Thẳng Nam Biến Dựng Phu (Hi! Đừng Chạy)

Chương 42

Edit + Beta: Vịt

Hàn Mạc phát hiện, mấy ngày gần đây Trương Mạo có chút tinh thần hoảng hốt.

Nói thí dụ như hiện tại......

Cậu đã cầm văn kiện ở trước mặt Trương Mạo lắc lư một hồi rồi, kết quả Trương Mạo cư nhiên có thể triệt để không đếm xỉa cậu, cậu vóc người cao lớn uy vũ như vậy chả lẽ lớn toi công?

"Trương Mạo!" Bộp một cái dùng văn kiện vỗ vào đỉnh đầu Trương Mạo, Hàn Mạc trừng mắt la hắn một tiếng.

"Cái gì?" Trương Mạo lấy lại tinh thần, ngẩng đầu ánh mắt mê man nhìn Hàn Mạc, chớp chớp mắt nhìn văn kiện trong tay cậu, bừng tỉnh, "À, mày làm xong rồi?"

"......" Hàn Mạc co rút khóe miệng, đưa cặp văn kiện cho hắn, sau đó ngồi đối diện hắn hai tay ôm ngực cằm nhấc lên, "Anh không phải nói muốn về quê? Sao còn chưa đi?"

Tay Trương Mạo lật xem văn kiện ngừng lại, bĩu môi.

Hắn thì muốn đi, vấn đề là thẻ căn cước bị Nhị Hổ Tống Tân Nghiệp cầm chạy mất rồi, hắn muốn đặt vé cũng không đặt được.

(nhị hổ: ngốc nghếch)

Thở dài, bả vai rũ xuống bất đắc dĩ nhìn Hàn Mạc, mở miệng lại khép lại, sau đó mang theo khó chịu giơ tay lên niết niết xương mũi, mím môi dưới.

Hàn Mạc nhìn một loạt động tác của hắn có chút há hốc mồm, này có cái gì giống với Trương Mạo bình thường bình tĩnh, làm sao hiện tại sẽ bất đắc dĩ như vậy?

"Nói nhanh lên, rốt cuộc sao thế." Cậu không phải bát quái, mà là cậu thật sự rất tò mò. Mặc dù bát quái và tò mò kỳ thực cũng không có gì khác nhau qua lớn, nhưng Hàn Mạc tỏ vẻ, cậu là người có tố chất, sẽ không nói bát quái ra ngoài, chỉ sẽ ở trong lòng mình tò mò chút, thật sự cũng chỉ là một chút.

Trương Mạo lại lần nữa thở dài, lưng eo khẽ cong giống như trút giận xong gục trên bàn làm việc, chu mặt vểnh miệng.

Da đầu Hàn Mạc tê dại, sống lưng từng đợt tỏa gió lạnh.

Nếu như không phải cậu còn có lý trí, e rằng lúc này nhất định bị bộ dạng này của Trương Mạo dọa nhảy dựng chạy ra ngoài cửa.

"Trương Mạo! Trương Mạo anh làm sao thế? Anh có phải bị bệnh hay không!" Thằng cha này còn làm nũng nữa? Rốt cuộc là tình huống thế nào, quá dọa người.

"Mày mới có bệnh, anh chỉ là đang buồn bực." Trương Mạo nghiêng đầu, dùng má trái dán mặt bàn lạnh như băng hóa giải khô nóng của mình, bán nhắm mắt hừ một tiếng, "Tống Tân Nghiệp cầm thẻ căn cước của anh, thằng nhãi kia còn nói muốn sinh con với anh......"

"A?! Ha ha ha ha ha ha, anh nói, nó muốn sinh con với anh?! Ha ha ha ha ha, trời mẹ ơi, truyện cười gì thế này, có cần kinh khủng vậy hay không!" Hàn Mạc sửng sốt, sau đó bộc phát ra tiếng cười điên cuồng, làm cho mặt Trương Mạo liền biến sắc, giơ tay lên cầm cặp văn kiện bên cạnh ném qua.

"Hàn Mạc! Nghiêm túc chút!"

Hắn đang rất phiền, làm gì mà cười điên cuồng như vậy.

Hàn Mạc cười khoát tay, ho khan mấy tiếng đè xuống ý cười, nhưng vẫn là câu khóe miệng duỗi tay qua chọt đầu Trương Mạo, "Khụ, Trương Mạo, hoa đào của anh nở rồi."

"......" Trương Mạo ngay cả tâm tư nói chuyện với cậu cũng không có, người này không thể đứng đắn chút, thiệt thòi hắn mấy hôm trước mới đưa bao lì xì lớn cho nó, một chút lòng đồng tình cũng không có.

Hàn Mạc khả năng cũng cảm thấy mình có chút hả hê quá mức, vội vàng nín cười, đứng lên rót cho hắn ly cà phê bưng trở lại đặt trên bàn, nghiêm trang ngồi đối diện hắn hỏi: "Nó muốn sinh con với anh, vậy anh? Thả nào hai hôm nay không thấy Tống nhị, đây là chờ anh?"

Trương Mạo vén mí mắt nhìn cậu, trợn mắt trắng.

"Không biết nó chờ gì, dù sao không xin phép đã nghỉ làm, trừ tiền lương!" Càng nghĩ càng tức giận, Trương Mạo nghiến răng nghiến lợi ngồi dậy, cười lạnh, "Anh đã đi bổ sung thẻ căn cước rồi, cũng chỉ việc hai ngày này, mày tới lúc đó đừng quên giúp anh trông công ty." Suy nghĩ một chút, hắn lại bồi thêm một câu, "Không được nói với nó chuyện này!"

"Ặc...... Anh xác định?" Hàn Mạc khơi mi, không nói với Tống nhị chuyện Trương Mạo bổ sung thẻ căn cước, vậy nếu như Trương Mạo đột nhiên chạy, quả pháo Tống Tân Nghiệp kia còn không phải nổ tung cả công ty?

"Ờ, anh xác định." Trương Mạo mất mặt nhìn cậu, hừ hừ hai tiếng.

Hắn cũng không muốn bởi vì Tống Tân Nghiệp lại kéo dài quyết định của mình, kỳ thực nghĩ kỹ chút, hắn không bài xích thổ lộ của Tống Tân Nghiệp, mặc dù có chút hành động quá kích. Nhưng nói thực, hắn đối với Tống Tân Nghiệp không có cảm giác gì không tốt, bị thổ lộ đột ngột như vậy cũng chỉ là có chút ngây ngốc, thực sự!

Nhị hổ Tống Tân Nghiệp kia cư nhiên thừa dịp lúc hắn ngây ngốc cướp ví tiền của hắn lục thẻ căn cước của hắn lấy đi, loại hành vi này là không thể tha thứ! Thằng ngốc kia, coi như mình không phải bởi vì xem mặt kết hôn mới về nhà, vậy cũng phải về nhà thăm lão nhân a! Sao lại xúc động như vậy chứ!

Chuyện kết hôn sinh con bởi vì thổ lộ đột ngột của Tống Tân Nghiệp làm cho trong lòng hắn sinh ra chút do dự, mặc dù hắn không biết rõ do dự này là bởi vì sao, nhưng Trương Mạo rõ ràng, hoạt động xem mắt lần này khả năng phải tiêu tan rồi.

Hàn Mạc nghe ngữ khí của hắn như vậy thì nghiêm túc, tự nhiên cũng sẽ không nói cái khác nữa, xoay xoay con ngươi, cậu cười khà khà.

"Lát nữa ra ngoài ăn tối? Em mời anh." Thấy ánh mắt hoài nghi kia của Trương Mạo, cậu nhún nhún vai, "Anh cho con trai em bao lì xì lớn như vậy, em thế nào cũng phải tỏ lòng biết ơn chút, đi đi đi đi, xem anh hai hôm nay đều có nếp nhăn rồi."

Trương Mạo khơi mi, nghi hoặc nhìn cậu, "Mày không về nhà trông con?" Hắn cho rằng Hàn Mạc hiện tại đã bị con trai cậu buộc lại, cư nhiên còn có thể có thời gian đi ra ngoài ăn cơm uống rượu?

"Con trai bảo bối nhà em gần đầy cùng cha em quan hệ rất tốt, hôm qua ông cụ dẫn nó đi tiêm phòng dịch cũng không khóc, em có thể hơi bên ngoài thêm chút, mấy hôm nay quá mệt mỏi, muốn thư giãn tý." Cậu nhún nhún vai, cảm thấy con trai nhà mình càng ngày càng hiểu chuyện, ít nhất sẽ không buổi tối không nhìn thấy cậu sẽ khóc nháo không ngủ, chỉ cần lúc nhóc lần tỉnh ngủ lần hai nhìn thấy mình là hoàn toàn không thành vấn đề.

"Đi đâu ăn cơm? Anh muốn đi ăn đồ Hàn Quốc." Bĩu bĩu môi, Trương Mạo duỗi lưng mỏi nhìn đồng hồ, cách tan làm quẹt thẻ còn 10 phút.

"Được, em nhớ trước khi sinh con Tống Tân Kế dẫn em tới một quán đồ Hàn Quốc ở đường phía đông thành phố, mùi vị không tệ, chúng ta tới đó ăn cơm." Hàn Mạc đứng lên khoát khoát tay với hắn, "Anh dọn dẹp chút, gặp ở gara."

Trương Mạo đáp một tiếng, phân loại cất kỹ văn kiện bên cạnh, sau đó mặc áo rời đi. Để cho những phiền muộn kia toàn bộ đi gặp quỷ đi! Hắn muốn đi ăn bữa ngon!

Động tác của hai người đều rất nhanh, công ty của bọn họ điểm này tốt, chưa từng sẽ yêu cầu nhân viên tăng ca, bình thường nghỉ lễ còn có phúc lợi, nếu như không phải như vậy, nhân viên công ty bọn họ cũng sẽ không đoàn kết như vậy, đi ăn máng khác cơ hồ không có.

Hàn Mạc lái xe tới quán đồ Hàn Quốc, hai người gặp phải giờ ăn cao điểm, tốt xấu tìm được vị trí ở góc ngồi xuống, cũng không gọi nhiều, chỉ lấy đồ mình thích ăn, đương nhiên, rượu một chút cũng không uống.

Trương Mạo cầm đũa gẩy cơm trộn trong bát đá, ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Mạc đối diện đang từng miếng từng miếng nhét cơm, chẹp chẹp miệng, "Hàn Mạc, quan hệ của mày và Thiệu Văn Phong không chỉ là huynh đệ đơn giản như vậy đi?"

Lời này hắn đã sớm muốn hỏi, chỉ bất quá vẫn không cơ hội hỏi ra.

Động tác Hàn Mạc nhai ngừng lại, nuốt xuống cơm trong miệng ừ một tiếng, sau đó nhìn Trương Mạo kinh ngạc từ từ há to miệng, tâm tình rất tốt gắp một miếng thịt bò nướng nhét vào trong miệng hắn, sau đó bĩu bĩu môi, "Ăn, đừng mở rộng miệng gọi ruồi."

"Không phải, mày nói rõ ràng, hai người thật sự có chuyện?" Nhai nhai nuốt thịt bò xuống, Trương Mạo nhìn chằm chằm Hàn Mạc.

Hắn phát hiện, Hàn Mạc chính là tới dọa sợ mình.

"Còn có thể chuyện gì, anh ta là cha ruột của con em, chỉ quan hệ này." Nhún nhún vai, không chút để ý tới giọng điệu nói càng thêm làm cho Trương Mạo khϊếp sợ, Hàn Mạc phát hiện, mình có thể thẳng thắn với bạn bè bên cạnh quan hệ của cậu và Thiệu Văn Phong, đây là chuyện tốt.

Trương Mạo chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, sau đó phát ra một tiếng thật to: "A???!!"

"Bình tĩnh chút! Anh không phải được xưng là vua bình tĩnh sao, kinh ngạc như vậy là gì." Cậu đột nhiên phát hiện, khiến người bên cạnh kinh ngạc vô thố là một chuyện đặc biệt vui vẻ. Đương nhiên, không bao gồm dọa sợ cha cậu và dì Khương.

Nhíu nhíu mày, ánh mắt Trương Mạo trên dưới quét Hàn Mạc, thấy vẻ mặt ung dung của cậu mình ngược lại không có khϊếp sợ lúc nãy nữa, chỉ là còn có chút không quá thích ứng.

Hắn phải tiêu hóa chút, tin tức này quá kinh bạo.

Đang muốn cúi đầu tiếp tục ăn cơm, kết quả ánh mắt quét một cái liền nhìn thấy mấy người từ cửa tiến vào, hắn sửng sốt, mắt liếc Hàn Mạc, thấy cậu đưa lưng về phía cửa không nhìn thấy vẫn là đang chuyên tâm ăn cơm, lại quét mắt nhìn người đi về phía bên này.

"Hàn Mạc, ăn ngon không? Ăn con ốc hương này, mùi vị không tệ." Gắp ốc hương tới trong đĩa của Hàn Mạc, Trương Mạo nhìn trộm nam nhân càng đi càng gần trong lòng bồn chồn không ngừng.

Tình huống thế nào? Nam nhân này cư nhiên còn hoa tâm? Không phải là đã cùng Hàn Mạc sinh con rồi sao!

"Sao anh không ăn? Em muốn ăn cá nướng nhà này, anh có muốn ăn không? Để cho nhân viên phục vụ đưa một phần tới đây, em gọi cô ấy...... Phục......" Hàn Mạc lau lau tay, bán xoay người ba chữ "Phục vụ viên" còn chưa hô ra khỏi miệng, đã sửng sốt, sau đó sắc mặt lạnh xuống.

Thiệu Văn Phong thấy Hàn Mạc cũng rất kinh ngạc, vừa định tiến lên chào hỏi kết quả phát hiện Hàn Mạc lập tức xoay đầu đi sửng sốt chút, có chút buồn bực.

Xảy ra chuyện gì? Nhìn thấy mình không cao hứng?

Trương Mạo rút khóe miệng, gật gật đầu với Thiệu Văn Phong, chào hỏi, "Thiệu tổng, thật đúng lúc, cũng tới ăn cơm a." Nói lời này, còn liếc thanh niên nhỏ đứng bên cạnh Thiệu Văn Phong. Bộ dáng kia dường như đang nói với Thiệu Văn Phong, anh cách xa hắn chút, không thấy Hàn Mạc tức giận sao!

"Xùy, anh người này thật có ý tứ, tới đây không phải ăn cơm chả lẽ còn vì gì khác?" Thanh niên nhỏ đứng ở bên cạnh Thiệu Văn Phong khinh thường cười lạnh, biểu tình nhìn Trương Mạo mang theo khinh bỉ.

Hàn Mạc xù lông, xoay đầu đi trực tiếp lườm về phía thanh niên nhỏ kia, chanh chua mở miệng nói: "Vậy không chừng, người đại sảnh bên ngoài có thể đang ăn cơm, ghế lô bên trong cũng không chắc có thể đi vào làm hoạt động bỉ ổi gì đó, chậc, nghĩ chút đã không có khẩu vị," Cậu nhìn cũng không nhìn Thiệu Văn Phong một cái, quay đầu hướng Trương Mạo ngẩng ngẩng cằm, "Anh nếu như chưa ăn no hai bọn mình đổi quán, quán này thật ngán, phục vụ tính tiền."

Trương Mạo nhìn Hàn Mạc, thấy cậu mặt âm trầm, chỉ có thể gật gật đầu cầm chìa khóa xe đặt bên cạnh, kết quả còn chưa đứng lên, Thiệu Văn Phong ngược lại trước ngồi tới trên ghế salon đôi mà Hàn Mạc ngồi.

"Ghen? Em hiểu lầm rồi." Giơ tay lên ôm bả vai Hàn Mạc, Thiệu Văn Phong khẽ cười ghé vào lỗ tai cậu mở miệng.

"Đừng như vậy, cũng đừng nói như vậy, tôi chịu không nổi!" Hàn Mạc cười lạnh liên tục, giơ tay lên liền tóm cánh tay Thiệu Văn Phong xuống, sau đó xoay mặt liếc nhìn thanh niên nhỏ sắc mặt có chút không tốt, lại chuyển hướng Thiệu Văn Phong câu khóe miệng cười nhạo một tiếng, "Nhanh nhanh nhanh, chút xa chút, một thân tao khí."

(tao có nghĩa là lẳиɠ ɭơ)

"Anh Văn Phong, anh ta cư nhiên nói anh như vậy!" Thanh niên nhỏ kia nghe được lời này của Hàn Mạc, vội vàng mở miệng gây xích mích.

Thiệu Văn Phong trực tiếp coi nhẹ hắn, lại lần nữa ôm vai Hàn Mạc kéo cậu vào trong ngực mình, "Không phải như em nghĩ."

Hàn Mạc mím chặt môi, mắt lạnh nhìn Thiệu Văn Phong không nói chuyện.

Cậu nghĩ như vậy? Cậu nghĩ cái gì! Cậu cái đéo gì cũng không nghĩ! Anh ta chính là biết, hiện tại mình tâm tình không tốt, nhanh chóng chút khỏi bên cạnh cậu, lập tức, ngay!