Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 229: Thiệt thòi bị nhìn lén

CHƯƠNG 229: THIỆT THÒI BỊ NHÌN LÉN.

Thức ăn bày lên gồm 4 món ăn và 1 món canh, tuy đơn giản nhưng làm rất tinh xảo, tại căn tin của ủy ban huyện có thể làm ra như vậy đồ ăn cũng không phải là đơn giản.

– Thế nào , thư ký Đinh , cho chút ý kiến các món ăn được không?

Hồ Giai Giai nói ra .

Căn tin là thuộc về cô quản lý, hàng năm căn tin chi tiêu trên một triệu đồng, có thể nói là một mảnh thịt mỡ béo, đây cũng là lý do mà chủ nhiệm văn phòng Thường Hiểu Xuân chờ sau khi chủ tịch huyện Sở Hạc Hiên đi rồi mới dám công khai đưa ra than phiền, nhất định là có tấm màn đen ở sau chi tiêu của căn tin này, nhưng ai cũng không dám vạch trần dễ dàng .

– Vâng ăn rất ngon, so bên ngoài nhà hàng còn tốt hơn nhiều.

Đinh Nhị Cẩu cho biết ý kiến.

– Đúng thế, căn tin là do chị quản lý , chỉ có điều là người khác đã ganh ghét, đâm thọc là ở chỗ này chị bỏ túi biết bao nhiêu tiền, hừ..còn không phải là muốn cho chị đem căn tin này giao ra sao.

– Vâng… món tráng miệng củ sen tẩm đường rất ngon, chị Giai Giai nếm thử xem.

Đinh Nhị Cẩu cũng không phải đồ đần , hắn đâu có ngu mà mới ngày đầu tiên đi làm thì đã tham dự vào chuyện đấu đá bên trong của ủy ban huyện, ai biết được phe nào là phe nào, cho nên hắn cứ giả vờ me mãi cúi đầu ăn , ăn hết cái này ăn cái kia , giống như mình là một thằng nhà quê lần đâu mới được ăn ngon vậy, chính điều này làm cho Hồ Giai Giai mất hết hứng thú, không khỏi liếc nhìn mấy lần thằng nhóc giảo hoạt này, tuổi còn nhỏ, nhưng tâm nhãn không vừa…

Cuối cùng , cũng chỉ còn lại có một mình Đinh Nhị Cẩu ngồi ăn hết , còn Hồ Giai Giai thì ngồi chống má nhìn xem Đinh Nhị Cẩu ăn, cô còn đẩy hết đĩa rau to cho Đinh Nhị Cẩu.

“ Hừ, không phải là thích ăn sao, tốt nhất ăn hết để bể bụng cho rồi “Hồ Giai Giai tức giận nghỉ thầm .

Một tiếng sau , đơi cho Đinh Nhị Cẩu cùng Hồ Giai Giai từ trong phòng ăn đi ra ngoài, trong đại sảnh chỉ còn các nhân viên phục vụ xì xào bàn tán .

– Thằng nhóc kia là ai vậy ta, sao lại dính vào vào mụ Đắt Kỷ rồi".

– Ai mà biết được , chưa từng thấy qua hắn, từ đầu năm đến nay , chuyện gì cũng có thể xảy ra hết á.

– Xem ra mụ Đắt Kỷ này rất chiếu cố hắn nha , không chừng đã vừa ý thằng nhóc này rồi.

……….

. . .. . .

Hồ Giai Giai đương nhiên không biết mình còn có một cái ngoại hiệu như thế “ Đắt Kỷ “bởi vậy có thể nhìn ra được, Hồ Giai Giai trước kia tại ủy ban huyện lộng quyền đến cỡ nào .

– Vậy bây giờ chúng ta đi đến xem khu nhà tập thể của ủy ban đi, tòa nhà này trước kia là nhà khách của ủy ban huyện, dùng làm phòng nghỉ ngơi của các lãnh đạo huyện, từ khi xây thêm tòa nhà cao ốc phía trước để làm văn phòng ủy ban huyện, các lãnh đạo trong phòng làm việc đều đã có thêm phòng nghỉ dính liền nhau, cho nên tòa nhà nhỏ phía sau này cơ bản là không có lãnh đạo người ở nữa, về sau thì chỉ sắp xếp dành cho nhân viên công tác ủy ban ở, đi thôi , gian phòng của em nằm ở lầu ba đấy.

– A…tòa nhà cũng cao quá!

– Chỉ có ba tầng lầu mà thôi, cái này mà cao gì.

Hồ Giai Giai cười nói .

– Hì…ngày trước ở trong thôn em thường xuyên leo núi, giờ thì lại leo lên đến lên tầng ba cũng có chút cao không thua gì núi…

– Để chị cho em biết luôn, tầng trệt chỉ toàn phòng nhỏ, tầng hai thì đỡ hơn một chút, chỉ có tầng ba là phòng khá lớn, đó là nơi trước đây các lãnh đạo huyện ở đấy.

– Vậy sao, thế thì em chấp nhận đi, à..còn chị Giai Giai thì đang ở đâu vậy?

– Chị ở tại khu vực Gia Chúc Viện của ủy ban , bộ em muốn ở chỗ ấy sao?

Hồ Giai Giai quay người hỏi.

– Không phải, ý của em là chủ tịch huyện trưởng ngoại trừ là nghỉ ngơi ở văn phòng, còn có căn nhà nào khác … dành cho chủ tịch huyện hay không?

– Có.. tại Gia Chúc Viện cũng có an bài một căn nhà 3 gian cho chủ tịch , nhưng hiện tại chủ tịch chỉ có một mình , nên ông ta không muốn qua Gia Chúc Viện ở , thậm chí cũng không cần đến xem qua , từ khi chủ tịch đây hơn một tháng rồi, đều là ngủ lại ở trong phòng làm việc.

– Thôi quên chuyện của chủ tịch đi , em thì ở lại đây thấy rất thuận tiện.

Trong khi nói chuyện , hai nguời một trước một sau đi tới đầu cầu thang , trên nguyên tắc để tỏ lòng tôn trọng , thông thường là để cho lãnh đạo đi ở phía trước , nhưng nảy sinh vấn đề rõ ràng không thích hợp , nhưng là mãi tận khi đến tầng lầu hai, Hồ Giai Giai mới ý thức tới vấn đề này .

Nguyên do là khi vừa mới bắt đầu lên cầu thang lầu một , Hồ Giai Giai là lãnh đạo nên đi ở phía trước, Đinh Nhị Cẩu đi ở phía sau, gót của đôi giày sandal đánh gỏ trên nền gạch men sứ cầu thang phát ra tiếng vang lanh lãnh , hai cái bắp đùi thon dài, thẳng đến gần giữa hai bắp đùi mới bị cái váy ngắn che phủ, bởi vì vừa mới cơm nước xong xuôi , Hồ Giai Giai hơi nóng đổ mồ hôi, cho nên cởi ra cái áo khoác ngoài bằng vải nỉ màu đen để bên trên khuỷu tay trái, Đinh Nhị Cẩu không biết là vô tình hay cố ý liền đem phong quang dưới váy Hồ Giai Giai thu hết vào tầm mắt, thậm chí khi thấy Hồ Giai Giai đi thằng không hề quay đầu lại, thỉnh thoảng hắn còn hơi khom người thấp xuống để nhìn cho rỏ…

Tuy không thấy trọn vẹn chính giữa cặp đùi xinh đẹp của Hồ Giai Giai, nhưng Đinh Nhị Cẩu cũng kịp nhìn thấu thoáng qua, một cái qυầи ɭóŧ ren màu hồng, dưới đáy qυầи ɭóŧ dán chặc chèn ép như là muốn tràn ra chất lỏng trên cái mông no đủ đầy đặn uyển chuyển, làm người ta tim đập thình thịch, thân thể thon thả dáng người cao cao cân xứng như là lả lướt bay bổng.

Khi đến cầu thang lầu hai thì Hồ Giai Giai mới phát hiện , cô không tránh khỏi đỏ mặt lên, lần đầu tiên cùng Đinh Nhị Cẩu gặp mặt , cô cũng không mò ra được tính nết của hắn ra sao , cho nên chỉ có thể tự nhận mình bị nhìn lén thiệt thòi, không tiện đem chuyện này nói ra , cô đành đứng lại đợi cho Đinh Nhị Cẩu bước đến rồi hai người sóng vai hướng lầu ba đi lên.

Không ngờ khi Hồ Giai Giai đẩy cửa căn phòng ra Đinh Nhị Cẩu sững sờ nhìn sàn nhà mà không nhận ra , bởi vì trên mặt sàn được phủ lên tấm thảm thật dầy, đi ở phía trên không có một tiếng động nào, ngay cả Hồ Giai Giai mang đôi giày sandal có gót cũng không nghe được bất kỳ thanh âm nào.

– Căn phòng này trước kia là nơi nghỉ của chủ tịch Huyện, cho nên những thiết bị lắp đặt vẫn còn tốt.

Hồ Giai Giai giới thiệu nói .

– Chủ tịch huyện? Có phải lài chủ tịch huyện Sở Hiên Hạc?"

– Không phải , chủ tịch Sở trước giờ không có ở nơi này, là chủ tịch tiền nhiệm trước ông ta , người sau khi xây xong tòa nhà mới phía trước thì bị cách chức..

Nét mặt Hồ Giai Giai thật bình thản khi nói.

Gian ngoài của căn phòng là phòng khách, dựa vào sát tường là bộ ghế sa lon bằng da thật , trung gian là cái bàn trà thủy tinh , trên bàn để sẵn một bộ ấm trà nghệ thuật, gian trong so với gian ngoài còn lớn hơn , bởi vì trong đó gồm cả nơi đọc sách và phòng ngủ, còn có một cái toilet .

– Thế nào , hài lòng chứ ?

– Không phải là hài lòng hay không hài lòng , chẳng qua là em cảm thấy căn phòng này là quá sang trọng , em ở nơi này không biết có thích hợp không nữa?

Trong nội tâm Đinh Nhị Cẩu thật đúng là khϊếp sợ.

– Có gì mà thích hợp hay không, thư ký của chủ tịch Sở trước đây cũng ở nơi này bình thường mà.

Hồ Giai Giai nói.