Editor: KInh thuế
Cậu cầm tờ giấy trên tay, lật lên lật xuống cũng không thấy có gì đặc biệt, cho đến khi đọc dòng chữ mới biến sắc mặt.
Dư Châu ngó đầu qua xem, môi mím chặt theo.
“Mồng mười tháng mười, nhà Kính Nguyệt chính thức tuyên bố người thừa kế, Kính Nguyệt Sâm, cùng nữ chủ nhân tương lai.”
Thẩm Vũ Âm thấy họ đã đọc, cằm nhếch cao, kiêu ngạo như Khổng Tước ngẩng đầu, thân phận cô bây giờ không bằng bọn họ, không được như Dư Châu hay Đan Tương Tư, nhưng chỉ cần cô trở thành nữ chủ nhân tương lai nhà Kính Nguyệt, đứng sánh vai cùng Kính Nguyệt Sâm, thì bọn họ mới là kẻ ở dưới.
Về phần mấy cái khảo nghiệm, cô nghĩ đơn giản chỉ là vẽ tranh, ca hát, mấy cái tương tự, có lẽ là thi đấu giữa nữ sinh, mà những cái này cô không chỉ biết còn rất thành thạo, vị trí kia chắc chắn sẽ là của cô.
“Dịch học trưởng, mọi người nhất định phải đến đó, em chờ mọi người.” Lúc này, lo lắng bối rối cũng không còn, âm lượng không khỏi cao lên đắc ý.
Dư Dịch vò nát tờ giấy, thần sắc phức tạp, cô ta đưa thứ này làm cái gì, tại sao bọn họ phải tham gia chứ, Kính Nguyệt gia tuyên bố người thừa kế là chuyện riêng nhà họ, bọn họ chỉ là thế hệ thứ hai đi, có thể làm cái gì chứ?
Sâm tử, cậu ta lại đang mưu tính cái gì?
“A, còn có.” Dường như Thẩm Vũ Âm nhớ ra gì đó.
“Dịch học trưởng, mẹ đã đến đấy trước, chờ mọi người ở đó nhé.” Thẩm Vũ Âm nói, cười đến đặc biệt xinh đẹp, có điều lại khiến bọn họ sững sờ.
Sắc mặt hai người tái đi.
Mẹ, của ai, là mẹ Hứa Nhu.
Mẹ bọn họ.
“Được rồi, em phải đi đây, còn phải gửi cho những người khác.” Thẩm Vũ Âm vẫy tay, hoàn toàn không bận tâm việc sắc mặt Dư Châu Dư Dịch đã đen sì, bởi vì cô bây giờ, vui sướиɠ đến mức như bước trên mây, rất nhanh thôi, cô sẽ có được tất cả.
Giấc mộng của cô, hóa ra chỉ còn cách một bước nữa thôi, chỉ cần cô kiên nhẫn đợi tất cả sẽ là của cô.
Dư Dịch nhảy bật từ giường xuống, nhanh chóng cầm điện thoại bấm số. sắc mặt Dư Châu cũng tệ vô cùng nhìn theo anh, hy vọng, bọn họ đều nghĩ sai, nếu không việc này không đơn giản là chuyện riêng nhà ai nữa rồi.
“Này, mẹ tôi hôm nay đã ra ngoài chưa?” Dư Dịch nắm chặt điện thoại trong tay, các ngón tay trắng nhợt dường như muốn bóp nát điện thoại. Lúc này, hẳn là thời gian mẹ cậu mang mấy cái bổ huyết linh tinh mới đúng.
Mỗi ngày đều đúng vào giờ này, mẹ cậu tuy có chút kì quái nhưng quan niệm về thời gian trước nay rất chuẩn xác, chưa bao giờ trễ nải.
“Ông nói cái gì, mẹ tôi đã sớm ra ngoài….” Dư Dịch đánh rơi điện thoại xuống, sắc mặt từ tái nhợt đến tối đen.
Kính Nguyệt Sâm, được, được lắm, cậu đã dám làm ra loại chuyện này.
Mẹ tôi mất một sợi tóc, tôi cũng bắt các người quỳ xuống tạ tội.
Dư Châu đứng lên, đi về phía Dư Dịch, đặt tay lên vai anh, Dư Dịch nhắm chặt hai mắt, cố gắng không cắn nát đôi môi, Châu Châu, không cần lo lắng, mẹ sẽ không xảy ra chuyện gì, anh sẽ không để mẹ xảy ra chuyện. Cậu cảm thấy cô đang sợ hãi, dù sao, cô cũng chỉ là một cô nhóc, mà thân là anh trai, cũng là chủ nhân tương lai của Dư gia, cậu nhất định sẽ bảo vệ bọn họ thật tốt, em gái cùng mẹ cậu.
Trong lúc Dư Dịch trầm tư không nhận ra tia lãnh khốc trong mắt Dư Châu, ai bảo vệ ai, còn chưa biết được.
Phòng bệnh đột nhiên trở nên tĩnh lặng, hương hoa bên ngoài đã nhạt đi, dường như đang chờ đợi phân bón hàng ngày, đối với chúng là cực kì tốt, có điều hôm nay người đưa thuốc lại không đến, cho nên cậu không đổ đi được,hoa cũng nhịn đói.
Tối trời, bóng đêm dần lan tỏa, hôm nay trời không trăng, chính là câu nói nguyệt hắc phong cao, ngày lành cho việc gϊếŧ người phóng hỏa, trộm của cướp sắc. Nhà Kính Nguyệt Sâm vẫn được bảo vệ cẩn mật, cô theo thói quen, leo tường nhảy xuống, dễ dàng tránh thoát lớp lớp bảo vệ, bóng dáng nhỏ gầy càng thuận tiện việc ẩn nấp trên cây lớn.
Liếc nhìn bên trong nhà, ánh mắt cô trong trẻo lại vô cùng lạnh lùng, lẽ ra giờ này cậu ta không ở đây mới đúng, hôm nay có chuyện gì sao…
“Ai..?” lúc này, âm thanh từ dưới vọng lên, cô cẩn thận thu liễm nhịp nở, cố gắng dán sát vào cây.
Tiếng bước chân đến gần, cô như nín thở.
“A, hóa ra không có ai, cái cây này cành lá xum xuê làm lầm tưởng mặt người chứ.” Một người nói, đèn bin chiếu lên cây.
“Mày ở đây nghi thần nghi quỷ gì vậy, đây đã là lần thứ mấy rồi, một gốc cây cũng dọa thành như vậy?” Một người khác tiến lại gần nói.
“Tao không có, chẳng qua quá khẩn trương, không lâu nữa nhà Kính Nguyệt sẽ xác nhận thân phận thừa kế của cậu chủ, không thể để người khác trà trộn vào.” Người nọ phản bác, dường như có chút không phục.
Hắn đây là cẩn thận, hết sức cẩn thận có được không.
Được rồi, chúng ta nhanh đi thôi, chuyển giao cho đội kế tiếp.
Tiếng bước chân xa dần, cô nhếch mày, chậm rãi rời khỏi cây, không gian chỉ còn mảnh yên tĩnh, tựa như sự tĩnh lặng trước cơn bão.
Nếu bọn họ quay đầu lại sẽ thấy được một bóng dáng màu đen, nhanh chóng rời đi.
Dư Châu đứng trên bờ tường, hai mắt nhìn lại nhà Kính Nguyệt, sau đó lại nhảy xuống từ bờ tường cao kia, sắc mặt càng thêm khó coi. Kính Nguyệt gia tăng thêm nhân thủ, muốn vào lục soát nhà họ thật sự khó hơn lên trời. Hơn nữa, tên kia luôn ở nhà như vậy, cô cũng không thể vào thăm Liên.
“Mẹ, bây giờ mẹ đang ở đâu?” Cô vuốt nhẹ cái trán đau buốt, thở dài thật sâu, nhanh chóng di chuyển, trong màn đêm đen không rõ đầu ngón tay, tựa như bóng đêm đang đi lại.