CHƯƠNG 237: LÃNH ĐẠO ÁM CHỈ.
– Thưa chủ tịch, bây giờ chúng ta đi đâu?
Đinh Nhị Cẩu chạy xuống dưới lầu , thì đã thấy Trọng Hải đang đứng bên cạnh xe.
– Trở về huyện đi, ngày mai tiếp tục xuống các thị trấn"
Mãi đến bây giờ mới thấy Trọng Hải mỉm cười.
– Vâng, chúng ta đi thôi.
Liếc nhìn bộ dạng Trọng Hải, Đinh Nhị Cẩu trong lòng nắm chắc, nhất định là chú Trọng Phong Dương của chủ tịch bệnh tình không đáng ngại lắm, nhưng Trọng Hải không nói gì , hắn cũng không hỏi .
Hai người lên xe chạy trở về huyện Hải Dương , khi ra khỏi tỉnh Giang Đô thì trời đã tối rồi , giờ thì Trọng Hải hình như là mệt mỏi thật sự , cũng có thể là lúc chạy tới bệnh viện quá khẩn trương, cho nên ngồi ông ta ngồi ở hàng ghế sau đã mơ màng ngủ rồi .
Thẳng đến khi chiếc xe dừng lại ở trước sân ủy ban huyện, Trọng Hải mới chậm rãi tỉnh lại , mở mắt ra nhìn quanh.
– Trường Sinh, vất vả cậu quá, tôi biết cậu hút thuốc , cầm lấy gói thuốc này đi.
Trọng Hải từ trong cái cặp da cán bộ, lấy ra hai gói thuốc lá ném lên bên trên ghế phụ.
– Cảm ơn chủ tịch huyện
– Đi về nghỉ ngơi đi , ngày mai chúng ta sẽ đi sớm .
– Vâng, tôi biết rồi.
Đinh Nhị Cẩu đi cùng Trọng Hải đến văn phòng thì thấy người đầu bếp cùng phục vụ viên ẫn còn đợi , chắc là đêm nay bọn họ lại phải làm thêm giờ rồi, khi vừa rồi ngang qua lầu hai , Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy phòng làm việc của chủ nhiệm La Hương Nguyệt vẫn còn đèn sáng đâu nên nghĩ thầm : không chừng chủ nhiệm phòng nghiên cứu dự án và văn thư vẫn đang đang chờ hắn đến lấy giấy tờ mà hắn yêu cầu trước đó..
Khi Trọng Hải vào trong phòng ngủ đi tắm, Đinh Nhị Cẩu lên tiếng chào với lão Chu là đầu bếp xong liền đi ra , lúc xuống lầu , liền chạy tới phòng nghiên cứu dự án và văn thư gỏ cửa, quả thật là chủ nhiệm La Hương Nguyệt vẫn còn ở đấy.
– Chủ nhiệm , có phải đang chờ em để đưa tài liệu phải không ?
Đinh Nhị Cẩu cười hỏi.
La Hương Nguyệt khoanh tay trước ngực lạnh lùng cao ngạo, nhưng sắc mặt lại ửng đỏ lên nói :
– Em còn cười được à , buổi chiều chạy như ma đuổi , đυ.ng chị làm bị thương giờ thì phải tính làm sao?
– Chủ nhiệm La, em xin lỗi , thật sự không phải cố ý , em xin thề …
Thấy bộ mặt La Hương Nguyệt tức giận, Đinh Nhị Cẩu vội vàng xin lỗi , phòng văn thư và nghiên cứu dự án là ngành gì? Đây chính là nơi tập họp những người tài giỏi mưu trí làm tham mưu cho các lãnh đạo, cho nên mặc dù mình là thư ký của chủ tịch Huyện, nhưng đứng trước mặt chủ nhiệm phòng văn thư và nghiên cứu dự án cũng vẫn phải cúi đầu, lúc nào cần cúi đầu thì phải cúi đầu thôi.
Tuy cô đang tức giận, nhưng vẫn không che giấu được trên người tản mát ra khí chất đặc biệt xinh đẹp mê người, màu đen áo sơ mi nơi cổ áo hơi mở rộng ra, lộ ra mảnh da trắng sáng long lanh óng ánh cỡ bàn tay hình tam giác, góc phía dưới là đôi bầu vυ' đứng thẳng rất cao , tựa như một lỗ đen tản ra mạnh mẽ lực hấp dẫn, khiến cho ánh mắt Đinh Nhị Cẩu không kềm hãm được liền len lén rơi xuống mé dưới bụng cô, hắn liên tưởng đến cái âʍ ɦộ thành thục mê người lộ ra lúc đυ.ng phải cô, mép cái qυầи ɭóŧ màu trắng viền hoa, cái mu âʍ ɦộ mạn diệu với đường cong u cao, làn vải tơ mịn qυầи ɭóŧ trong suốt, trung gian cái khe thịt hơi hở ra, đen bóng thảm l.ông mập mờ ẩn hiện yết hầu hắn khẽ động, nuốt nước miếng một cái « ọt.. » khi nghe La Hương Nguyệt vừa nói « phải tính làm sao… » Đinh Nhị Cẩu cũng không biết là ý cô rốt cuộc muốn cái gì? Hẳn lại bắt đầu phán đoán vẫn vơ hay là chủ nhiệm La La Hương Nguyệt muốn cùng mình phát sinh một chút gì đó? Trong nội tâm hắn có chút lâng lâng , cái loại ý nghĩ xấu xa này trong nhất thời lại biểu hiện ra khóe miệng như một nụ cười mỉm, ánh mắt rức sáng khác thường nhìn thẳng cô , bởi vì do đang tưởng tượng nên giống như ngu dại thất thần .
Thấy dáng vẻ mê gái thế của hắn làm cho La Hương Nguyệt bị chọc tức , thằng này vậy mà một chút thái độ thành thật cũng đều không có ! La Hương Nguyệt tức giận nhìn hắn chằm chằm , tại trên mặt bàn vỗ tay mạnh xuống nói:
-Thư ký Đinh !
Đinh Nhị Cẩu giật mình thân thể run lên , lập tức phục hồi tinh thần lại , lén lau khóe miệng nước miếng như là muốn chảy ra , dưới tình thế cấp bách nói:
– Vâng !
Như tên lính thân thể đứng nghiêm, hai chân khép lại ngửa đầu ưỡn ngực, cử động này của hắn làm cho La Hương Nguyệt đang trong lửa giận ngút trời lại không thể nổi điên lên với hắn , cô xụ mặt nhìn thẳng hắn hỏi :
– Xấp tài liệu này đều là thứ em muốn , hừ.. thư ký lỗ mãng.
Khi nói xong lời này , cặp lông mày La Hương Nguyệt nhăn lại ..
– Chủ nhiệm La, hay là tôi với chị cùng đi đến bệnh viện khám qua một chút đi , đề phòng có di chứng để lại.
Đinh Nhị Cẩu ân cần nói ra .
– Không cần , em đi đi , để chuyện này chị sẽ tính sau với em, à..đúng rồi , em cố tìm những tài liệu này , có phải là chủ tịch huyện muốn đi ra ngoài thị sát?
La Hương Nguyệt giọng nói hơi nhẹ lại hỏi hắn.
– Tạm thời không có , em chỉ muốn làm quen, tìm hiểu trước tình hình các thị trấn mà thôi .
Đinh Nhị Cẩu thuận miệng nói ra .
– Vậy hả, vậy em cứ cầm tài liệu về xem đi, tất cả đều là bản sao , cứ giữ lại mà dùng.
La Hương Nguyệt gật gật đầu nói .
Đinh Nhị Cẩu cầm xấp tài liệu đi về thẳng khu nhà tập thể, vẫn không quên ghé qua căn tin ăn hết một tô mì sợi . .
Đinh Nhị Cẩu trước tiên loại trừ thị trấn Thành Quan cùng với Lâm Sơn, hắn phán đoán rằng Trọng Hải không sẽ đến hai thị trấn này , cho nên hắn ưu tiên trọng điểm tìm hiểu thị trấn An Sơn, Lão Hồ, Độc Sơn ba thị trấn này ngoại trừ thị trấn An Sơn điều kiện kinh tế khá tốt , nổi bật nhất là thị trấn Lão Hồ , ở huyện Hải Dương chỉ có thị trấn này là duy nhất có một cái hồ nước, cảnh sắc rất ưu mỹ, diện tích khá lớn , cái hồ này cũng là nguồn nước uống của thành phố Bạch Sơn, cùng với huyện Hải Dương, cũng bởi vì cơ sở công nghiệp của huyện Hải Dương còn yếu kém , cho nên hồ nước không bị ô nhiểm, nó tinh khiết, xinh đẹp, huyền ảo giống như là một viên minh châu của huyện Hải Dương vậy.
Còn thị trấn An Sơn so với thị trấn Lâm Sơn trước đây cũng yếu kém như nhau , hai thị trấn này luôn luôn tranh nhau vị trí đứng chót bảng, địa hình quá nhiều núi khiến cho tình hình giao thông của thị trấn An Sơn chẳng khác thì thị trấn Lâm Sơn, xem ra còn bết bát hơn, thị trấn này đại bộ phận người dân đi ra ngoài thị trấn đều là đi bộ .
Nhìn xem xấp tài liệu một hồi thì Đinh Nhị Cẩu ngủ quên mất rồi, khi hắn giật mình thức dậy thì mới hơn năm giờ sáng, ngoài cửa sổ bầu trời vẫn còn đen thui, lúc này hắn mới nhớ tới đây là ủy ban huyện, chứ không phải đang ở tại thôn Lê Viên, khi còn ở thôn Lê Viên, hắn mỗi ngày đều thức dậy rất sớm , để tranh thủ đi cùng Lưu Hương Lê ra bên ngoài , miễn cho bị người khác nhìn thấy , nghĩ tới đây , hắn tránh không khỏi thở dài một tiếng .
Cứ nằm trằn trọc trên giường một hồi , thì sợ lại ngủ tiếp , vì vậy hắn đứng lên bước ra bên ngoài, bên trong góc sân của ủy ban có một khu công viên nhỏ , lắp đặt trên tấm thảm cỏ xanh còn có mấy dụng cụ đơn giản để tập thể hình, thể dục…
– Đinh Trường Sinh , cậu cơm nước xong chưa?
Đúng lúc này Trọng Hải trên người mặc đồ thể thao cũng vừa từ trong góc công viên bước đến.
– Vẫn chưa, chủ tịch đã ăn xong rồi à?
– Tôi cũng chưa , vậy giờ chúng ta qua bên căn tin ủy ban ăn luôn, dạo này lão Chu làm bữa sáng ăn có chút ngán , qua đó thay đổi khẩu vị xem sao.
– Vâng, để em đi sắp xếp trước .
Đinh Nhị Cẩu nói ra .
– Không cần , cùng nhau đi được rồi , tôi cũng muốn kiểm tra xem khẩu phần ăn uống bên căn tin như thế nào đây.
Đinh Nhị Cẩu đầu óc liền lay chuyển , tựa hồ là đoán được chuyện gì đó, chẳng lẽ là lão Chu đều bếp làm bữa sáng quá dở ? Hay là có người đâm thọc căn tin thức ăn quá tệ , nếu đúng thế thì chẳng khác gì đã có người âm thầm tố cáo Hồ Giai Giai rồi.
Xem ra Hồ Giai Giai từng nói là có người ganh tỵ với cô về chức vụ quản lý căn tin này, xem ra là sự thật chứ không phải cô dựng chuyện lên mà nói, nếu có người to nhỏ bên tai chủ tịch Trọng Hải về chuyện này, như vậy thì chủ tịch Trọng Hải không thể không quan tâm tới vấn đề này , dù sao đây là chuyện quan hệ đến ủy ban huyện khi có nhiều người trong công sở ăn cơm ở đây.