Editor: kinh thuế
“Bé con, không vui sao? Em lại đang ép mình rồi?” Liên vẫn cách ăn mặc đó, mặt nạ bạc trắng, da trắng nhợt do lâu ngày không tiếp xúc với ánh mặt trời.
Dư Châu đặt tay trên bụng, chỗ này, vô cùng khó chịu.
“Em ăn nhiều lắm.” Cô thành thật trả lời, chỉ có lúc này, cô mới chân chính là mình, không cần hao hết tâm tư che giấu thứ gì cả.
Có một số việc, cô thật sự không muốn làm, nhưng, lại không thể không làm.
“Không muốn ăn thì đừng ăn, em đã rất tốt rồi, rất đáng yêu, coi như mập thêm một chút xíu nữa cũng vẫn là một cô bé cực kì đáng yêu.” Ngón tay Liên nhẹ nhàng chạm lên mặt Dư Châu, rất nhanh nhéo xuống, quả nhiên rất mềm mại. Cậu cũng không ngại cô béo thêm, kì thật, tuyệt không xấu, rất đáng yêu.
“Chỉ là, nếu em còn béo nữa, anh có nhận ra em không?” Dư Châu ngẩng đầu, đáy mắt mê mang, nếu còn béo thêm nữa, ngay cả chính cô cũng không rõ mình là ai nữa.
Cô cảm giác biến thành lạ lẫm, rất xa lạ.
Mất mát của cô lại nhanh chóng tan biến trong tiếng cười của Liên: “Chắc chắn rồi, cho dù em biến thành bộ dáng gì, anh đều sẽ nhận ra em.” Thu hồi bàn tay, đứng gần cạnh cô, trên người anh vẫn là mùi hương nhàn nhạt của sen, dễ dàng giúp người ta an tâm.
“Phải không, dù biến thành bộ dáng thế nào sao anh?” Ánh mắt Dư Châu rực sáng, lại có chút ẩm ướt nơi khóe mi.
“Đúng vậy, anh chắc chắn đấy.” Liên nhìn về phía cô mỉm cười, nét cười tan chảy, cực kì ôn hòa.
Rõ ràng cậu thuộc về ban đêm, nhưng, lại khiến người ta nghĩ đến ban ngày.
“Cho dù bé con biến thành bộ dáng gì, anh đều có thể nhận ra nhóc, béo cũng tốt, gầy cũng tốt, xấu cũng tốt, đều vẫn là em mà.”
Liên nói rất nghiêm túc, có điều, lại nhìn ra Dư Châu khi đó, đáy mắt hiện lên gì đó, lo lắng, hay là quyết định. Chỉ có chính cô biết quyết định kia.
“Cám ơn anh, Liên.” Nháy mắt rơi xuống thứ chất lỏng yếu đuối kia…Không tốt, Dư Châu ngẩng đầu, con mắt khép hờ, ánh mắt lại cực kì trong trẻo, chỉ có một mình anh ấy tin cô là được rồi, chỉ cần một người tin tưởng cũng được, như vậy, cô sẽ không còn cô đơn.
“Không có gì. Chúng ta là bạn bè mà.” Anh đặt hai tay trong túi, khóe môi nở nụ cười lại mang theo chút buồn tủi, bọn họ là bạn bè duy nhất, có điều…
“Anh phải đi, nhớ, đừng miễn cưỡng bản thân làm quá nhiều chuyện.” Liên gẩy nhẹ mấy sợi tóc Dư Châu, mang theo chút trìu mến, một ít lưu luyến, nếu như từ nay về sau không còn được gặp nữa, vậy, đừng quên cậu nhé.
Nếu như có lúc nào đó em nhớ đến Liên, như vậy cũng đủ rồi.
Góc áo trắng nhanh chóng biến mất cùng gió trước mắt cô, cô còn chưa kịp phản ứng anh đã đi mất, bốn phía đều là khí tức ly biệt, lời cô muốn nói cũng tắc nghẹn nơi cổ họng. Không biết vì sao, cô chưa từng có cảm giác mất mát như vậy.
Mất mát ư, quả thật là mất mát. Thật ra cô còn nhiều điều muốn nói, muốn nhìn, chỉ có điều, anh không cho cô cơ hội. Dường như, anh luôn rất bận rộn…
Xuất hiện lạ thường, sau đó lại nhanh chóng biến mất.
Dư Châu tựa trên cây, dường như trên mái tóc vẫn giữ được hơi ấm kia. Ấm áp, thân thiết, khiến cho người ta thoải mái, trong không khí còn mùi thơm ngát kia, đang dần dần biến mất, dường như lại đang phân thành hai thế giới khác nhau, nhưng, cô vẫn phải đi về, nơi cô chán ghét, nhưng cũng là nơi cô không thể không đối mặt.
Lừa gạt, dối trá, còn có âm mưu.
Xoay người, cô bước đi từng bước, đi vô cùng chậm, cô bất ngờ ngoảnh đầu lại, nhìn hướng anh biến mất, một cỗ xúc động trào lên, muốn chạy tới, muốn nhìn, muốn biết anh có bộ dáng thế nào.
Nhưng, cuối cùng, cô chỉ khẽ nhúc nhích đôi môi, căng lại, sau đó, lại đi về phía trước, anh có thế giới của anh, cô cũng vậy.
Trong phòng học, không khí như bị đóng băng, đè nén khiến cho không người nào hô hấp được, Thẩm Vũ Âm ôm mặt, hiển nhiên là bị đánh cho choáng váng, vẫn là bộ dáng thất thần như trước, nhưng, lại càng thêm vẻ tội nghiệp khiến người khác đồng tình.
Cô bị đánh, lần đầu tiên, lại bị một con mập đánh cho, trên mặt đau nhức, lòng của cô cũng vậy.
“Nguyệt Sâm, Vũ Âm, thật sự rất xin lỗi.” Dư Dịch khom người, đáy mắt lại hiện lên vô số điều, nhưng, cuối cùng chỉ còn lại áy náy.
Đan Gia Dật cùng Tả Tư Viêm đứng cạnh cậu, căng thẳng nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Kính Nguyệt Sâm, cậu ta càng lạnh nhạt, càng bình tĩnh, càng thâm trầm, có nghĩa là càng tức giận, lần trước, quả cầu lam đã đập Dư Châu suýt chết, lần này, còn có thể buông tha cho cô một đường sống không.
Đánh nhau, trong trường học tuyệt đối nghiêm cấm chuyện này. Bất kể là bộ phận quý tộc hay tầng lớp bình dân, một cái tát nhỏ, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, nếu nào lớn lên một chút, có lẽ Dư Châu sẽ bị đuổi học.
“Dịch, cậu không cần phải nói nữa.” Kính Nguyệt Sâm siết chặt tay, đôi mắt như chìm trong một mảnh đen tối, sâu u ám, cực kì bình tĩnh, những người khác có thể nhìn thấy tận sâu bên trong đó là lãnh ý ngút trời. Khiến cho Dư Dịch không khỏi rùng mình một cái.
Dư Dịch còn muốn nói thêm, nhưng, một đôi tay đặt lên bờ vai cậu, cậu quay đầu, nhìn thấy Tả Tư Viêm lắc đầu.
Cái gì cũng đừng nói nữa, tính tình của Kính Nguyệt Sâm, bọn họ đều hiểu, cậu ta không muốn nghe, cậu có nói gì cũng vô ích, tất cả lời nói lúc này đều không có ích gì, chỉ cần cậu ta không muốn, như vậy, mọi việc đều là không đúng.
Dư Châu, bây giờ lại quá trực tiếp, nếu vụиɠ ŧяộʍ đánh, có đánh Thẩm Vũ Âm thành bánh bao cũng không vấn đề gì, không người chứng kiến, như vậy, Kính Nguyệt Sâm cũng không thể làm ra cái gì quá đáng, còn có Dịch gia, Tả gia cùng Đan gia, ít nhiều đều phải cho bọn họ ít mặt mũi, những năm này, Dư Châu làm nhiều chuyện như vậy, phạm lỗi vô số, vẫn ngốc ngốc an bình ở trong trường học, đều là nhờ thế lực ba nhà bọn họ.
Nếu như không phải vậy, cô đã sớm ở trong nhà an phận làm trư.
Chỉ là lúc này, thật sự làm khó bọn họ, việc ngay trước mắt, coi như bọn họ cố tình dẹp xuống, cũng không ngăn được mồm miệng bọn họ sau lưng, tiếng tăm Dư Châu đã không tốt, bây giờ lại càng thêm tệ.
Trong trường học này, không ai yêu mến cô, bây giờ còn bị nắm cơ hội này, không phải náo đến tận trời không phục, Dư Châu, đúng là không khiến bọn họ được bớt lo.
Còn bỏ đi để lại cho bọn họ một vấn đề khó như vậy.