Đinh Nhị Cẩu dùng ánh mắt đắm đuối nhìn vẻ đẹp của cái mông đầy đặn rất tròn của Vương Bạch Lệ, bởi vì dáng nằm úp, hai cái mông đẫy đà tròn xoe càng như muốn xông bật ra ngoài hai miếng thịt màu mỡ với trung gian là cái khe đít sâu hoắm, dễ làm cho người ta sinh ra suy nghĩ lung tung, cái váy cuộn lên, chỉ có thể miễn cưỡng che lại cái mông đít, làm nổi bật bên dưới cái âʍ ɦộ tràn ngập sự cám dỗ của người đàn bà này.
Vương Bạch Lệ bỗng nhiên giờ đã cảm nhận được bên dưới cửa miệng âʍ đa͙σ của mình một sự quen thuộc khi mỗi lân cô lên cơn động dục, đó là chấy nhầy rất đậm đặc dinh dính khó chịu từ nơi đáy cái qυầи ɭóŧ, khi nghĩ đến những giọt nước nhờn đang dẫn dắt tươm ra ra ngoài cía khe hở âʍ ɦộ, cô chợt rùng mình một cái, Đinh Nhị Cẩu vừa thấy biến hóa rất nhỏ của cô, hai bàn tay cũng bắt đầu tiến hành xoa bóp vuốt ve chung quanh khu vực âʍ ɦộ.
Dục niệm của Vương Bạch Lệ đã bị hai tay Đinh Nhị Cẩu khơi mào kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nằm úp lưng lại Vương Bạch Lệ hưởng thụ vuốt ve trước sau trên cái khe hở âʍ ɦộ, nhưng trong nội tâm kinh hoàng: “.. như thế nào Đinh Nhị Cẩu lại vuốt ve chạm vào khu vực cấm địa, phải gọi hắn lấy bàn tay ra khỏi nơi ấy, nhưng thật sự tay của hắn vuốt ve làm cho mình thật thoải mái sung sướиɠ…phải làm sao đây…”
Kèm theo từ trong sâu âʍ đa͙σ lúc đó truyền tới từng trận kɧoáı ©ảʍ, thành thục mỹ phụ Vương Bạch Lệ dần dần trở nên yếu đuối vô lực, hơi thở dần dần bắt đầu dồn dập, Vương Bạch Lệ cảm giác được tư vị của cơn cực khoái sắp đến, đồng thời tiếng rêи ɾỉ bị áp lực của cơ thể bùng nổ cơn sướиɠ theo từ đôi môi đỏ mọng gợi cảm phát ra âm thanh lộn xộn:
– Ừ..đừng…ừ..được…
Tiếng thở dốc Vương Bạch Lệ đã nhanh mau , thì đôi tay của Đinh Nhị Cẩu cũng vuốt ve theo mau, tiếng thở dốc của cô chậm lại, bàn tay cũng chậm dần dần, một sự tê dại sảng khoái theo đôi bàn tay hắn xông vào từng chân tơ kẻ tóc của cô, thấm vào bên trong da đầu, đầu tiên là từng tia từng tia, rồi đến một luồng một luồng, cuối cùng là rừng rực một đốm lửa quay cuồng bên trong đầu óc, từ trong đám lửa du͙© vọиɠ thiêu đốt, cô cảm thấy còn có một làn hơi nóng ngưng tụ đến bên trong bụng dưới quặn lại, mơ hồ từ sâu bên trong trong bụng dưới chậm rãi tràn làn hơi đang dâng tràn đầy, mở rộng đẩy xuống tử ©υиɠ, biến thành một trận co rút từ sâu trong thành vách âʍ đa͙σ, đẩu, toàn thân cũng bắt đầu ngứa ngáy run lên, chính giữa hai chân cái bụng như căng chướng lên, đột nhiên nhu sấm nổ bạo phát, âm tinh từ trong tử ©υиɠ phún ra trào ra càng lúc càng nhiều dưới sự co rút liên hồi của âʍ đa͙σ, từ cửa miệng âʍ đa͙σ đã khoanh tròn thành một mãnh ẩm ướt lan rộng ra dính dưới đáy cái qυầи ɭóŧ.
Âm tinh chảy tràn ra bên dưới âʍ đa͙σ làm Vương Bạch Lệ cực kỳ thoải mái, vui sướиɠ, nỗi uất nghẹn đè nén từ bên trong cổ họng tận tình phóng xuất.
– Ưm…ưm…a…ư…
Vương Bạch Lệ phát ra từng tiếng rêи ɾỉ, cái mông lớn lay động như là không chịu nỗi cơn sướиɠ khoái nên phải nhỏm đít lên cao, cái âʍ ɦộ sung huyết trở nên quá đầy đặn u phồng dưới cái qυầи ɭóŧ mỏng manh như muốn xông bật ra dưới tầm mắt của Đinh Nhị Cẩu, miếng thịt lồi hạt le nhu nhú săn cứng trở nên cực kỳ mẫn cảm, lú đầu thành một chấm tròn nhỏ nổi lên trên cái qυầи ɭóŧ màu hồng.
Đinh Nhị Cẩu cũng bị chòng ghẹo dục hỏa đốt người, đang lúc khẩn yếu quan đầu, chuẩn bị phá thành công trại, thì từ trong túi quần của hắn truyền đến từng hồi chuông reo điện thoại di động:
– Trường Sinh, điện thoại di động của cháu kêu!
Vương Bạch Lệ lúc này cũng bị tiếng chuông làm cho giựt mình tỉnh lại, nhanh chóng sửa sang kéo cái lại cái váy ngồi dậy, khuôn mặt hơi ngượng ngùng nhìn Đinh Nhị Cẩu Nhất, phương tâm loạn nhịp như là hươu chạy.
Vương Bạch Lệ với tay cầm lấy chén trà trên bàn nhấp một hớp, thần sắc nhanh chóng trở lại bình thường như chưa có việc gì xảy ra, quả thật đây là một người đàn bà thành thục thừa có kinh nghiệm ứng phó bất cứ chuyện gì xảy ra, một khi tinh thần tỉnh táo.
Đinh Nhị Cẩu miễn cưỡng đè nén tà niệm trong lòng, vội vàng lập tức cầm lấy điện thoại lên nghe, khi đã nhìn thấy số là của Khấu Đại Bằng gọi đến.
– Chủ tịch Khấu, ý quên phải gọi là bí thư Khấu mới đúng, có chỉ thị gì sao?
– Bớt miệng lưỡi trơn tru cho chú nhờ tí, thế nào, có thấy gì chưa?
– Có….có…thấy chú lên chức!
– Không phải là chú, mà là cháu, chủ tịch Vương Bach Lệ tự mình gọi điện thoại cho chú nói, đang giữ quyết định trợ lý chủ tịch thị trấn Lâm Sơn của cháu, cháu có thể nói là thăng chức nhanh như hỏa tiễn bay, trong lịch sử của thị trấn Lâm Sơn chưa từng có cán bộ cấp phó khoa tuổi trẻ như vậy, cháu phải biết là điều nên làm trước tiên là cống hiến cho thị trấn Lâm Sơn thật nhiều đấy!
– Thật sự là cho cháu làm trợ lý, nhưng có khi nào bọn họ gạt cháu không đây vậy!
– Hừ…đương nhiên đây là chuyện thật, bộ cháu nghĩ rằng thường vụ đảng ủy của chúng ta nói chuyện đều là đùa giỡn hay sao? Ờ đúng rồi, nếu có thời gian thì làm lá đơn xin vào Đảng, chú và chủ tịch Vương Bạch Lệ đã trao đổi qua, sẽ làm những người tiến cử cho cháu, ở trong quan trường lăn lộn, không phải là đảng viên, thì cháu chỉ là cái rắm mà thôi chứ đừng nói gì là lên chức cao hơn!
– Vâng…vâng cháu nghe theo lời bí thư Khấu sắp xếp, chú à, chú có nghe tin tức bao giờ trên huyện có quyết định định tu sửa con đường từ thị trấn Lâm Sơn đến quốc lộ 220 chưa?
– Cụ thể còn không rõ ràng lắm, nhưng chuyện này đây cũng không cần cháu quan tâm đến, chú gọi điện thoại tìm cháu là có một chuyện quan trọng khác để cho cháu xử lý , sáng sớm mai lập tức có mặt ở ủy ban gặp chú!
– Có chuyện gì mà vội vả gấp rút như vậy?
– Vừa rồi từ văn phòng khiếu nại trên huyện gọi điện thoại tới, nói là từ trên Bắc Kinh điện thoại xuống, ở thôn Hắc Thủy Loan của thị trấn chúng ta, có một ông già đòi đi Bắc Kinh khiếu oan, chuyện này họ để cho chúng ta tự tìm hiểu giải quyết, hiện giờ cũng tới cuối năm rồi, trên thị trấn còn nhiều việc mà thiếu người, chỉ có công việc của cháu bây giờ không phải là bề bộn lắm, cho nên cháu đi lên văn phòng khiếu nại huyện xem như thế nào, rồi tranh thủ đi Bắc Kinh thuyết phục mang ông già trở về, sao có được không?
– Thôn Hắc Thủy Loan à? Đó không phải là khu vực của cháu quản lý, dựa vào cái gì lại bắt cháu đi?
Đinh Nhị Cẩu vừa nghe qua liền có chút bực mình, hừ…lại là đi chùi đít giúp cho người khác, cho nên hắn không muốn đi .
– Đinh Nhị Cẩu , cháu chẳng những là chủ nhiệm liên thôn, mà giờ còn là trợ lý chủ tịch thị trấn cũng như là trợ lý cho chú, coi như là cán bộ của thị trấn, đi công tác thì không thể kén cá chọn canh đấy, nghe rõ không vậy, chú sẽ lập tức thông báo cho chủ tịch Vương Bạch Lệ biết tình hình, để cho cháu phải đi ngay!
– Hừ…hừ đúng là quan lớn hơn một cấp đè chết người, thôi chú nói cái gì thì chính là cái đó, vậy lúc nào xuất phát?
Đinh Nhị Cẩu bất đắc dĩ nhận lời.
– Đêm nay cháu ghé nơi ở của Đỗ Sơn Khôi nghỉ ngơi, rồi sáng sớm mai gặp chú xong, thì đi ngay.
Khấu Đại Bằng mặt sắc mặt mỉm cười nói .
– Chú à , chúng ta giờ có thể coi là người một nhà, chú cháu mình cùng chung trên một chiếc xuồng, chú về sau đừng có làm khó cháu nữa nhé !
– Yên tâm đi , lần này đi Bắc Kinh cũng như là đi du lịch một chuyến, cháu bây giờ chỉ có khuyết điểm lớn nhất là tuổi còn rất trẻ, chưa có bao nhiêu kinh nghiệm làm việc , các phương diện công tác đều nên thử qua một chút, đối với cháu về sau thì mới có lợi !
Khấu Đại Bằng nói những lời này thật tâm là có chút dạy dỗ cho hắn thấm thía.
Đinh Nhị Cẩu không dám trì hoãn, đem mọi chuyện kể lại cho chủ tịch Vương Bạch Lệ nghe qua, vừa ngay lúc đó thù chủ tịch Khấu gọi điện đến cho chủ tịch thông báo tình hình cho Vương Bạch Lệ biết.
Dục hỏa của cả hai người nhanh chóng tự tan biến mất từ lúc chuông điện thoại reo vang, trước khi Đinh Nhị Cẩu rời khỏi nhà, chủ tịch Vương Bạch Lệ nhẹ nhàng nói cho hắn nghe một câu.
– Cháu nên nhớ rằng, làm một trợ lý, điều đầu tiên phải thuộc nằm lòng là, mắt thấy tai nghe và kín đáo là những điều tiên quyết cho cái ghế của mình đấy nhé !
Nữ chủ tịch ám chỉ điều gì, đương nhiên là Đinh Nhị Cẩu quá hiểu rỏ.
– Vâng cháu hiểu rồi dì !
– Ừ…vậy đi đi, cám ơn cháu về tối hôm nay !