá trị của cô cũng hoàn toàn là nhờ vào cái màиɠ ŧяiиɧ dành cho bước đi cuối cùng của công việc.

Mở cửa xe , chui vào bên trong, Tào Băng đã nhìn thấy người quen biết cũ đó là gã đàn ông thường xuyên huấn luyện mình : Dương tuệ Toàn.

– Hôm nay em đã chậm 5 phút đồng hồ.

Dương Tuệ Toàn lạnh lùng nói .

– Em…em hôm nay xin phép nghỉ hơi khó, vì bọn em sắp thi tốt nghiệp trung học , cô giáo không cho xin nghỉ phép nữa.

Tào Băng có chút sợ hãi nói .

Người đàn ông này vô cùng tàn nhẫn, có một lần, hắn ta cởi hết quần áo của Tào Băng ra, cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị trói ngồi trên cái ghế đẩu , hắn cầm trong tay một cây nến đỏ to như cổ tay em bé đốt lên, sau đó nhỏ từng giọt nến trên làn da mềm mại của cô , cây nến nhiểu xuống hết nửa giờ , cô cũng cũng khóc hết nửa giờ, nhưng ở bên trong đôi mắt gã đàn ông này thì không có một chút nào thương cảm xót xa.

Từ đó về sau , cô cực độ sợ hãi Dương Tuệ Toàn .

Nếu như lúc câu chuyện bắt đầu thì Tào Băng có thể đem chuyện của mình báo với cô chủ nhiệm hoặc là ban giám hiệu trường học , thì có thể sẽ không trãi qua những chuyện cực khổ như vậy , nhưng cô lại lựa chọn cách âm thầm chịu đựng , vì lý do là lần đầu tiên tới ngôi biệt thự này đã bị Dương Tuệ Toàn chụp hình , quay phim lại toàn bộ khi lột tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cô , đây chính lý do Tào Băng không dám phản kháng, hiện tại cô chỉ có cách là phải thuận theo .

– Đêm nay anh sẽ dẫn em đi gặp một đại nhân vật, còn đây là một cái ba lô đựng sách mới mua cho em, sau khi đi vào, chỉ cần em đem cái ba lô đựng sách đặt ở trong hộc tủ cuối giường, mọi việc còn lại em không cần phải lo , cứ im lặng hưởng thụ lần đầu tiên được làʍ t̠ìиɦ đi.

Dương Tuệ Toàn cất tiếng cười to lấy .

Tào Băng biết rõ cuối cùng sẽ có một ngày như thế này , nhưng cô không nghĩ nó lại tới nhanh như vậy , cô cắn bờ môi của mình , mãi cho đến khi đau không chịu nổi mới nhẹ nhàng buông ra , ngồi trong xe nhìn xem cảnh đêm đang nhanh chóng biến mất , cô thật sự không biết mình lúc nào sẽ biến mất như những phong cảnh vừa thấy qua.

– Không phải sợ , chỉ cần chuyện này làm xong ,anh sẽ đáp ứng cho em mười vạn đồng , một đồng cũng sẽ không thiếu, đây là tài khoản của em , tên của em , mật mã là 6 số 6 , đã chuyển vào trước năm vạn , số tiền còn lại sáng sớm ngày mai sẽ chuyển tiếp vào , nếu về sau còn muốn cùng anh Dương Tuệ Toàn này hợp tác , thì số tiền này cũng chỉ là số tiền nhỏ mà thôi.

Dương Tuệ Toàn dẫn dụ nói .

– Sẻ không còn chuyện hợp tác lần sau nữa , em chỉ mong chuyện này mau chóng chấm dứt , còn những tấm hình kia thì chừng nào anh trả lại cho em.

– Ngày mai quay lại biệt thự này , ở ngay trước mặt em anh sẽ xóa hết , được chưa ? Anh nói thì sẽ giữ lời ………………………………………………

………………………………………………………………………………….

Trong lúc bí thư Trịnh Minh Đường vẫn còn ở trong nhà của thường vụ phó chủ tịch thành phố Thành Thiên Hạc, thì nhận được tin nhắn của Dương Tuệ An ước hẹn gặp mặt tại biệt thự hồ Thắng Lợi .

Sau đó 1 giờ thì bí thư Trịnh Minh Đường đến hồ Thắng Lợi vào biệt thự của Dương Tuệ An, trong đêm tại đây càng thêm yên lặng , không gian độ ẩm cũng vừa phải , chân giẫm lên dưới lớp cát vàng , làm cho người ta có một loại cảm giác là đang ở trên một bờ biển.

– Lão Dương , chúng ta cũng đã quan hệ lâu rồi, có chuyện gì mà không thể nói qua trong điện thoại , cần gì phải hơn nửa đêm hẹn tôi đến cái chỗ này vậy.

Dương Tuệ An đang đứng ở cửa chờ xe Trịnh Minh Đường đến, khi Trịnh Minh Đường vừa xuống xe , Dương Tuệ An liền dẫn ông ta đi đến bên cạnh bờ hồ , ở đây thích mặt đối mặt, hai người trao đổi đàm luận chuyện tư mật rất thoải mái yên tĩnh không ai quấy rầy.

– À …tôi có nghe nói trên huyện chuẩn bị làm con đường mới từ thị trấn Lâm Sơn thông đến quốc lộ 122, có chuyện này hay không vậy?"

– Có…tin tức của lão khá nhạy đấy , chuyện này tôi vẫn chưa cho ai biết cả.

Trịnh Minh Đường cười cười nói .

Dương Tuệ An là một thương nhân, nhưng bí thư Trịnh Minh Đường hưởng lợi cũng không ít từ trong tay của ông ta , cho nên hai người mặc dù là một người làm viên chức nhà nước, một người là dân làm ăn bên ngoài , nhưng Trịnh Minh Đường đối với Dương Tuệ An luôn luôn rất là tôn trọng .

– Lão là bí thư khi nói ra càng đáng tin nha, tôi cũng nghe nói lần này thành phố cũng muốn đầu tư , có thể để cho tôi cũng kiếm một chén canh không?

Dương Tuệ An nữa đùa, nữa thật

– Ừ, lần này là thành phố sẽ quăng ra ít tiền , phần còn lại lại là để cho trong tỉnh ủng hộ , nhưng cho đến bây giờ vẫn cho chưa quyết định số tiền đầu tư là bao nhiêu , cho nên tôi cũng chưa dám đáp ứng lão bất cứ điều gì , nhưng mà công ty của lão là chuyên về địa ốc, còn đây là kiến thiết làm con đường và cầu cống, lão liệu có làm được không?

– Bí thư Trịnh, không nói dối lão , kể từ khi biết được chuyện này , tôi đã mua một số thiết bị chuyên dùng làm đường, cũng vì con đường kia mà mời không ít chuyên gia thành thạo đến tư vấn , đến lúc đó còn phải nhờ bí thư Trịnh giúp đỡ giùm nữa.

– Ha ha , lão Dương lo xa chuẩn bị chu đáo quá, đến lúc đó hãy tính sau , hiện tại chưa biết số tiền được duyệt đầu tư là bao nhiêu , nói những này bây giờ cũng vô dụng thôi.

– Được rồi….được rồi , bí thư Trịnh, chúng ta đêm nay chỉ nói về chuyện gió trăng mây mưa, không nói đến chuyện làm ăn nữa , đi thôi , khuya này tôi đã chuẩn bị cho lão một con nai tơ còn nguyên xi chưa bóc tem để lão làm thịt đấy.