Editor: KInh Thuế
“Tôi đoán, chắc chắn không quá năm mươi bước, trước kia, cô ta ngay cả ba mươi bước còn chạy không nổi, không phải một con bé ngốc thôi sao, ngay cả tay chân mình cũng không biết phối hợp ấy chứ.”
“Chúng ta đánh cuộc đi, một cái kẹo que.”
“Tốt, cược thì cược, có điều, tớ muốn hai cái.”
“Một cái.”
“Hai cái.”…
Dư Châu thản nhiên nhìn những người đang cò kè đặt cược về cô, nhìn cánh tay mập đôi chân nhiều thịt của mình, trang phục của cô, ngoại trừ to hơn một chút, còn lại đều rất bình thường mà, kẹo que, đáng tiếc, cô không thích ăn.
“Sao các người có thể nói về Dư Châu như vậy chứ?” Hai tay Đan Tương Tư chống hông, hiển nhiên vừa nghe hết cuộc vui vừa rồi, thân là bạn thân của Dư Châu cô chắc chắn sẽ không để yên ngồi nghe.
Những nữ sinh bắt đầu dè dặt nhìn sang Đan Tương Tư, rồi trở nên yên tĩnh hơn, ban quý tộc không giống với dân thường, hơn nữa, người ta còn là em gái Đan Gia Dật, không cần nhìn đồng phục bạch sắc cũng phải nhìn anh trai tuấn tú phi phàm kia, cho nên, nữ sinh này, chính là không thể đắc tội. Đắc tội với cô ấy, làm sao có thể đi thả câu anh trai người ta.
“Tôi nói cho mấy người biết.” Đan Tương Tư chỉ vào Dư Châu, vẻ mặt cực kì nghiêm túc, Dư Châu cũng chăm chú nhìn từng động tác của Đan Tương Tư, đáy mắt trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, trong đây quan tâm bảo vệ cô rất ít, cô cứ cho là mình không thèm để ý, nhưng, hóa ra, cô vẫn luôn rất để ý.
“Tôi nói cho các người biết, nhất định Dư Châu sẽ chạy xong năm mươi bước, cho nên…” Cô ngừng lại một hơi, duỗi ra ba ngón tay, “Tôi đặt cược cho cô ấy, có thể chạy đến sáu mươi bước, ba cái kẹo que.”
Dư Châu dùng sức nhắm chặt hai mắt lại, xoay mạnh người đi, cô mới vừa rồi cảm động cái gì chứ, bây giờ, toàn bộ cảm động đều biến thành một xúc động, đó là muốn đi bóp chết Đan Tương Tư.
Đứng trên vạch xuất phát, cô với Thẩm Vũ Âm đứng chung một chỗ, cô một mình chiếm hai vạch đường. Nhìn người con gái cực kì xinh đẹp bên cạnh, dáng người cong lõm rõ ràng, trên dưới đều tràn ngập hơi thở thanh xuân, tự nhìn lại mình, trên dưới đều là thịt, người ta là chữ S, cô chính là chữ I.
Cho nên, dựa vào dáng vẻ to lớn này, tuyệt đối sẽ có tốc độ như Thẩm Vũ Âm thứ hai, đương nhiên cũng có thể tốc độ cô thậm chí không được tốt như vậy nữa.
“Dịch, cậu thực sự muốn để Tiểu Trư đi tham gia cái hạng mục này, cô ấy làm được sao?” Hai tay Tả Tư Viêm nắm chặt lan can, đứng cạnh Dư Dịch sầu não, Đan Gia Dật đưa lưng về phía bọn họ, không giấu nổi một hơi thở dài.
Trước mặt mọi người trong trường, Tiểu Trư, có lẽ lại chịu xấu mặt nữa rồi.
Trước kia, bọn họ đều thích xem cô bị xấu mặt, nhưng hiện tại, bọn họ đều không đành lòng. Không biết đây là cảm xúc gì, không rõ lớn lên từ lúc nào, nhưng chút thay đổi đó bây giờ đã cực kì rõ ràng.Kinh/"thue";dien-dan";lequydon
“Cậu nghĩ tôi muốn sao, tính tình con bé này bây giờ giống hệt tôi, thiếu chút nữa tôi muốn bóp chết nó rồi.” Có điều, cô thực sự tham gia, khóe môi Dư Dịch cũng mỉm cười nhẹ, trên mặt là vẻ bất đắc dĩ không biết làm gì, Châu Châu nhà cậu, quả thật rất cố chấp.
“Dịch, cậu đúng là độc ác, cẩn thận kẻo bị Tiểu Trư bóp ngược lại.” Đan Gia Dật xoay người, con mắt quét qua hàng người đứng đầu trên vạch xuất phát kia, thân hình như vậy, có thể chạy mới là lạ, bất kể là trọng lực, áp lực, hay thể tích, không ai có thể thắng cô ấy được.
Cậu nâng cao tầm nhìn, nhìn người thiếu niên vô cùng tuấn mỹ đứng lặng một bên, Kính Nguyệt Sâm, cậu ta vẫn bình tĩnh lạnh mặt, ngón tay lại không ngừng nghịch bông tai hình giọt lệ màu lam, bên môi là lãnh ý như có như không.
Nguyệt Sâm, đây là ý của cậu sao, mục đích của cậu, là Thẩm Vũ Âm, hay người khác, cậu cúi đầu xuống, rất nhanh, trong mắt hiện lên một tia u tối, có điều cũng không ai chú ý.
Tiếng súng bắt đầu trận đấu vang lên, tất cả mọi người đều chạy về phía trước, đây là trận đấu cự li dài, gần như toàn bộ mọi người đều tham gia, lúc đầu Thẩm Vũ Âm chạy rất nhanh, có điều, dường như cô ta đã quên một vấn đề rất quan trọng, đây là đo độ bền thể lực, không phải thi chạy nhanh.