Về đến nhà, Bảo Anh ngay lập tức chui lên phòng, mặc kệ mấy lời hỏi han của nhỏ Nhi và ba mẹ mình.
Nhỏ bạn thân thấy cô cứ là lạ, nên đành ngậm ngùi bỏ về, định bụng ngày hôm sau sẽ quay lại hỏi. Còn ba mẹ cô cũng bó tay đầu hàng trước sự cứng đầu của con gái, nên đành bất lực, rỉ tai nhau ai về việc nấy.
Vốn dĩ Bảo Anh không muốn để trong lòng, nhưng đầu cô lại cứ điên cuồng nghĩ đến những hành động của Gin. Ánh mắt anh lúc đó như muốn ăn tươi nuốt sống cô, anh bóp tay cô mạnh đến mức, cô cứ tưởng anh sẽ xé xác cô ngay tại sân bay vậy! Con người này ở đâu chui ra vậy chứ? Khi thì điên, khi thì biếи ŧɦái, khi thì đáng sợ không chịu nổi!
Đáng lẽ ra cô chỉ ở Việt Nam hai tuần rồi về Nhật để tiện việc sắp xếp việc đi học. Cuối tháng tám là bắt đầu học kỳ hai rồi... Nhưng cứ nghĩ phải đυ.ng độ cái tên đáng ghét đó thì cô lại quyết định ở thêm một tuần nữa, đến khi nào sát ngày khai giảng thì về cũng đâu có muộn!
Nghĩ thế, Bảo Anh bèn bàn với ba mẹ.
Vì đang là hè nên họ cũng thoải mái nên đồng ý ngay tức khắc. Bảo Anh mừng quýnh, vội vã trở về phòng giở sổ tay ra ghi chép mấy kế hoạch để làm. Đi đâu, làm gì... tất cả đều được cô nàng lên lịch sẵn. Nghỉ hè là dịp nghỉ lâu nhất, vì sau này dù ở bên đó có nghỉ đông thì cô cũng không về được! Bạn bè, gia đình thời gian ấy ở đây đều bận bịu, làm gì có thời gian đâu mà đàn đúm tụ tập nói chuyện với cô?
Chẳng biết do ham vui quá hay sao, mà nàng Bảo Anh chỉ mới có mấy ngày đi chơi với bạn bè đã quên béng anh chàng Gin tội nghiệp.
Và cũng chẳng biết do vui đến mức nào mà Bảo Anh cảm thấy ba tuần trôi qua quá nhanh! Đã đến lúc phải đi rồi...
Ngồi mòn mông hơn năm tiếng đồng hồ, đến nơi thì cô Nguyên với chú Sơn không đi đón được vì đột ngột có công việc ở văn phòng không thể bỏ dở. Cô Nguyên gọi điện cho Bảo Anh dặn, tiền cô để trong nhà, cứ đi taxi về rồi lấy tiền ấy mà trả.
Bảo Anh tặc lưỡi, nhìn đống hành lý chất như núi của mình rồi bất lực bước đi. Thôi kệ vậy! Đi một mình cũng có cái thú của nó!
Về đến nhà, trả tiền taxi xong xuôi, Bảo Anh chật vật mãi mới mang hết đồ lên đến phòng mình. Bao nhiêu là đồ của mọi người ở bên đấy cho cô, rồi còn quà của cô tặng cho mọi người trong lớp mình, rồi quà cho cô chú vì hai người ấy lâu rồi không về nước... Nói chung là nó cứ loạn xạ hết cả lên! Cô nàng dò danh sách mãi mà vẫn không thể sắp xếp đâu ra đấy được!
Thừa nhận đi Bảo Anh ơi... mày bất lực lắm rồi...
Cô nàng nhìn đồng hồ đeo tay, ba giờ chiều rồi! Lúc nãy vừa về nhà đã ăn một chút, bây giờ chỉ cần đi tắm rửa rồi đánh một giấc tới sáng mai luôn! Vậy mới đã.
Nghĩ là làm, Bảo Anh dẹp hết đồ vào góc phòng, rồi loay hoay lấy đồ đi tắm rửa.
****
Bảy giờ tối, bà Nguyên và ông Sơn mới về đến nhà.
Bà lên phòng cháu gái mình để kiểm tra, thấy Bảo Anh đang say ngủ nên cũng không muốn đánh thức. Lúc nãy đi vào bếp thấy có chén dĩa đã ăn xong để trên bàn, nên bà nghĩ chắc cô đã ăn rồi.
"Mình! Lên phòng con Nhím xếp lại đống hành lý phụ em với. Chắc nó mệt quá nên để bừa vào góc phòng kia kìa."
Ông Sơn gật đầu tán thành với vợ. Thế là hai vợ chồng trung niên rón rén vào phòng cháu gái yêu, kệ nệ sắp xếp lại đâu ra đấy rồi âm thầm rút quân xuống lầu, chẳng hề nghe Bảo Anh đang lảm nhảm nói mớ.
Cô mơ một giấc mơ rất lạ.
Một người con trai nào đó đang cười với cô, không phải là Jiro! Người đó rất khác, nhưng cũng rất quen. Anh ta dịu dàng vuốt mặt cô, nhưng bỗng chốc, răng anh ta nghiến lại ken két, dùng lực nắm lấy bắp tay của cô và nói: "Tại sao, tại sao lại là em? Tại sao??"
Tại sao?
Cô cũng không rõ! Anh ta đang muốn nói đến điều gì?
"Tại sao...? Tại sao...?" Giấc mơ ám ảnh đến mức, Bảo Anh phải bật ra thành tiếng ở hiện thực, mồ hôi đầm đìa trên trán, nhưng không có cách nào thức giấc.
Chắc cũng vì vậy mà sáng hôm sau, Bảo Anh cảm thấy cổ họng mình khô rát, thân người thì nóng ran, đầu óc quay mòng mòng. Cô nàng đập tay một cái rõ mạnh và la lớn: "Bị cảm rồi!"
Ôi trời... tại sao lại bị cảm ngay lúc này chứ? Ngày kia là đi học rồi mà...
Bảo Anh nhìn đồng hồ, chín giờ sáng, chắc giờ này cô chú đã đi làm rồi. Chẳng còn cách nào khác, đành tự thân vận động vậy!
Vừa bước xuống giường, thân người Bảo Anh đã lảo đảo như một tên nghiện rượu! Mặc nguyên bộ đồ ngủ đi xuống nhà, cô vào phòng bếp, hâm nóng đồ ăn sáng mà cô Nguyên đã chuẩn bị, định bụng ăn xong sẽ đi uống thuốc.
Trời đất! Ăn cơm mà cũng không nuốt nổi... Đồ ăn hôm nay sao không có mùi vị gì hết trơn vậy? Bị bệnh nên vị giác có vấn đề luôn rồi...
Bảo Anh ráng ăn đến lưng chén cơm, rồi dọn dẹp, ra phòng khách đi lại tủ thuốc, hi vọng có gì đó có thể giúp cô hạ sốt.
Thuốc ho đây rồi, nhưng thuốc hạ sốt đâu nhỉ? Cả viên sủi cũng không thấy...
"A!! Hôm trước do chú Sơn bị sốt nên đã uống hết rồi, cô chưa kịp mua thêm. Con bị sốt hả Nhím?"
Bảo Anh gọi điện cho cô Nguyên để hỏi. Quả nhiên là hết rồi!
"Sốt nhẹ tí à cô! Thôi để con ra ngoài mua cũng được!" Bảo Anh đằng hắng giọng, cười tươi trả lời.
"Ừ! Cẩn thận đó con! Nhắm không đi nổi thì đừng đi nữa, để chiều cô về sớm tạt qua nhà thuốc mua cho."
"Dạ! Con khoẻ lắm, không sao đâu cô! Dạ... Cô làm đi!" Bảo Anh tắt máy, rồi thở dài ra một hơi. Cô nhìn vào gương, ngắm chính mình. Mặt đỏ, mắt lờ đờ, nhìn như một đứa nghiện, ghê quá đi!! Thôi kệ, ra ngoài biết đâu có thể khoẻ hơn một chút.
Nghĩ vậy, Bảo Anh chậm chạp đi lên phòng thay đồ, rồi lại chậm chạp bước xuống, mặc áo khoác, mang giày, hùng hồn ra khỏi nhà. Cũng may gần đây có một tiệm thuốc. Nói "gần đây" vậy thôi chứ cũng phải đi mất hai, ba ngã tư gì đó mới tới được!
Nhưng mà... trời nắng như thế này, có thật có thể làm cô đỡ bệnh hơn không đây?
Bảo Anh đứng im nhìn trời một lúc, rồi nhún vai, bước đi.
Trời mùa hè sao mà làm cho con người ta dễ bị sốt thế không biết?
Gin bước vào hiệu thuốc, cau mày lại vì khó chịu. Nhóc Hikaru mấy hôm nay cứ sốt liên tục, làm cả mùa hè của anh không được rảnh rỗi ngày nào! Cũng may hôm nay nó đã hạ sốt, có thể ngồi dậy chạy nhảy, nhưng vẫn phải uống thuốc đều đặn. Tên Kuro thì nhận nhiệm vụ ở nhà trông trẻ, nên rất đắc ý, ra lệnh cho chính cậu chủ mình đi mua thuốc! Có cái tên giúp việc nào mà gan to như cậu ta không cơ chứ?
"Em đang bị cảm mà còn phải tự đi mua thuốc sao? Người nhà em đâu?"
"Họ đi làm cả rồi ạ! Em sốt cũng không cao lắm, nên mới tự đi luôn."
Gin đang nhìn xung quanh thì bỗng giật mình, nhận ra giọng nói quen thuộc ấy. Chẳng phải Chiaki đang ở Việt Nam hay sao? Sao giọng cô ấy lại vang lên ở đây? Chẳng lẽ cô ấy về Nhật mà không nói cho ai tiếng nào?
Gin quay sang quầy thanh toán để kiểm chứng, quả nhiên là vậy!
Cô ấy về mà không nói tiếng nào!
"Sốt cao thế này mà bảo nhẹ sao?" Chị bán thuốc đưa tay lên trán Bảo Anh sờ thử và nói với giọng lo lắng.
"Uống thuốc vào là khỏi mà chị..." Bảo Anh gãi nhẹ má mình, lấy tiền ra đưa cho chị ấy, rồi cầm lấy bịch thuốc và ra khỏi đó, chẳng hề nhận ra có người đang nhìn chằm chằm mình nãy giờ với gương mặt tối sầm.
Cô bước chầm chậm trên dãy phố buổi trưa vắng người. Ánh nắng mặt trời làm cô có hơi khó chịu, chân đã bắt đầu run run, nhưng vẫn ráng bước vững. Sắp về tới nhà rồi còn gì... Chỉ cần đi qua hai ngã tư nữa thôi!
Gin mua thuốc cho Hikaru xong, vội vã chạy theo Bảo Anh. Cô về lúc nào? Mà lại còn bị cảm nữa chứ! Sau cùng, khi đã thấy cô trước mặt mình, anh mới bắt đầu bước chậm lại, yên lặng theo sau.
May mà đường buổi trưa vắng người, nếu không nãy giờ cô đã bị xe quẹt vì cái tội đi loạng choạng rồi!
Bảo Anh bước qua một ngã tư. Vậy là chỉ còn một ngã tư nữa thôi là tới nhà rồi. Sắp được nghỉ ngơi rồi...
Cô nàng núp vào một cửa hàng đang đóng cửa để nghỉ ngơi một chút. Công nhận khi bệnh thì làm cái gì cũng mệt! Đi bộ có một chút mà mệt tới mức mắt mờ như người mù luôn rồi! Đã vậy còn quên mang mắt kính theo. Cô thở mấy hơi, rồi lại hướng đến ngã tư phía trước mà bước. Chết thật... Mắt mờ thế này làm sao thấy đường đây?
Bảo Anh lững thững đi, đi miết, chẳng biết đèn tín hiệu cho người đi bộ đã chuyển sang màu đỏ, cứ vô tư đặt chân xuống mặt đường.
Tiin!!!
Cô giật mình, mắt trân trối nhìn về phía âm thanh chói tai kia. Chưa kịp hoàn hồn thì một bàn tay đã chụp lấy cổ tay cô, kéo ngược về phía sau.
Khi tâm trí trở về thực tại, cô mới nhận ra, mình đang ở trong lòng người vừa cứu mình. Ngước mặt lên để xem ân nhân là ai, cô trợn đôi mắt đỏ ửng vì bị sốt nhìn chằm chằm người ấy.
"C... Cậu..." Miệng cô run run khó khăn phun ra mấy chữ.
"Về nhà rồi nói." Gin cười khổ, nhìn cô.
"Bỏ ra đi!" Cô cựa quậy thân thể, muốn thoát khỏi vòng tay của Gin nhưng không sao làm được. Bình thường muốn thoát đã khó, bây giờ bị bệnh còn khó hơn!
"Đã biết cái câu đó không có hiệu quả mà vẫn thích nói làm gì?" Gin giở giọng điệu chế nhạo ra khiến Bảo Anh tức điên, muốn đấm anh một cái nhưng lại không làm nổi. Sau một hồi suy nghĩ, cô nàng chọn cách làm thinh, không muốn nói gì nữa.
"Này! Chảy máu mũi rồi kìa." Đột nhiên, Gin nhăn mặt lại và nhỏ giọng.
"A..." Bảo Anh định đưa ngón tay lên sờ thử, nhưng lại bị Gin ngăn lại. Anh móc trong túi ra một bọc khăn giấy, rút một tờ lau cho cô.
"Không đi bộ nữa! Lên lưng của tôi." Anh buông cô ra, rồi nói như ra lệnh.
"Đang ở ngoài đường, nên cậu không thể ra lệnh cho tôi giống như thầy giáo được đâu! Hứ!" Bảo Anh khoanh tay, tức tối cự lại.
"Tôi không lấy tư cách là thầy. Lên lưng tôi." Nói rồi, anh ngồi xuống, đưa lưng về phía cô khiến cô phải há hốc mồm ra vì khó hiểu.
"Có lên không? Hay để tôi dùng biện pháp mạnh thì em mới chịu lên?" Gin quay mặt lại, khó chịu nhìn Bảo Anh. Cô đơ người một hồi, rồi cũng chịu leo lên lưng anh.
"Nhẹ thế?" Anh vừa đi sang đường vừa nói.
"Chứ cậu muốn tôi nặng lên à?" Giọng Bảo Anh run run nhưng tràn đầy sự bực bội. Thật kỳ lạ... Nhìn Gin lúc này, cô không còn cảm thấy anh đáng sợ như lần trước nữa... Cảm giác đã bình thường trở lại, thậm chí còn có chút yên bình. Vài cọng tóc nâu của anh vô tư vờn lên mặt cô, khiến cô bất giác sờ lấy tóc anh, vuốt nhẹ như đang nghịch ngợm. Ở trên lưng một tên đáng ghét, lại còn nghịch tóc của cậu ta, Bảo Anh tự nghĩ xem ra mình bệnh nặng lắm luôn rồi!
Cái nóng mùa hạ làm Bảo Anh mệt lả. Mùi hương của anh làm cô muốn ngủ ngay lập tức. Cô thở dài một hơi, áp má vào vai anh rồi nhắm mắt lại. Lần đầu cũng như lần cuối, cô cho cậu ta vinh dự một lần cõng cô vậy!
Gin rất muốn đưa Bảo Anh về nhà nhanh, nhưng chẳng hiểu sao bước chân cứ chậm dần. Anh muốn giây phút này kéo dài hơn một chút. Nghe hơi thở đều đều của cô bên tai, anh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Chưa thấy ai ngốc như cô, chỉ biết hành xác bản thân mình là giỏi.
Người nóng quá, chắc là sốt cao lắm rồi!
Bất giác, cô cựa quậy mình vài cái, đầu càng ngày càng vùi sâu vào vai anh, tay cũng siết chặt hơn. Anh đứng khựng lại, mắt trợn lên, thân thể như bị bất động trong mấy giây liền.
Bảo Anh chỉ làm mấy hành động trong vô thức, mà lại có thể làm lòng anh bối rối như tơ vò.
"Ưʍ... Gấu bông... Shinakawa... trả gấu bông đây cho tôi... Đầu đất..."
Ngủ mớ à?
Gin bật cười một cái, rồi tiếp tục bước đi.
Chẳng biết từ bao giờ, anh nhận ra rằng, chỉ cần cô ở trên lưng anh yên bình như thế này, thì tất cả những thứ khác, cũng chẳng còn quan trọng nữa.
******
Chẳng biết Bảo Anh đã ngủ bao lâu, khi mở mắt ra thì đã thấy mình nằm trên giường của chính mình.
Cô nhìn đồng hồ, đã ba giờ chiều rồi sao? Hồi sáng cô đi mua thuốc là khoảng chín rưỡi thì phải... Vậy là cô đã ngủ từ lúc về tới giờ ư? À mà khoan, sao cô lại vào nhà được? Sao cô lại nằm trên giường được?
Đang định bước xuống giường để xuống nhà, thì Gin đã thình lình xuất hiện trước cửa khiến Bảo Anh đớ người. Sao cậu ta lại ở đây?
"Nằm xuống đi!" Anh đi vào phòng, tay cầm chén cháo, ngồi xuống cạnh cô và bình thản nói "Tôi có nấu cháo, em ăn đi rồi uống thuốc."
Bảo Anh kê gối cao lên, ngả lưng ra, đón lấy chén cháo từ tay Gin, nhìn chằm chằm một hồi. Là cháo bí đỏ à...
"Muốn tôi đút cho ăn à?" Cô ngước lên nhìn thì bắt gặp cái nụ cười đểu giả của anh.
"Ai cần?" Bảo Anh hậm hực và bắt đầu công cuộc vét sạch chén cháo, nhưng lại không thể ăn nổi! Miệng của cô đắng quá, nuốt thứ gì vào cũng khó chịu. Cố gắng cầm cự đến lưng chén, cuối cùng, cô nàng đành phải ngậm ngùi đưa lại cho Gin, nhưng anh lại không chịu nhận.
"Nếu đưa lại tôi lần nữa, tôi sẽ đút em ăn thật đấy." Lại còn bồi thêm một câu nữa chứ! Tức thật mà...
Mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt nhưng cô nàng vẫn phải ráng ăn hết, cuối cùng thì cũng làm được!
"Nghỉ một chút nữa rồi đi tắm đi. Nhớ tắm nước nóng, tối không được chỉnh nhiệt độ điều hoà quá thấp. Lúc nãy tôi đã chỉnh lại rồi, đừng có táy máy." Gin một tay đón lấy chén cháo từ tay cô, một tay sờ trán cô "Nếu uống thuốc đầy đủ thì chắc mai sẽ hạ sốt."
"Mà sao cậu lại ở trong nhà của tôi?" Tay Bảo Anh nắm chặt cái chăn, hỏi với giọng khàn đặc và đầy sự tò mò.
"... Nhóc Hikaru bị sốt, tôi nấu cháo cho nó rồi sẵn tiện đem qua cho em."
"Cái gì? Hikaru bị sốt hả?" Bảo Anh trợn mắt lên kinh ngạc.
"Nhóc ấy sắp hết bệnh rồi. Bây giờ lo cho bản thân em đi đã." Gin nhéo má cô một cái khiến cô la lên oai oái. Song, anh đứng dậy, nhẹ nhàng mỉm cười "Nghỉ ngơi đi, tôi về đây."
"Ê, kho... khoan..." Lúc anh quay lưng chuẩn bị bước đi, Bảo Anh bất giác vươn tay ra nắm lấy mấy ngón tay của anh, miệng lên tiếng ngăn anh lại khiến anh một phen ngạc nhiên.
"Gì?" Anh quay đầu lại, mỉm cười.
"À thì... cảm ơn cậu! Hồi nãy cõng tôi chắc vất vả lắm."
"Có gì đâu! Bạn bè cả thôi mà." Anh nhẹ nhàng nói, nhưng lại không muốn rút những ngón tay đang bị cô giữ ra.
"Ừm!" Cô gật đầu lia lịa, rồi vội vã buông tay ra "Để tôi tiễn cậu!"
"Không cần, ngủ đi." Nói rồi, anh đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bảo Anh ngồi ngớ người ra một lúc lâu, phát hiện thấy đầu mình nặng trĩu, bèn nằm xuống, hơi thở khò khè, mắt nhắm lại và từ từ chìm vào giấc ngủ. Đang bệnh nên cô cũng không muốn để tâm gì nhiều...
Thôi thì cứ coi như lần này là lần đầu tiên, cậu ta để lại ấn tượng tốt trong lòng cô vậy!