Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 14: Nhất định tôi sẽ nhớ kỹ cậu

– Đồn trường, hôm nay là ngày giỗ cha mẹ tôi qua đời, tôi muốn trở về đốt ít giấy vàng bạc, xin phép được nghỉ một ngày,.

Đinh Nhị Cẩu gọi điện thoại cho trưởng đồn Hoắc Lữ Mậu.

– Nhóc, sáng sớm tại sao không nói, lúc này trời tối mới xin nghỉ, cũng được nhanh đi về, , chuyện như vậy cũng quên, đến giờ mới xin phép.

Hoắc Lữ Mậu tức giận nói, nhưng cũng đồng ý cho hắn vế nhà.

Tan tầm, Đinh Nhị Cẩu liền đi, chờ tài xế Đỗ Sơn Khôi của Khấu Đại Bằng lái xe đưa ông ta về nhà xong, sau đó đem xe cho hắn. Lúc này Đinh Nhị Cẩu đang nằm ở một cái rãnh mương nhỏ ven đường, ngước nhìn trên bầu trời sáng ngời vầng trăng khuyết, hắn suy nghĩ, lời Dương Phụng Tê hứa có phải sự thật hay không? Có khi nào cô ta đang đánh lừa mình….

Không biết vì sao, mặc dù là chuyện gì bên ngoài hắn đều không cần quan tâm đến, nhưng với Dương Phụng Tê hắn lại định mạo hiểm một lần, không vì cái gì khác, chính là hắn chịu không nổi một phụ nữ xinh đẹp như vậy lại bị Trần Tiêu Tử đày đọa, hơn nữa trong lòng hắn còn có một loại chính nghĩa mơ hồ, thì cũng phải thôi, bởi vì hắn là cảnh sát, hắn không rõ vì sao Trưởng đồn lại không đi cứu người phụ nữ này, chẳng lẽ vì mọi người trong thôn đều là người quen hay sao? Nhưng chúng ta đều là cảnh sát, nhiệm vụ chính là giúp kẻ yếu, đả kích tà ác! Hắn thật sự suy nghĩ không ra chuyện này.

– Anh Khôi cám ơn anh, ngày mai trở về tôi mời anh bữa cơm

Đinh Nhị Cẩu ngồi vào trong xe Santana, nói với Đỗ Sơn Khôi.

– Khách sáo cái gì, ngày mai về đây anh mời cậu…

Đỗ Sơn Khôi thận trọng nói, đây là thân thích của lãnh đạo hắn, đang làm cảnh sát, mặc dù là làm tạm thời, nhưng ai biết khi nào thì biến thành chính thức, vẫn cẩn thận kết giao với hắn thì tốt hơn.

Đinh Nhị Cẩu cười cười, đạp ga, xe liền phóng nhanh đi ra ngoài, khiến Đỗ Sơn Khôi trợn mắt há hốc mồm, tên này rốt cuộc có biết lái xe hay không đây?

Đêm dần khuya, Đinh Nhị Cẩu từ trên xe lấy ra một sợi dây với một cây gậy, hắn không thể biết được, đêm nay Trần Tiêu Tử có đi chơi mạt chược hay không, nếu Trần Tiêu Tử ở nhà, như vậy thì chỉ có sử dụng bạo lực, chỉ cần đừng làm chết người là được.

Sâu thẳm bên trong lòng, hắn nghĩ mình đang làm một anh hùng, mà người phụ nữ kia đang chờ hắn cứu vớt , trong lòng người phụ nữ đó, lúc này hắn là người trọng yếu nhất trên đời, đây là do hắn đang suy diễn đến vấn đề một cách đơn giản….

– Cũng may, cửa vẫn từ bên ngoài khóa, xem ra Tiêu Tử không ở nhà.

Đinh Nhị Cẩu chạy xe từ từ từ đến phía sau lưng chừng sườn núi, theo đường dốc hắn bò xuống, đem dây thừng ném vào phía sau, phía sau là đường lớn, xong rồi hắn mở cửa nhà ra.

– Là cậu sao?

Nghe được có tiếng người mở cửa, bên trong truyền đến một tiếng yếu ớt hỏi, tiếng nói rất nhỏ…

– Ừ…là tôi.

Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng trả lời

Sau khi vào phòng, hắn nhìn thấy Dương Phụng Tê ngồi ở cạnh bên giường.

– Cậu tới cứu tôi phải không? Chúng ta khi nào thì đi?

Dương Phụng Tê run rẩy hỏi.

– Đêm nay chúng ta đi, mau mặc vào quần áo, chúng ta lập tức rời khỏi đây!

– Làm phiền cậu qua bên kia đem quần áo đến giùm cho tôi, Tiêu Tử đều đem quần áo của tôi để ở đầu bếp rồi, trong đó còn có thẻ CMND của tôi.

Dương Phụng Tê nói.

Đinh Nhị Cẩu cầm quần áo ném cho Dương Phụng Tê, cúi đầu dùng miệng nhổ ra cây kim băng bắt đầu giải quyết ổ khóa trên mắt cá chân Dương Phụng Tê, trong bóng tối, vuốt cái cổ chân trắng nõn, một chút hưng phấn hắn đều không có…

– Đứa bé không mang theo thật sao?

– Không cần, đứa bé này là sỉ nhục cả đời của tôi, nếu mang theo, tôi trở về nhà cũng chết.

– Vậy được rồi, chúng ta đi.

Đinh Nhị Cẩu thở dài, sắp đi tới cửa, Dương Phụng Tê quay đầu lại nhìn đứa bé nằm ngủ ở trên giường, sau đó quay lại nắm góc chăn đắp kín người đứa bé, dứt khoát xoay người ly khai khỏi nhà.

Tất cả hết thảy coi như thuận lợi, hai người lần mò sợi dây để sẵn phía sau nhà, leo lên đến nơi đậu xe, lúc này Dương Phụng Tê mới ngữa mặt lên trời, tham lam hít thở không khí, trong ánh mắt đầy nước mắt, đang như mưa chảy xuống, cô ôm cổ Đinh Nhị Cẩu, gục trên đầu vai hắn đè nén khóc thút thít.

Đinh Nhị Cẩu hoàn toàn hiểu được một người bị nhốt hơn một năm vừa ra tới bên ngoài thì cảm giác mừng vui ra sao, hắn dùng tay vỗ vỗ sau lưng của Dương Phụng Tê.

– Bây giờ không phải là lúc khóc, chúng ta còn phải chạy xa nơi đây, đi thôi.

Dương Phụng Tê lúc này mới chậm rãi ngừng khóc, xoay người hướng trên xe đi đến.

Bởi vì chạy xe hơi chưa quen, cho nên hắn không dám chạy mau, cũng may là buổi tối xe không nhiều lắm, cứ như thế, hai giờ sau, hai người cuối cùng cũng đã đi tới một tỉnh lân cận gần nhất…

– Cô Phụng Tê, tôi biết cô sẽ không quay trở lại đây, tôi cũng biết cô không muốn bất luận kẻ nào biết chuyện một năm của cô đã trãi qua như thế nào, cho nên, tôi không hỏi về chuyện này nữa, cô cũng không cần cám tạ tôi, tôi bất quá là đang làm một chuyện để cho lương tâm của mình thanh thản, đây là 5000 ngàn đồng tiền, tỉnh này có nhà ga, cũng có sân bay, hoặc cũng có thể là ngồi xe lửa, có thể đi thật xa thì hãy đi thật xa, quên hết tất cả chuyện nơi này, tìm về cuộc sống mới tốt đẹp hơn.

– Tôi sẽ nhớ kỹ cậu không quên, tôi nhất định sẽ nhớ, nói cho tôi biết số điện thoại của cậu, còn lời hứa với cậu, tôi sẽ thực hiện .

Dương Phụng Tê ôm lấy Đinh Nhị Cẩu, ghé vào lỗ tai hắn nói. Hắn cảm giác được giọt nước mắt nhỏ giọt trên cổ của mình, lúc này, hắn tin tưởng, Dương Phụng Tê hứa là thật.

Một trận gió nổi lên, Đinh Nhị Cẩu đem Dương Phụng Tê đưa vào nhà ga, nhìn dáng cao gầy của cô đi lại nhẹ nhàng, trong lòng hắn không khỏi thở dài, mình sẽ không còn khả năng được gặp lại cô, người phụ nữ xinh đẹp như vậy làm sao có thể thuộc về thôn Lô Gia Lĩnh, đương nhiên, cô mãi mãi cũng không thuộc về trấn Sơn Lâm.

Đinh Nhị Cẩu lái xe quay trở về thôn Bàng Tử Dục, đáng tiếc là vì đêm hôm khuya khoắt, không có một người nào còn thức, không ai nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu lái xe hơi trở về, nhưng Đinh Nhị Cẩu vẫn rất cao hứng, hắn dự định sáng sớm ngày mai sẽ cố ý trở về xã trễ một chút, chờ đến khi mọi người tất cả đều thức dậy, hắn mới lái xe rời đi khỏi thôn cho họ thấy, thâm chí hắn còn chạy xe ngang qua nhà trưởng thôn …