Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 198: Tận dụng thời cơ

CHƯƠNG 198: TẬN DỤNG THỜI CƠ.

– Trong nhà mình hiện nay tình huống kinh tế như thế nào , thu nhập hàng tháng có tốt không?

Trọng Hải rất cẩn thận hỏi thăm, điều làm cho Khấu Đại Bằng đứng bên cạnh khẩn trương toát mồ hôi hột, gặp được lãnh đạo như thế này đi thị sát xuống dân chúng, chẳng mấy chốc không khéo sẽ mang thêm bệnh tim mất.

Cuối cùng, trò chuyện cũng kết thúc, ông lão tiễn đưa chủ tịch huyện ra về , tất cả mọi người thở phào nhẹ nhỏm cho rằng đã có một kết thúc lúc, đột nhiên Trọng Hải trông thấy phía tây sân là cái chái nhà có hình dáng là nhà bếp, vì vậy bước nhanh bỏ qua mọi người đẩy cửa vào, lần này khiến cho tất cả mọi người trở tay không kịp , vì vậy tất cả lại phải cùng ông ta đi đến nhà bếp .

Vì nhà bếp của ông lão quá nhỏ chật chội, vỏn vẹn chỉ có thể vào được tối đa là ba người, ngoại trừ Trọng Hải bước vào trước, vào trong còn có hai người, tiếp theo là chủ tịch thị trấn Vương Bạch Lệ rồi đến Đinh Nhị Cẩu bước theo sau lưng của cô, ngay cả ông lão là chủ nhà cũng không thể chen chân đi vào…

Nhà bếp ẩm thấp tối tăm lờ mờ nhìn không thấy rỏ, Đinh Nhị Cẩu tìm kiếm bóng dáng Vương Bạch Lệ, hắn rất nhanh phát hiện cô, liền nhanh đến bên cạnh Vương Bạch Lệ, nhưng do không cẩn thận nên vấp chân đυ.ng vào Vương Bạch Lệ một chút.

– Ai da..!

Một tiếng kêu nhỏ nhẹ, thân thể người đàn bà đơn bạc, làm sao chịu nổi thân hình cường tráng Đinh Nhị Cẩu va chạm, cô lại đang mang đôi giày cao gót, dù Đinh Nhị Cẩu cuống quít giật người lại để tránh né, nữ chủ tịch thị trấn vẫn lảo đảo lay động, cũng may nhờ Đinh Nhị Cẩu tay mắt lanh lẹ ôm giữ lại, thì tại đương trường cô đã té ngã xấu mặt.

– Tiểu trứng thối, cháu đi đứng làm sao hoảng loạn vậy?

Vương Bạch Lệ gắt giọng nói nhỏ.

– Dì à, có sao không? Tối quá nên cháu không nhìn thẩy rõ!"

Đinh Nhị Cẩu cảm giác vừa va chạm vào một thân thể đầy đặn mềm mại, nhìn kỹ lại thì thấy dì Vương Bạch Lệ mặt mày toát ra một nét vô cùng kiều mỵ phong tao.

– Dì không sao, cháu mau thả dì ra nha!

Chủ tịch thị trấn Vương Bạch Lệ gắt giọng nhỏ như muỗi kêu vì sợ Trong Hải đứng trước đó nghe thấy, lúc này Đinh Nhị Cẩu mới phát hiện mình đang ôm người dì nuôi Vương Bạch Lệ, đôi tay hắn vừa mới chộp vào trên bộ ngực cao ngất to lớn của dì một đôi bầu vυ' hồn viên co dãn mười phần, bị chiếc nịt ngực bó chặt như muốn đâm thủng áo ra ngoài, cách cái áo màu đen công sở, chỉ thấy bầu vυ' to đẩy lên phồng lên hai bên cận nách, Đinh Nhị Cẩu lật đật buông tay ra, vẫn không có quên lưu luyến vuốt nhẹ sượt trên đỉnh đầu bầu vυ'.

Đinh Nhị Cẩu rồi cũng tìm được công tắc mở đèn , bật công tắc đèn điện, trong phòng mờ mờ mới có một ít ánh sáng , nhưng cái bóng đèn thuộc loại đèn ngủ, nhỏ như cái trứng gà, muội đen ám khói từ bếp nấu đã dính lên từ lâu, làm cái đèn nhỏ phát ra tù mù không có bao nhiêu ánh sáng.

Trọng Hải nhìn nhìn trong phòng, sau đó nhấc lên nắp nồi cơm , một cái vĩ tre chăn mé trên nồi làm cái giá đỡ nằm ngang, trên đó một cái bánh bao chay cùng mấy cái bánh bằng bột cao lương , phía dưới trong nồi còn dư lại là một ít cháo ngô , kệ bếp bên trên để đó một chén dưa muối, xem ra dưa muối đã ở đó vài ngày bởi vì dưa muối khô quắt lại rồi.

Đúng lúc này , ông lão cũng chật vật lách qua Đinh Nhị Cẩu và Vương Bạch Lệ chen vào trước, vừa hay ông lão nhìn thấy chủ tịch Trọng Hải tay cầm lấy một cái bánh bằng bột cao lương tách ra một miếng bỏ vào trong miệng nếm ăn thử, ông lão há to miệng muốn nói cái gì đó , nhưng là tối chung không có thốt được nên lời.

Trọng Hải chật vật khó khăn mới nuốt được miếng bánh bột cao lương, rồi hỏi:

– Bác à , bánh bao chay là để dành cho cháu nội ăn phải không ? Bác làm sao có thể ăn hết cái này bánh cao lương này? Có phải là nhà mình lương thực không đủ ăn?

– Không phải , không phải , đây là thói quen ..ăn uống của tôi, so với bảy tám năm trước, giờ đã..đỡ hơn rất nhiều rồi.

Ông lão trên mặt lộ ra sự thỏa mãn, nhưng ánh mắt của ông lại làm cho trong nội tâm ai mà nhìn thấy cũng trầm trọng thương xót không thôi.

Trong lúc chủ tịch huyện Trong Hải và ông lão trò chuyện, vì cái nhà bếp quá chật chội, giờ lại chất chứa thêm ông lão, nên gần như không còn chỗ chen chân, Vương Bạch Lệ phải lui chân lại về phía sau, tránh chỗ cho có khoãng không gian dành cho chủ tịch huyện cùng ông lão trò chuyện, vì không còn chỗ nên cô đành phải đứng dựa sát vào người của Đinh Nhị Cẩu

Vì Đinh Nhị Cẩu đang đứng phía sau, vô tình cái lưng của Vương Bạch Lệ dính sát vào phía trước ngực của Đinh Nhị Cẩu, cách y phục theo từ trên người Vương Bạch Lệ truyền đến mùi thơm của cơ thể từng trận mê mẩn tâm thần, trẻ tuổi khí thịnh, huyết khí phương cương Đinh Nhị Cẩu thế nào chịu được được người dì nuôi xinh đẹp kia thân thể đẫy đà thành thục liền mang cho hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dưới đáy quần hắn dươиɠ ѵậŧ nhanh chóng sưng lên cứng rắn, cách cái quần dán chặc lên ngay chính khe đít của nữ chủ tịch thị trấn.

Ánh sáng lờ mờ của cái bóng đèn nhỏ dính đầy mồ hóng đen chỉ đủ èo uột hắt lên trên những khuôn mặt bên trong nhà bếp với những tâm trạng khác nhau, còn từ hơn phân nữa phần dưới thân thì ánh sáng không hoàn toàn soi rọi đến, bởi vì dươиɠ ѵậŧ Đinh Nhị Cẩu quá cứng rắn nương tựa tại trên khe đít của mình, mãi vài phút sau thì Vương Bạch Lệ mới phát hiện ra, trên mặt cô nổi lên một lớp phấn hồng, chậm rãi điểm nhỏ tính dục từ từ loan rộng, cô chỉ cảm thấy đầu núʍ ѵú dần dần sưng trướng cứng rắn hơi đau, cửa miệng âʍ đa͙σ bên dưới cái qυầи ɭóŧ xuất hiện cơn ngưa ngứa ngấm ngầm, phía trước chân phải của Vương Bạch Lệ hơi co lại, cũng theo động tác của cô, cửa miệng âʍ đa͙σ khẽ nhếch hở ra một chút, chút ít dịch nhờn cũng đã ri rỉ tươm ra chạm nhẹ vào lớp vải tơ dưới dáy cái qυầи ɭóŧ mỏng.

Làm cho Vương Bạch Lệ xấu hổ và giận dữ là Đinh Nhị Cẩu không biết là vô tình hay cố ý đem cả người hắn nương tựa đến sau lưng người của cô, ngay lúc cô định quay lại nhắc nhở hắn thì vừa lúc ánh mắt của chủ tịch Trọng Hải quay qua thoáng nhìn, nén lại sự bực tức trong lòng vì sợ làm kinh động đến vị chủ tịch huyện đang giận dữ trước tình hình sinh sống của thôn dân, nên cô phải đứng im chịu trận giả vờ như không hề hay biết chuyện gì.

5 phút sau…

Vương Bạch Lệ càng mắc cở hơn khi phát hiện dưới đáy quần của mình đang bị đồ vật cứng rắn giấu ở trong quần tượng trưng cho tính dục đàn ông của Đinh Nhị Cẩu, riêng hắn cũng biết giờ phút này cứ im lặng mà hành động, nếu lên tiếng thì mọi chuyện sẽ hỏng bét, từ phía sau hắn âm thầm đã có cách dùng kỹ xảo phi thường bắt đầu xâm phạm dán chặc vật cứng rắn to dài lên bộ phận cấm địa, dù cách lớp vải quần nhưng nhiệt lực kinh người phía dưới nóng rực, dươиɠ ѵậŧ nộ trướng cực đại vừa vặn xuyên qua giữa hai bẹn đùi Vương Bạch Lệ, chống đỡ tại bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© dưới háng của cô, hình thành khe mông cùng âʍ ɦộ vừa vặn hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của hai người cứ như vậy qua lớp vải quần, thịt cùng thịt trực tiếp ma sát lẫn nhau cùng một chỗ, Vương Bạch Lệ tinh tường cảm nhận được sự cường đại của nó cùng nhiệt lực!

Trong tình thế khó xử, Vương Bạch Lệ mím môi trấn tỉnh cố làm như đang chăm chú theo dõi câu chuyện của chủ tịch huyện Trọng Hải cùng với ông lão mà không hề quan tâm đến Đinh Nhị Cẩu đang giở trò quỷ ở phía dưới háng của mình…

Nơi ẩn mật kín đáo Vương Bạch Lệ giờ thì đang cảm nhận thân mật khăng khít tiếp xúc dươиɠ ѵậŧ thật lớn như thế, cô chợt như bị điện giật, một luồng sóng điện từ dươиɠ ѵậŧ Đinh Nhị Cẩu thẳng hướng từ cửa hang âʍ đa͙σ, thông qua hai bên mép nhỏ trong cái âʍ ɦộ tháo chạy khắp toàn thân, cô cảm thấy tim đập nhanh hơn, hởi thở bắt đầu gia tăng, dươиɠ ѵậŧ ở trong lớp quần của hắn đang chậm rãi qua lại lề mề cọ xát, cứng ngắt như cây sắt cứng rắn nhếch lên, không ngừng rung động, chăm chú dính đũng quần Vương Bạch Lệ, nơi ẩn mật rung động cảm nhận được cái giống đực đang thăm dò, hạ thể Vương Bạch muốn tê dại đi, dịch nhờn đã tươm ra, trong nội tâm Vương Bạch Lệ không khỏi lay động, tâm hoảng ý loạn suy nghĩ miên man…

Là người đàn bà từng trãi, cô có cảm giác ba cây dươиɠ ѵậŧ mà mình đã trãi qua trước đây là chồng cũ, bí thư thành ủy Lưu Thông, bí thư thị trấn Điền Gia Lượng đều to không bằng cây dươиɠ ѵậŧ của Đinh Nhị Cẩu, thật là kinh hãi đồ vật của hắn.