CHƯƠNG 224: HÃY RỜI KHỎI ĐÂY VỚI EM ĐI.
Lưu Hương Lê sau khi nấu xong thang thuốc Đông y của ông lão Vương Đại Sơn cho Đinh Nhị Cẩu cất vào trong nồi giữ ấm, ánh trăng ban đêm dõi theo cô trên đường đi đến ủy ban thôn, bởi vì Đinh Nhị Cẩu vừa rồi gọi điện nói rằng hắn về thôn rồi, nhưng sẽ không có ghé đến nhà cô ăn cơm, vì thế nên cô mang cơm lẫn thuốc bổ dương đến cho hắn.
…………………………………………………………………………………………….
– Anh Phong , tôi hiểu suy nghĩ của anh, nhưng tôi cũng không thể vì thấy cái lợi trước mắt mà không tính đến cho anh , nếu trồng một lần 500 mẫu Việt Quất , về chuyện đầu tư nếu vạn nhất xảy ra chút gì đó sai lầm thì cùng lắm là tôi cũng chẳng có sao vì đất đai vẫn còn ở nơi này, không trồng được Việt Quất thì tôi trồng Nho, ngược lại thiệt thòi là anh mất hết tiền bạc của hơn nữa đời người tích cóp đều đặt hết vào ở đây , anh tính lại thử xem, có phải vậy không?
Đinh Nhị Cẩu đang cố gắng thuyết phục Phong Minh Đào trồng thử một ít Việt Quất trước , rồi sau đó nếu thành công thì hãy khuếch trương đại quy mô .
– Trợ lý Đinh nói không sai, được rồi , tôi nghe lời cậu , có thể chậm lại việc khuếch trương, nhưng tôi muốn yêu cầu năm thứ nhất ít nhất chúng ta phải trồng được 300 mẫu Việt Quất , đây là điểm mấu chốt , thấp nữa thì tôi sẽ không đầu tư ở đây, tôi sẽ tìm địa phương khác làm, trợ lý Đinh, chỉ là cậu không biết, chứ chính mắt tôi đã thấy tại Bắc Kinh, Thượng Hải lượng tiêu thụ Việt Quất vừa đắt vừa tốt như vậy, thì trong lòng tôi rất nóng nảy .
Phong Minh Đào không cam lòng khi thấy Đinh Nhị Cẩu cẩn thận quá.
– Vậy được rồi , nếu anh chịu lui một bước, thì tôi cũng lùi một bước , chúng ta gút lại sẽ trồng thử 200 mẫu, tôi sẽ cho xe ở công trường làm đường dọn dẹp sạch sẽ khu đất, anh là người trong nghề, cứ theo đó mà làm, đợi khi đất đai hình thành tốt rồi , chúng ta sẽ đến ký hợp đồng, vậy được chưa?
– Thế thì quyết định vậy nha, hợp tác vui vẻ.
Phong Minh Đào rất cao hứng đứng lên cùng nắm tay với Đinh Nhị Cẩu.
Về chuyện 300 mẫu đất đã thông qua kêu gọi đầu tư với hình thức nhận thầu Đinh Nhị Cẩu giao cho Đỗ Sơn Khôi đừng tên, Đinh Nhị Cẩu cầm tiền, hắn là cổ đông ẩn danh, chuyện này ngoại trừ Lưu Hương Lê thì không có ai biết được việc này, nếu đã không trồng nho, vậy thì hãy để cho Phong Minh Đào thử nghiệm trồng Việt Quất một năm rồi tính sau, xem ra Phong Minh Đào hoàn toàn bị hấp dẫn bởi lợi nhuận kếch xù của Việt Quất mang tới, việc này là chuyện tốt , nhưng đôi khi vì hám lợi sẽ làm cho người ta trở nên điên cuồng , cho nên Đinh Nhị Cẩu phải tìm cách nói hạ thấp xuống để cho Phong Minh Đào giảm bớt sự hứng khởi để phòng ngừa trước………………………..
………………………………………………………………………
Đinh Nhị Cẩu nhăn mặt uống một hơi cạn sạch trong chén thuốc, Lưu Hương Lê lột sẵn viên kẹo ngọt nhét vào trong miệng hắn, chốc lát sau Đinh Nhị Cẩu mới khôi phục khuôn mặt lại bình thường .
– Sao rồi? Chuyện chạy quan có được chưa?
– Cũng tạm ổn, em thân chinh xuất mã thì phải xong chứ!
Đinh Nhị Cẩu ngẩng đầu hướng ra phía ngoài cửa sổ nhìn, cách tấm kính thủy tinh có thể trông thấy ánh trăng sáng vằng vặt …
– Đêm nay ánh trăng đẹp quá, chúng ta đi ra ngoài dạo một chút nhé?
Đinh Nhị Cẩu nắm cánh tay Lưu Hương Lê nói.
– Đi nơi nào? Bây giờ đêm hôm khuya khoắt, nếu để người ta trông thấy thì không tốt lắm.
– Đi thôi , không ai nhìn thấy đâu.
Nói xong, Đinh Nhị Cẩu dắt Lưu Hương Lê ra khỏi cửa phòng, Lưu Hương Lê muốn né thoát , nhưng thử mấy lần đều không làm nên chuyện gì , mãi cho đến khi bị Đinh Nhị Cẩu nhét vào trong xe .
– Sao không đi tản bộ? Lái xe làm gì vậy?
– Lái xe ra ngoài rồi đi tản bộ không phải càng tốt sao , chúng ta đi lên trên núi , chỗ đó bây giờ không có ai.
Đinh Nhị Cẩu khởi động chiếc Hummer băng qua sương mù vọt vào trong núi, chiếc xe gào rú lắc lư chạy ở trên đường, chạy dọc hướng con đường trên núi đang làm thông đến quốc lộ 220.
Trên đường đi , Đinh Nhị Cẩu một câu không nói , Lưu Hương Lê cũng nhận ra đêm nay Đinh Nhị Cẩu có chút khác thường, nhưng từ khi nhận biết Đinh Nhị Cẩu về sau , cô đã trở nên đằm tính lại hơn, khi người đàn ông của mình không nói , cô cũng sẽ không hỏi, cẩn thận duy trì gìn giữ lấy tình yêu .
Bỗng đột ngột xe thắng gấp một cái , dừng lại ngay miệng vực sâu Lão Ưng, đây là nơi năm đó Hà Kiến Bình chồng của Lưu Hương Lê bị thuốc nổ gây nên cái chết tại đây , Đinh Nhị Cẩu đẩy cửa xe ra bước xuống, ánh trăng trong núi lộ ra càng sáng ngời, hắn cơ hồ cũng có thể trông thấy dưới miệng vực sâu đá nhô lổm chổm , nhưng mé trên khu vực này giờ đã bị thuốc nổ phá ra rộng gần 20m đất bằng rộng rãi.
– Em hôm nay làm sao vậy? Đêm hôm khuya khoắt đến đây làm chi, giờ này ở đây chị thấy ớn lạnh quá.
Lưu Hương Lê cũng bước xuống vượt qua đầu xe, rúc vào trong lòng ngực Đinh Nhị Cẩu, hắn vẫn không nói g , mà dùng hai tay nâng lên mặt của cô , cúi đầu xuống đặt lên một nụ hôn thật dài trên đôi môi.
Chỉ trong chốc lát, Lưu Hương Lê bị nhiệt tình Đinh Nhị Cẩu hòa tan , cô ngẩng đầu lên , cái miệng khêu gợi vểnh lên , đôi mắt long lanh khép lại, nghênh hợp với đầu lưỡi Đinh Nhị Cẩu chen vào trong khoang miệng mình .
Đinh Nhị Cẩu một tay ôm , một tay xoa lấy mé ngoài quần nơi bên trong là cái âʍ ɦộ của Lưu Hương Lê, hắn cảm giác được thân thể Lưu Hương Lê đang run rẩy với sự hoang mang..
– Tại sao lại… muốn ở tại đây? Vì điều gì . . .
Lưu Hương Lê vừa há miệng ra thở, rồi hỏi còn chưa có xong thì đã bị Đinh Nhị Cẩu đã đem cô đẩy ngổi xuống tại một mảnh bằng phẳng, hắn thì vẫn đứng bên cạnh cái đầu của cô, kéo khóa quần móc ra cây dươиɠ ѵậŧ sưng cứng cố ý đong đưa ở chóp mũi Lưu Hương Lê, một tay hắn kéo bàn tay non mịn Lưu Hương Lê nhẹ nhàng ấn lên mặt trên dươиɠ ѵậŧ của mình, sau đó cầm tay cô, dẫn dắt giúp hắn sụt lấy dươиɠ ѵậŧ, mà tay Lưu Hương Lê cũng nắm thật chặt, tốc độ khuấy động dươиɠ ѵậŧ hắn cũng dần dần nhanh hơn, vì thế trong tay Lưu Hương Lê quái vật lớn càng ngày càng sưng trướng, bộ mặt đầu khấc thật là dữ tợn…
Mắt thấy Lưu Hương Lê đối với quái vật lớn của mình biểu lộ ra sự hứng thú nhìn qua động tác của cô, dựa vào kinh nghiệm Đinh Nhị Cẩu lập tức đoán biết có thể giờ này bên trong âʍ đa͙σ của Lưu Hương Lê tất nhiên đã róc rách tươm ra dịch nhờn, cho nên hắn di động thân thể đi phía trước mặt của cô, tạo cho Lưu Hương Lê hình thành tư thế quì gối trước mặt mình, hắn cầm dươиɠ ѵậŧ đưa sát lên trên chóp mũi của gương mặt kiều diễm Lưu Hương Lê, từ trong lổ tiểu của dươиɠ ѵậŧ, dịch nhờn đã tiết ra dính vào đầu chóp mũi của cô tạo nên một sợi tơ trong suốt nhìn qua dâʍ đãиɠ vô cùng, Lưu Hương Lê tựa hồ cũng ngửi được cái mùi tanh tanh từ quái vật lớn của hắn phát ra hương vị thật nồng đậm.
Đầu tiên là Lưu Hương Lê mặt đỏ tai hồng khi nhìn trước mắt cái đầu khấc màu đỏ tím, sau đó như là nhận mệnh mở ra đôi môi khêu gợi nhẹ nhàng bắt đầu le đầu lưỡi cẩn thận từ lổ tiểu dươиɠ ѵậŧ liếʍ lên, tiếp theo liếʍ khắp toàn thân cay dươиɠ ѵậŧ lớn, khi đầu lưỡi của cô chuyển hướng liếʍ láp dưới hai hòn giái, Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy thân cây dươиɠ ѵậŧ mình sáng bóng nước bọt của cô không khỏi tán thưởng nói như rêи ɾỉ:
– Ai ui..rất thoải mái chị ơi..
Giống như được sự ủng hộ lớn lao, Lưu Hương Lê càng thêm ra sức bú ɭϊếʍ dươиɠ ѵậŧ, từ trái sang phải, từ trên cao xuống thấp, sau đó đôi môi cô hé mở đem trọn cái đầu khấc ngậm vào trong miệng, bú ʍúŧ vào từng tấc một cây dươиɠ ѵậŧ lớn nuốt vào đến trong cổ họng, hai tay cô ôm chặt lấy cái mông Đinh Nhị Cẩu mượn sức, còn Đinh Nhị Cẩu hai tay của cũng giữ chặt lấy đầu của Lưu Hương Lê ấn vào từ từ, một hồi khó khăn nhưng kí©ɧ ŧɧí©ɧ vạn phần,
Lưu Hương Lê nôn khan liên tục khi biết đầu khấc Đinh Nhị Cẩu đang cố xâm nhập đến ở trong yết hầu của mình, sau vài lần nỗ lực, cô mới chậm rãi nuốt sâu để tại yết hầu mình đầu khấc dươиɠ ѵậŧ của hắn.
Đinh Nhị Cẩu có chút không nhịn được, miễn cưỡng khống chế ý niệm đang bùng nổ, rút cây dươиɠ ѵậŧ từ khoang miệng anh đào của cô ra , đem thân thể thành thục mềm mại như không xương lộn xuống bò quỳ ở trên mặt đất, hai tay bưng lấy đem cái mông đít vễnh lên, từ phía sau mông của cô, hắn áp đảo phần eo trầm xuống, Lưu Hương Lê cảm thấy trên mông đít có chút cảm giác mát lạnh,rồi ngay lập tức, lửa nóng dươиɠ ѵậŧ lớn đã từ phía sau chống đỡ đâm nhanh vào cửa miệng âʍ đa͙σ, làm thân thể của cô bị hất về phía trước một chút ..
-“ Ọc…”
Một tiếng, toàn bộ cây dươиɠ ѵậŧ dài đã xuyên vào trong nhục thể của người đàn bà thành thục.
– A…..
Dươиɠ ѵậŧ xâm nhập sâu vào bên trong hang động âʍ đa͙σ làm cho cô nhịn không được duyên dáng rên lên thỏa mãn, thành vách thịt non bị quái vật lớn nhét vào tràn đầy, kìm lòng không được dịch nhờn lại tứa ra…
Đinh Nhị Cẩu thẳng lưng hẩy mông, dưới háng hắn dươиɠ ѵậŧ tựa như chiến sĩ dũng mãnh nhanh nhẹn, không lưu tình chút nào tấn công đối phương…
Dù sao Lưu Hương Lê chung quy cũng là người đàn bà đã có chồng cho nên động tác Đinh Nhị Cẩu cuồng dã thô lỗ nhưng cũng nhanh chóng dẫn phát tạo ra kɧoáı ©ảʍ vô cùng cho cô, dươиɠ ѵậŧ đầy lửa nóng tráng kiện hung ác đại lực đút vào đâm xuống, mỗi một lần đút vào đều toàn lực đánh tới tận trong hoa tâm mẫn cảm của cô, làm cho Lưu Hương Lê nhịn không được phóng đãng rêи ɾỉ, cơn sướиɠ làm cô như lạc hồn vào mộng ảo kɧoáı ©ảʍ đánh úp lại,cái mông trắng noãn đẫy đà phối hợp với Đinh Nhị Cẩu đang ra sức cuồng sáp mãnh đưa…
Không lâu sau đó, Lưu Hương Lê đã bị dươиɠ ѵậŧ Đinh Nhị Cẩu đâm thọc tơi bời, rên không ra tiếng, trong lòng Đinh Nhị Cẩu dâng lên một cảm giác tự hào chinh phục, hai tay hắn bóp lấy đôi bầu vυ' Lưu Hương Lê càng thêm ra sức đút vào dươиɠ ѵậŧ.
– Ui…ui….. không được.. ừ.. tới rồi..a….á…á…
Thân thể Lưu Hương Lê bóng loáng trắng muốt kịch liệt run rẩy, một cỗ nồng nặc âm tinh phun vãi ra, trong cổ tử ©υиɠ trào ra một giòng nước ấm, đạt tới cực khoái, trong cơn hưng phấn, bộ ngực đầy đặn ưỡn phồng lên, đầu ngữa ra, cái lưng cong lại hình thành một đường cong, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy, âm tinh không ngừng tươm ra, từ trong cổ họng của Lưu Hương Lê phát ra cao vυ't tiếng rên nức nở.
Cơn cực khoái chưa kịp hạ xuống, ý thức Lưu Hương Lê còn có chút mơ hồ, thì từ phía sau mông đít cô Đinh Nhị Cẩu vẫn còn tiếp tục đẩy dươиɠ ѵậŧ vào âʍ đa͙σ cô như cái máy đóng cọc…
– Phạch…phạch…phạch…
Mái tóc Lưu Hương Lê tung bay tán loạn, thân thể tuyết trắng thành thục rung động theo tiết tấu va chạm của Đinh Nhị Cẩu, bụng của hắn không ngừng nghỉ dập vào với cái mông mập bạch đầy co dãn của cô, cơn sướиɠ khoái này chưa dứt, một cơn sướиɠ khoái khác lại lên….
Lại lần nữa đạt tới đỉnh phong, âm tinh từ cổ tử ©υиɠ Lưu Hương Lê tươm ra như giòng suối ngầm, trào ra khỏi cửa miệng âʍ đa͙σ nơi hai người đang giao cấu ái ân, nhiểu giọt chảy xuôi theo cái đùi trắng noãn như ngọc ..
Theo động tác Đinh Nhị Cẩu càng lúc càng nhanh, vào lúc hai người vật lộn cũng đạt tới giai đoạn gay cấn..
“ Ọc…ọc..” tiếng chất lỏng dịch nhờn, “ phạch..phạch…” tiếng da thịt chạm vào nhau bên tai Đinh Nhị Cẩu không dứt, giống như là thổi lên hồi kèn chiến đấu, dươиɠ ѵậŧ hắn cứ tiếp tục giương cao mỗi lần thọc vào âʍ đa͙σ đều hung hăng đánh mạnh khai phá lấy.
Qua một lúc lâu sau, Lưu Hương Lê đã không biết bị Đinh Nhị Cẩu đưa lên mấy lần cực khoái, tóm lại là cái miệng nhỏ của cô rêи ɾỉ như khóc như than, bất ngờ tuôn ra những lời dâʍ đãиɠ loạn xạ không kềm giữ được.
Đinh Nhị Cẩu cũng cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ của mình lại thêm một lần nữa được âm tinh ấm nóng của Lưu Hương Lê từ trong u cốc cọ rửa trên đầu khấc dươиɠ ѵậŧ, trên sống lưng Đinh Nhị Cẩu một trận kɧoáı ©ảʍ tê dại xộc thẳng lên đầu, không nhịn được nữa từ trong nội tâm kí©ɧ ŧìиɧ lửa nóng, dươиɠ ѵậŧ Đinh Nhị Cẩu tϊиɧ ɖϊ©h͙ bộc phát phún ra, từng giòng nham thạch nóng chảy bắn thẳng vào trong thông đạo u cốc thịt mềm, nhiệt khí từ dưới háng Lưu Hương Lê xông lên khắp toàn thân khi Đinh Nhị Cẩu phát tiết, làm cho Lưu Hương Lê cảm thụ cả người bùng lên cơn cực sướиɠ tột đỉnh, rồi sau đó xương cốt giống như bị lửa nóng hòa tan không còn có một phần khí lực, như mọi người đàn bà miền núi khác, thể chất Lưu Hương Lê rất tốt, nhưng vẫn không chịu nổi sự mãnh liệt chinh phạt của Đinh Nhị Cẩu.
– Hì.. vừa rồi chị cứ kêu loạn lên..” anh ơi…đâm mạnh em đi..” “ thọc..sâu vào anh ơi “ Kẹp chặt làm em đi..”… làm em hết biết đường luôn…
Hắn nói ra làm cho Lưu Hương Lê mặt đỏ tai hồng, ngượng ngùng không chịu nổi :
– Đại phôi đản, tiểu sắc lang, tại em làm hư! Chị không để ý tới em nữa đâu!
Đinh Nhị Cẩu mỉm cười xấu xa lấy ngón tay út của mình đưa đến bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của Lưu Hương Lê nơi hỗn hợp dương tinh và âm tinh của hai người, quẹt lấy dính đầy hết nữa ngón tay, nhẹ nhàng đưa lên trước mũi vừa ngửi vừa nói:
– Thật sự là trắng mịn vô cùng, bay mùi rất nồng a..
Nhất ngón tay út lên, một luồng dinh dính mầu trắng ngà như sợi tơ quấn quanh ở trên đầu ngón tay, Đinh Nhị Cẩu dùng miệng liếʍ mυ'ŧ một cái.
– Đừng! Không có sạch đâu…
Nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu lấy ngón tay quẹt lấy hỗn hợp tanh tưởi dịch nhờn từ trong âʍ đa͙σ của mình chảy ra sau cuộc giao hoan, toàn bộ liếʍ thực sạch sẽ, Lưu Hương Lê trong lòng cảm thấy khó xử pha lẫn sự xúc động xông lên trên đầu, hầu như tất cả đàn ông đều sau khi giao hoan xong thì không có mấy ai để ý đến mà liếʍ lấy hỗn hợp dịch nhờn trộn lẫn giữa con đực và con cái từ trong âʍ đa͙σ trào ngược ra, bây giờ tận mắt nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu không để ý ngại ngần chút nào một tia một giọt đều liếʍ sạch sẻ, Lưu Hương Lê cảm thấy cảm động vô cùng.
– Hì..tất cả từ trong cơ thể chị chảy ra thì đối với em là không bẩn, mùi vị rất tốt đấy.
Đinh Nhị Cẩu cười cười nói, hắn làm như thế cũng có thể xem như là một loại biểu hiện tình cảm đối với Lưu Hương Lê
– Nhị Cẩu em…em…
Đôi mắt Lưu Hương Lê trong phút chốc đã trào lệ ửng đỏ, cô chưa từng có nghỉ đến là Đinh Nhị Cẩu có thể đối đãi với chính mình bằng ân tình như vậy…
– Ủa sao vậy? Đừng khóc nha! Chúng ta bây giờ đi dạo một chút đi!
Đinh Nhị Cẩu biết là Lưu Hương Lê khóc vì điều gì, không khỏi cười nói để làm dịu lại tâm tình của cô, hắn nhẹ nhàng thay cho Lưu Hương Lê lau đi hai giòng nước mắt của cô.
– Nhị Cẩu vì sao em đối với chị quá tốt như vậy?
Lưu Hương Lê hai mắt đẫm lệ mông lung nói.
– Chị Hương Lê à, thật ra thì em cảm thấy linh hồn của chồng chị Hà Kiến Bình vẫn còn quanh quẩn ở đâu đây, nên em chỉ muốn cho anh ta nhìn thấy chị bây giờ rất là hạnh phúc, cứ an tâm đừng lo lắng cho chị nữa…
Đinh Nhị Cẩu chân thành nói lời này xuất phát từ tấm chân tình đối với Lưu Hương Lê.
– Chị hãy cùng em rời khỏi nơi này đi, có thể em sắp phải đi rồi.
Đinh Nhị Cẩu uể oải nói tiếp.
– Em muốn đi khỏi đây? Đi đến nơi nào vậy?
Lưu Hương Lê thần trí chấn động hỏi.
– Có thể em phải đi đến trên huyện làm thư ký cho chủ tịch huyện, em không an tâm khi để chị ở lại một mình nơi thâm sơn cùng cốc này, hãy rời đi cùng với em nhé….
Lưu Hương Lê đôi tay âu yếm sờ xoạng tóc của hắn, cô im lặng thật lâu không nói một lời nào.