Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 252: Biết vậy chẳng làm đồn trưởng ở đây

CHƯƠNG 252: BIẾT VẬY CHẲNG LÀM ĐỒN TRƯỞNG Ở ĐÂY.

Đinh Nhị Cẩu xem lại là điện thoại của Hoắc Lữ Mậu, không có phản ứng kịp , giờ này Hoắc Lữ Mậu gọi điện thoại cho hắn làm gì cơ chứ .

– Alô đồn trưởng , em đây vừa mới đến huyện, còn chưa kịp gặp mặt anh…

– Thằng quỷ , có phải là lại gây ra họa?

Hoắc Lữ Mậu không đợi Đinh Nhị Cẩu nói dứt lời liền ngắt.

– Gây tai hoạ? Em trung thực đàng hoàng thì làm gì mà gây cái gì họa?

Đinh Nhị Cẩu thoáng cái đã hiểu chuyện , Hoắc Lữ Mậu hiện tại đã là đồn trưởng Thành Quan cai quản nội huyện, hôm nay mình đánh nhau ngay trên địa bàn của ông ta quản lý .

– Cậu có biết đã đánh ai không?

– Đồn trưởng , em không có đánh người nha, chỉ là là phòng vệ chính đáng , Trịnh Tam Gia là một con chó điên, nó cắn người bộ không cho em đá nó sao , dù thế nào đồn trưởng cũng là thủ trưởng cũ của em , anh phải xử lý công bình đấy, chính anh là người dẫn em vào đội ngũ cảnh sát , anh một mực là thần tượng của em , vậy là tốt rồi , em bên này còn phải chăm sóc một thương binh bị con chó đó cắn, chờ tối em đi đến thăm anh.

Đinh Nhị Cẩu nói lia lịa.

Đinh Nhị Cẩu liền cúp điện thoại không chờ Hoắc Lữ Mậu trả lời, hắn biết rõ việc này chắc chắn là không thể coi như xong chuyện, chỉ là không biết những cảnh sát huyện này sẽ xử lý như thế nào , cũng may là gặp được Hoắc Lữ Mậu xử lý chuyện này , bằng không thì hiện tại đoán chừng là đã có cảnh sát đến bắt mình rồi.

Đây cũng là một đại khảo nghiệm của Trọng Hải đối với Lâm Đức Vinh, Trịnh Tam Gia chỉ là thứ tiểu lưu manh không ra gì, hai người bọn họ chắc chắn sẽ không công khai xuất đầu lộ diện đối phó với bí thư huyện ủy Trịnh Minh Đường, phần còn lại đó chính là bản lĩnh cá nhân của mỗi người tự ứng phó ra sao cho ổn thỏa mà thôi………………………………………..

………………………………………………………………………………..

– Ai gọi điện thoại vậy? Đã xảy ra chuyện phải không?

Tạ Hồng Cử hỏi.

– Ưʍ.. không có gì đâu , nguyên lai có một thủ trưởng cũ của em phụ trách vụ án này, chắc cũng là khó xử , vừa rồi gọi điện thoại cho em , coi như là mật báo trước, anh Hồng Cử ở đâu, để em đưa anh trở về.

– Không cần , tự anh về được rồi, sau đó sẽ xin phép nghỉ mấy ngày , em cũng mau về đi, nếu không có việc gì quan trọng , mấy ngày tới cũng đừng có ra khỏi cửa ủy ban , chứ nếu bị Trịnh Tam Gia gặp được đánh cho một trận thì phiền lắm.

Tạ Hồng Cử trong lòng vẫn còn sợ hãi khuyên .

– Được rồi , chúng ta đi ra ngoài về.

Sau khi Tạ Hồng Cử đón xe rời đi , Đinh Nhị Cẩu mới lái xe trở về văn phòng ủy ban , cứ tưởng rằng Trọng Hải sẽ trách mắng hắn .

– Về rồi hả, ngồi đi , bác Chu ơi! ….cho Trường Sinh một bát mì nhé.

Trọng Hải quay đầu lại mé trong gọi lão đầu bếp Chu.

– Cảm ơn lãnh đạo".

– Đánh tốt lắm đấy Trường Sinh, tay chân lanh lẹ, không tệ, trước mặt người không làm mất mặt tôi, bất quá về sau đi ra ngoài cẩn thận hơn một chút, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng .

– Cảm ơn lãnh đạo , không có sao đâu ,em chú ý cẩn thận là được rồi.

– Ừ, mà này trước đây chắc là thường xuyên đánh nhau?

– Dạ…không có , những điều này đều là học tại trường cảnh sát do một thiếu tá nằm trong lựu lượng đặc nhiệm dạy.

– Vậy hả, về sau nếu không đi công tác ở bên ngoài, ở đây ăn cơm chung với tôi , bác Chu làm cơm cũng khá nhiều , tôi một mình cũng ăn không hết …

Trọng Hải thản nhiên nói .

– Vâng, cám ơn lãnh đạo.

Trọng Hải gật đầu , rồi ngồi xem văn kiện , Đinh Nhị Cẩu biết điều rời văn phòng, trở lại chỗ ngồi của căn phòng mình, hắn bật máy tính lên, suy nghĩ nên làm như thế nào trong vòng một tuần phải hoàn thành báo cáo tình huống các trường tiểu học trong toàn huyện giao choTrọng Hải, tối hôm qua một đêm không có chợp mắt , hắn nằm ngủ gục hồi nào không hay , đến khi lão Chu bưng tô mì sợi đến văn phòng hắn thì đã nghe hắn ngáy o…o…rồi………

……………………………………………………………………………………..

– Mày nói là sự thật?

Trịnh Tam Gia trừng mắt nhìn Ngưu Nhị Đản .

– Tam Gia , tuyệt đối là đúng vậy , em đến nhà hàng Hải Dương gặp tay quản lý hỏi thì được biết, hôm nay tới nhà hàng ăn cơm là đại chủ nhiệm Lâm Đức Vinh cùng đi với chủ tịch huyện Trọng Hải , kẻ đánh anh là một trong hai gã thư ký tháp tùng đi theo, một tên là Tạ Hồng Cử , một tên là Đinh Trường Sinh.

Trịnh Tam Gia tuy là lưu manh , nhưng cũng không phải là kẻ ngu dốt , tròng mắt hắn đảo quanh vòng rồi hỏi :

– Tay quản lý nói có tin được không? Có chứng cớ gì? Hay là hắn ta cũng chỉ nghe kể lại?

– Dạ..hắn ta nhìn từ camera theo dõi mới có thể thấy rõ ràng , cảnh sát cũng đã đến phòng quan sát kiểm tra lại , không biết vì cái gì mà vẫn còn chưa có xử lý vụ này?

Ngưu Nhị Đản lại nói.

– Mày đi gọi đồn trưởng Hoắc Lữ Mậu đến đây cho tao , để xem ông ta có còn muốn làm đồn trưởng Thành Quan này hay không ?

– Tam Gia , hay là đi bệnh viện băng bó đi, đến bây giờ vẫn còn chảy máu đây này.

Trịnh Tam Gia lấy xuống trong tay cuộn giấy vệ sinh nhìn , đúng là trên lổ mũi, miệng vẫn còn đang chảy máu , một cuộn giấy vệ sinh đều nhanh ướt đẫm hết rồi .

– Còn có giấy không?

Trịnh Tam Gia quay đầu lại, hỏi cô gái mặc đồ diêm dúa.

– Còn giấy… nhưng …nhưng . . .

– Lấy ra đi, lảm nhảm nhiều quá , bộ cô định muốn tôi chảy hết máu cho chết đúng không?"

Trịnh Tam Gia phát hỏa .

Cô gái vội lấy ra không phải giấy vệ sinh , mà là miếng băng vệ sinh phụ nữ , Trịnh Tam Gia nhìn thấy , do dự rồi vẫn phải mở ra đắp vào ở trên mũi, cái băng vệ sinh phụ nữ giờ xài mới thấy đúng tác dụng , máu chảy ra bao nhiêu cũng thấm hút hết sạch không sợ ….

– Tam Gia , cậu gọi tôi à?

Hoắc Lữ Mậu không muốn đến , nhưng bất đắc dĩ vì chống lại là trứng chọi đá , ở huyện này ai kiếm cho mình bát cơm kiếm ăn ? Đúng lúc này, ông ta lại chợt nhớ tới thị trấn Lâm Sơn vẫn là chỗ tốt hơn ở nơi đây, con mẹ nó , hồi đó chính mình muốn làm gì thì làm, ít ra cũng không cần nhìn sắc mặt của người mà làm việc như bây giờ .