Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo

Chương 88: Cuộc tàn sát đẫm máu (1)

Editor: Mai Tuyết Vân

Tin tức Qúy Tinh sinh quý tử đã lan truyền nhanh chóng khắp Lâm Hương trấn, rất nhiều người biết tin đều đến cửa chúc mừng một lượt, cho tới lúc này bọn họ còn chưa phát hiện ra việc không nhìn thấy Nam Cung Hi đâu, bởi vì mỗi ngày mọi người đến nhà làm cho bọn họ vội việc đến mức hoa mắt chóng mặt.

"Hách phu nhân, chúng tôi cũng tới, những thứ này tặng cho người để bồi bổ thân thể." Nói xong, A Cửu lấy ra hai trái thận heo."A Cửu, như vậy sao được đâu chứ, Nhược Tịch, mau đưa tiền." Lâm Nhược Tịch bận bịu thu đồ đến choáng váng cả đầu, không ngờ quan hệ của Tinh nhi và những người ở nơi này lại có thể tốt đến như vậy.

"Được, có ngay ." Nàng lấy chút bạc ra rồi toi công cầm đến: "Không được! Không được! Đã nói để người bồi bổ thân thể, không thể nhận tiền, huống chi phu nhân còn tặng y phục trẻ con cho chúng tôi, sao chúng tôi không biết xấu hổ vậy được.’’ A Cửu từ chối, Lâm Nhược Tịch thật sự rất muốn trừng mắt, nàng đã mệt chết đi được, còn không thông cảm cho người mới vừa mang thai cho nàng.

"Không cần đúng không? Tốt." Nói xong Lâm Nhược Tịch xoay người đi ra ngoài, Quý Tinh lắc đầu một cái, đúng là hơi nhiều người, khẳng định Nhược Tịch rất chóng mặt, “Nhược Tịch, tỷ đi nghỉ ngơi đi, để Hách Liên Viên xử lý mọi việc.” Nàng nói với theo bóng lưng của Lâm Nhược Tịch.

"Tinh nhi, đã lâu rồi ta không nhìn thấy Vô Tình, không biết đã chạy đi đâu nữa, bây giờ chỉ còn tỷ và Hách Liên Viên.’’ Cho nên nàng vốn muốn rỗi rãi cũng không được, chuyện này còn phải ghi lại danh sách người đưa quà, đến lúc xong còn phải gửi quà trả lễ. Khổ cực nhất vẫn là Hách Liên Viên, nàng chỉ ghi danh sách mà thôi, còn hắn thì phải khuân vác, thu xếp đồ đạc.

"A Cửu, thật xin lỗi, nhiều người quá nên hơi bận rộn, phu nhân của huynh cũng sắp sinh chưa?’’ Qúy Tinh nhìn người bên cạnh hắn một chút, bụng đã rất lớn rồi. “Vâng, nhanh thôi, tháng sau rồi.” Hắn gật đầu một cái.

"Đến lúc đó ta cũng sẽ đến thăm các huynh vậy." Bởi vì khi đó đã qua tháng ở cử, “Hả, vậy phải cảm tạ Hách phu nhân trước.” A Cửu vội vàng nói lời cảm tạ, nương tử của hắn cũng gật đầu với nàng.

"Hách phu nhân! Xin chúc mừng!’’ Lúc này đã có người xông vào nói liên tục, nàng chỉ có thể mỉm cười đáp lại, Lâm Nhược Tịch thật sự đã không nhìn nổi nữa, coi như nàng không cần nghỉ ngơi, thìTinh nhi cũng cần nghỉ ngơi chứ.

"Các vị, các vị có thể để cho người vừa sinh em bé nghỉ ngơi thật tốt được hay không?’’ Nàng đứng lên lớn tiếng nói, trong lúc nhất thời căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, sau đó mọi người bắt đầu lục đυ.c rời đi, cuối cùng Lâm Nhược Tịch mới có thể thở phào một hơi.

"Tinh nhi, không ngờ nhân duyên của muội lại tốt như vậy, muội nhìn xem kìa.’’ Nàng chỉ vào đống đồ phía bên kia, Qúy Tinh vừa nhìn đã hơi bất ngờ, nàng không nghĩ lại nhiều đến thế, hơn nữa gần như cái gì cũng có, gạo, vải vóc, trứng gà. . . đợi một chút, bọn họ coi nhà nàng là hộ gia đình khó khăn ư?

"Nhiều như vậy sao?" Nàng kinh ngạc hỏi, Lâm Nhược Tịch gật đầu một cái, cho nên Nhược Tịch mới nói nhân duyên của nàng tốt."Đúng rồi, tỷ mới vừa nói Vô Tình không có ở đây?" Lúc này Quý Tinh mới hỏi, nhắc đến cái tên mà Hách Liên Viên đã nói với các nàng

"Đúng vậy, không biết tên kia đã chạy đi đâu." Hách Liên Viên cũng tiến lại gần oán trách, nếu có hắn ở đây thì Hách Liên Viên cũng sẽ không giống con chó mệt mỏi như thế này, "Thật sao? Có thể là đi về rồi." Nàng nói như vậy, nhưng nói không chừng có lẽ hắn và Triệu Trà Trà ở cùng nhau, thôi, dù thế nào đi nữa hắn bây giờ đã không sao rồi.

"Ồ, là như vậy à." Lâm Nhược Tịch gật đầu một cái, nhưng Hách Liên viên lại cảm thấy không hiểu, cả hắn cũng không biết Vô Tình đi nơi nào rồi, thôi kệ, dù sao cũng không uy hϊếp hắn là được.

"Tinh nhi, muội có muốn ăn gì hay không? Tỷ đi làm.’’ Nghe Lâm Nhược Tịch nói vậy, nàng hoài nghi nhìn nàng ấy, “Tỷ ư? Làm đồ ăn cho muội?” Thấy dánh vẻ không tin tưởng của nàng, Lâm Nhược Tịch cong môi lên, “Có phải muội không có sự tin tưởng đối với ta hay không vậy?” Qúy Tinh lắc đầu một cái, không phải không có lòng tin mà là hoàn toàn không thể tin được.

"Vậy tỷ đi làm cho muội ăn." Nói xong nàng chạy đi cầm lấy thức ăn vừa gọi đến rồi chạy vào phòng bếp, “Hách Liên Viên, huynh mau đi nhìn tỷ ấy.” Lần trước nàng xuống bếp thiếu chút đữa đã đốt cháy luôn cả bếp, lần này không biết có phải đốt cả bản thân hay không.

"Tinh nhi, nàng không cần phải lo lắng, nàng ấy bây giờ hả, tựa như người khác vậy." Nghe được lời hắn nói như vậy, Qúy Tinh nhíu mày lại, chẳng lẽ còn có chuyện nàng không biết sao? Nhược Tịch làm sao biết nấu cơm chứ?

"Nếu không nàng cho rằng thời gian qua ai làm đồ ăn?" Hách Liên Viên nhắc nhở nàng, Qúy Tinh sững sờ, hắn nói là. . . Nàng vẫn cho rằng bọn họ đi mua, không ngờ đều hoàn toàn là do Nhược Tịch làm, Hách Liên Viên cũng rất bội phục Lâm Nhược Tịch, vì muốn học nấu ăn khi bắt đầu đã làm rối loạn cả bản thân, chỉ là bây giờ nàng ấy đã rất thành thạo rồi.

Thiên Lan sơn trang, chuyện thành thân lần nữa của Đường Tĩnh Thiên và Thủy Linh làm cho Thủy Duyệt sơn trang và Thiên Lan sơn trang như nước với lửa, dĩ nhiên khi Bảo chủ Lâm gia bảo nhận được tin cũng đã vô cùng tức giận, nữ nhi vừa mới gả đi chưa bao lâu, tên tiểu tử ấy đã muốn thành thân lần thứ hai ư? Ông cũng không đồng ý, trong lúc nhất thời, chuyện này cứ dừng lại ở đó.

"Đã xảy ra chuyện gì với các ngươi vậy? Sao còn chưa gϊếŧ người cho ta?" Ở góc vườn hoa, một nử tử khiển trách hai nam nhân trước mặt, “Đại tiểu thư, có người âm thầm bảo vệ nàng ta, chúng tôi đã bị lộ, đối phương cũng có sự đề phòng.’’ Một nam tử trả lời "Ta mặc kệ, nếu như nàng ta không chết, như vậy một vạn lượng hoàng kim ta sẽ không cho các ngươi." Nhắc đến hoàng kim, hai nam tử đối mặt nhìn nhau một cái.

"Được rồi, chúng tôi sẽ không từ thủ đoạn mà hoàn thành lời dặn dò của Đại tiểu thư, cũng xin Đại tiểu thư đến lúc đó có thể đưa ra một vạn lượng hoàng kim." Nói xong hai người

quay mặt nhìn nhau lần nữa rồi rời đi, nử tử trong vườn hoa chính là Thủy Linh, nàng ta căm phẫn tức giận nhìn hồ nước trong vườn hoa, Lâm Nhược Tịch! Ta muốn ngươi vĩnh viễn biến mất! Tia sáng tàn độc ánh lên trong đôi mắt của nàng.

"Đại ca, chúng ta phải thế nào mới có thể gϊếŧ chết Lâm đại tiểu thư? Hai người bên cạnh ả ta kia, võ công đều trên chúng ta một bậc." Nam tử thấp bé hỏi người bên cạnh mình, “Ngươi đừng quên chúng ta là ai, không có gì mà Hắc Bạch Song Sát không làm được.” Trong đôi mắt của kẻ được gọi là đại ca thoáng qua tia tàn nhẫn, nam tử thấp bé nhìn hắn, xem ra đại ca đã có kế hoạch rồi.

Những ngày ở cữ rất nhàm chán, nếu không phải nhìn tiểu tử kia, không chừng Qúy Tinh sẽ điên mất, cả ngày không ăn thì lại ngủ, vốn nàng muốn tự mình nuôi đứa bé, nhưng mới chỉ hai ngày đã không chịu nổi, vội vàng mời người đến chăm sóc, mà cũng có người xung phong đến giúp nàng, ở trấn Lâm Hương này muốn tìm một người chăm sóc đứa bé là chuyện rất dễ dàng.

"Khánh tẩu, có thời gian tẩu cứ nghỉ ngơi đi, đừng để mình mệt mỏi.’’ Qúy Tinh nhìn người đang bận rộn không dừng tay, thật ra thì nàng chỉ muốn đứa bé được chăm sóc thật tốt, nhưng không nghĩ Khánh tẩu lại làm hết việc trong nhà.

"Haizz! Hách phu nhân, không có việc gì, tôi làm mãi thành quen." Vừa nói vừa tiếp tục lau bàn, mà lúc này tiểu tử cũng đang ngủ an tĩnh, "Đúng rồi, Hách phu nhân, đã đặt tên cho đứa bé chưa?’’ Nghe được câu hỏi của Khánh tẩu, Qúy Tinh mới nhớ ra nàng còn chưa nghĩ đến chuyện này. “À, còn chưa có nữa, ta còn chưa nghĩ ra.” Đúng là đứa bé cần một cái tên.

"Ừ, nếu người thật sự không nghĩ ra được, chúng ta đi xin Ngô phu tử giúp người." Khánh tẩu thân thiện nói, Quý Tinh gật đầu một cái, "Khánh tẩu, thừa dịp đứa bé đang ngủ, tẩu đi nghỉ ngơi đi, nếu không lát nữa hắn tỉnh lại, tẩu lại bận rộn." Khánh tẩu đã làm xong việc, "Được rồi, Hách phu nhân, người cũng nên nghỉ ngơi nhiều vào, phải biết thời gian ở cử của nữ nhân là quan trọng nhất.’’ Dặn dò xong, Khánh tẩu xoay người ra ngoài.

Hai ngày nay Lâm Nhược Tịch cũng bận rộn nên vô cùng mệt mỏi, hiện tại có Khánh tẩu tới, nàng cũng có thể nghỉ ngơi được một thời gian, cho nên phần lớn thời gian gần đây nàng đều ngủ, việc này hù chết Hách Liên Viên, hắn vội vã tìm đại phu bắt mạch giúp nàng một chút, mặc dù hai người thường xuyên cãi vả, nhưng hắn cũng không hy vọng nàng xảy ra chuyện gì, sau khi đại phu chẩn đoán bệnh, không có gì đáng ngại, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

"Tên họ Hách, không ngờ huynh lại tốt như vậy, nếu như hắn cũng tốt như huynh thì ổn rồi." Nói xong, Hách Liên Viên biết nàng nhớ đến Đường Tĩnh Thiên, mà tên Đường Tĩnh Thiên cũng thật là, Qúy Tinh đã sinh rồi, hắn còn chưa đến, chẳng lẽ có người mới quên kẻ cũ sao? Chuyện này hắn chỉ dám nghĩ, chứ không dám nói ra, nếu không Nhược Tịch sẽ dùng nước mắt dìm chết hắn.

"Sao nào? Để ý ta rồi ư?" Nghe được lời hắn nói , Lâm Nhược Tịch làm hành động muốn nôn mửa, "Da mặt huynh có thể đừng dầy như vậy hay không đây!" Nàng liếc hắn một cái, Hách Liên Viên còn trêu chọc nhìn

nàng, "Làm sao cô biết mặt ta rất dày?" Nhìn dáng vẻ đáng đánh đòn này của hắn, Lâm Nhược Tịch thật sự rất muốn tiến lên đánh cho hắn một trận.

"Huynh!" Chẳng qua nàng vừa mới nói câu đầu tiên thì đã ngẩn người ngay tại đó, "Ể? Cô làm sao vậy?" Làm gì mà cứ nhìn chằm chằm phía sau hắn? Hắn hoài nghi xoay người lại, “Đường Tĩnh Thiên, ngươi là tên khốn khϊếp! Còn mặt mũi mà tới đây ư?” Hách Liên Viên nói xong liền xông qua đánh hắn một quyền, nhưng Đường Tĩnh Thiên chỉ chùi miệng một cái, không trả đòn.

"Chàng tới đây làm gì? Đi ra ngoài! Ta không muốn gặp lại chàng!" Lâm Nhược Tịch quay đầu, Đường Tĩnh Thiên vỗ bả vai Hách Liên Viên, ý bảo hắn đi xuống trước, hắn

nhìn người trên giường, rồi lại nhìn người trước mắt một chút, xoay người rời đi, bọn họ vẫn nên nói chuyện thì hơn.

Nhìn Hách Liên Viên đã đi xa, Đường Tĩnh Thiên đi tới bên giường, "Thân thể nàng không thoải mái ư?" Lâm Nhược Tịch hừ một tiếng, không trả lời, hắn còn có thể quan tâm thân thể của nàng sao? Thấy tính tình trẻ con của nàng, Đường Tĩnh Thiên thở dài.

"Nhược Tịch, Thủy Linh có thai rồi." Hắn mới vừa nói xong, Lâm Nhược Tịch quay đầu nhìn hắn, hắn có ý tứ gì?"Nếu như chàng đến đây để nói những lời kia, thì mời chàng rời đi cho! Ta sẽ thành toàn hai người." Khóc cũng đã khóc rồi, nếu quả đã gặp phải nam nhân như vậy, nàng cũng tự nhận mình xui xẻo.

"Không phải, ta muốn nghe nàng nói thế nào." Hắn ngồi xuống mép giường, còn Lâm Nhược Tịch lại xê dịch vào bên trong, "Thϊếp ư? Chàng không cảm thấy rất buồn cười sao? Chàng và một nữ nhân khác có con lại tới hỏi thϊếp phải làm thế nào?" Nói xong nàng không khỏi tự giễu mình, cố gắng kiềm nén nước mắt vào trong, chuyện này thật sự là quá buồn cười.

"Nhược Tịch, nàng có thể buông xuống một chút được hay không, hãy để cho Thủy Linh làm thϊếp?" Dù thế nào đi nữa chỉ cần hắn để ý tới nàng ta là được rồi, Lâm Nhược Tịch đột nhiên cười, "Ha ha. . . Ha ha. . . Đường Tĩnh Thiên, không ngờ chàng cũng ngây thơ như thế, nói cho chàng biết, chàng vẫn nên trực tiếp hưu thϊếp đi chứ." Nàng và Thủy Linh đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ, không ngờ rằng nàng ta lại có thể không chừa thủ đoạn như vậy.

"Nhược Tịch . ." Đường Tĩnh Thiên gọi nàng, nhưng Lâm Nhược Tịch vẫn kiên trì, "Đường Tĩnh Thiên, chàng đi đi, về sau chúng ta không còn quan hệ, thϊếp cũng không muốn nhìn thấy chàng nữa." Nàng nghiêng đầu sang chỗ khác lần nữa không nhìn hắn.

Đường Tĩnh Thiên nhìn nàng một chút, thở dài, đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi tới cửa hắn xoay người lại mắt nhìn người trên giường, Lâm Nhược Tịch vẫn nghiêng đầu như cũ, cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, những giọt nước mắt của nàng cũng không thể khống chế nổi nữa mà chảy xuống.

Đường Tĩnh Thiên không lập tức rời đi, mà đi xem Qúy Tinh, không ngờ nàng ấy đã sinh con, thật sự hắn cũng vui mừng thay nàng, hắn gõ cửa, “Vào đi.” Lúc này Quý Tinh đang trêu đùa tiểu hài tử vừa tỉnh lại, hồi lâu không nghe thấy tiếng người đáp lại, nàng ngẩng đầu lên.

"Đường Tĩnh Thiên?" Lúc này người ngoài cửa mới đi vào, "Chúc mừng cô đã sinh quý tử." Hắn nói với nàng, "Cám ơn." Quý Tinh trả lời, hai người cũng không lên tiếng nữa, ngược lại giờ phút này Hách Liên Viên chạy vào.

"Đường Tĩnh Thiên, ngươi không phải là người!" Đường Tĩnh Thiên bị đánh ngã trên mặt đất một lần nữa, “Hách Liên viên, huynh làm cái gì vậy?" Quý Tinh vội vàng lên tiếng ngăn cản, nhưng Hách Liên Viên đã giận điên lên, "Tinh nhi, hắn. . . Hắn lại có thể bỏ Nhược Tịch để đi cưới nữ nhân khác." Hách Liên Viên mở miệng, Qúy Tinh cũng nhìn người ngã trên đất, hắn chỉ lau khóe miệng mà không nói gì.

"Đường Tĩnh Thiên, chuyện này có phải thật vậy hay không?" Quý Tinh nghiêm túc nhìn hắn, hắn nhỏ nhẹ gật đầu một cái, "Nàng xem, chính hắn cũng thừa nhận." Hách Liên Viên kích động chỉ vào

mặt hắn."Tại sao?" Quý Tinh lại hỏi, "Nàng ta mang thai." Đường Tĩnh Thiên mới nói xong, Hách Liên Viên hận không thể gϊếŧ chết hắn, Nhược Tịch cũng đang mang thai thì nói thế nào?

"Hả, cứ như vậy?" Lời nói của Qúy Tinh khiến Đường Tĩnh Thiên phải ngẩng đầu nhìn nàng, cái gì gọi là cứ như vậy? Hách Liên Viên cũng không hiểu rõ, "Tinh nhi, cứ như vậy còn chưa đủ sao?" Hắn mở miệng, còn Qúy Tinh thì thất vọng lắc đầu một cái.

"Ngươi làm cho ta rất thất vọng, ngươi đi đi." Quý Tinh hạ lệnh đuổi khách, "Không thể cứ để cho hắn thoải mái như vậy mà đi được." Hách Liên Viên còn muốn nói điều gì đó, lại bị

ánh mắt của Qúy Tinh ngăn lại, hắn kéo người dưới đất lên, trực tiếp đẩy hắn ra ngoài, "Đường Tĩnh Thiên, mau cút đi cho ta!"

Đuổi Đường Tĩnh Thiên đi, Hách Liên Viên trở về phòng, Qúy Tinh nhìn ngoài cửa một chút, nói với Hách Liên Viên, "Ở nơi này chỉ cần đối phương mang thai các huynh sẽ cưới người đó sao? Phụ mẫu không có tình cảm lại cứ miễn cưỡng lôi kéo nhau, đứa trẻ cũng sẽ không có hạnh phúc. Hách Liên viên gãi gãi đầu, không hiểu nàng có ý gì, nhưng người ngoài cửa đã hiểu, hắn vội vã xoay người rời đi.

"Tinh nhi, muội có ý tứ gì?" Hắn thật sứ đoán không ra, "Ý tứ của ta là muốn để cho Đường Tĩnh Thiên làm mất đứa trẻ trong bụng nữ nhân kia đi." Nàng nói xong, Hách Liên Viên há to miệng, hắn chưa từng nghĩ tới cái này, "Chắc chắn nữ nhân kia đã dùng thủ đoạn, muội thấy hắn cũng xác định được rằng đứa bé kia có phải là con của hắn hay không.’’ Lần này thì

Hách Liên Viên lại càng bội phục nàng sát đất.

"Huynh mau đi xem Nhược Tịch một chút, muội sợ tỷ ấy có chuyện." Quý Tinh nói với hắn, "Nàng ấy nhốt mình trong phòng rồi khóc lớn." Hắn mới vừa đi từ phòng của nàng đến đây, nếu không phải vậy sẽ không biết tên Đường Tĩnh Thiên này khốn nạn như vậy."Tinh nhi, tại sao không nói cho Đường Tĩnh Thiên biết Nhược Tịch cũng đang mang thai?" Mới vừa rồi hắn muốn nói mấy lần, nhưng bị ánh mắt của nàng ngăn lại.

"Huynh cảm thấy nói ra sẽ có ích ư?" Nàng hỏi ngược lại, Hách Liên Viên suy nghĩ một chút, giống như không có ích gì, ngược lại sẽ làm mọi chuyện trở nên hỏng bét."Haizz!" Hách Liên viên thở dài.

Mà bên kia có hai người đang lén lút mưu tính trước, "Đại ca, huynh thật sự muốn làm như vậy sao? Có phải quá tàn nhẫn hay không?" Chỉ tưởng tượng thôi hắn đã cảm thấy toàn thân nổi da gà rồi, "Ngu ngốc! Có phải đệ muốn phá hủy tên tuổi của chúng ta hay không?’’ Kẻ được gọi là đại ca gõ một cái thật mạnh lên đầu hắn.

"Không có. . . Không có." Hắn che đầu của mình, chỉ sợ bị đánh lần nữa, "Vậy thì quyết định như vậy!" Nói xong hắn đứng lên, nhìn về phía trấn Lâm Hương, tương lai toàn bộ chuyện này đều đổ lên đầu Thủy Duyệt sơn trang, ai bảo Thủy Linh gì đó dám xem thường bọn hắn.